Biện Hiên Các cũng chính là Đông Uyển, nơi ngày xưa nàng và mẫu thân từng ở, mỗi cái nhánh cây ngọn cỏ đều mang lại cảm giác thân thuộc.
Mặc dù mấy năm nay nơi này vẫn bị bỏ hoang nhưng trong mắt nàng nơi này vẫn giống như năm đó, cỏ cây đầy sức sống, hoa nở đầy vườn.
Đáng tiếc tất cả đã không còn nữa, mọi thứ đều bị hủy trên tay hai tiện nhân kia.
Sợ hãi nửa ngày, Dung Bích mới lên tiếng: "Tiểu thư, vừa rồi ngươi nói với Tướng gia như vậy, không sợ..."
Đúng lúc này từ ngoài cửa thò ra một khuôn mặt, dung mạo có mấy phần tương tự Dung Bích.
Vân Yên cười nhẹ nói với người mới đến: "Nếu ta đoán không sai thì ngươi là Lăng Ba phải không?"
Nghe thấy thế, nha hoàn kia đi vào, gương mặt ngượng ngùng nói với Vân Yên: "Tam tiểu thư."
Vân Yên gật đầu, cầm tay nàng nói: "Lăng Ba cảm thấy chúng ta xa lạ sao? Trước kia ngươi đều gọi tên ta." Bảy năm qua mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.
Nghe vậy, mặt Lăng Ba càng đỏ hơn, Dung Bích vội nói: "Tôn ti khác biệt, tiểu thư, lễ không thể bỏ, nô tỳ là nha hoàn hồi môn của phu nhân, sau này, Lăng Ba cũng sẽ là nha hoàn hồi môn của tiểu thư."
Ngược lại, Bích Thủy đứng bên cạnh cười lạnh nói: "Ngươi thật lạ, ngay cả nữ nhi cũng để cho đi theo tiểu thư làm nha hoàn hồi môn."
Vân Yên liếc qua Bích Thủy, bất đắc dĩ, nha đầu này không thể giữ nổi miệng, nàng nói với Dung Bích: "Mặc dù ngươi là nha hoàn hồi môn của mẫu thân ta nhưng bà luôn xem ngươi như tỷ muội.
Lăng Ba coi như cùng ta lớn lên, nàng chính là muội muội của ta." Nghe vậy Dung Bích gật đầu liên tục, mặt nén lệ, có thể gặp lại tiểu thư, đời này nàng không còn gì nuối tiếc nữa.
Bích Thủy nghe Vân Yên nói thế liền tiến lên kéo tay Lăng Ba, cười nói: "Người có mắt sẽ thấy ta lớn hơn ngươi, hay chúng ta làm tỷ muội đi, ngươi là muội muội, ta là tỷ tỷ được không? Lần này trở về đúng là không uổng phí, tự nhiên có thêm một muội