Tân khách lục tục đến đầy đủ, cả hậu hoa viên của Tướng phủ khắp nơi đều là người, Vân Yên đứng trong một góc nhìn mọi người vây quanh một thân ảnh màu vàng sáng, ra sức nịnh nọt.
"Thì ra Yên Nhi ở đây a, bổn vương nói thế nào khắp nơi không tìm được ngươi." một thanh âm đột nhiên truyền đến.
Nghe thanh âm này, Vân Yên không khỏi đỡ trán, hắn đúng là âm hồn bất tán, nhưng nàng vẫn phải quay đầu lại, cười nói: "Bái kiến Lục vương gia."
Đối với nét mặt ngoài cười nhưng trong không cười này của Vân Yên, hắn hồn nhiên không thèm để ý, nhìn nàng cười nói: "Nghe nói thọ yến hôm nay là một tay Yên Nhi chuẩn bị mọi thứ, trước tình hình thiên tai nghiêm trọng ở biên cương, trong Tướng phủ lại cử hành thọ yến xa hoa long trọng như vậy, ngươi đúng là gây phiền toái cho cha ngươi a."
Vân Yên cười nhạt, nói: "Ta chỉ muốn làm thọ yến cho cha ta thôi, Lục vương gia nghĩ nhiều."
"Thật sao? Hiện tại cha ngươi sợ là đang tâm thần thấp thỏm sợ bị Hoàng thương trách tội, lúc này mà chuẩn bị thọ yến lớn như vậy không phải là coi rẻ hoàng quyền sao? Yên Nhi làm những thứ này là muốn Hoàng thượng nảy sinh hiềm khích, kiêng kị với cha ngươi, bổn vương nói đúng không?" Mộ Cảnh Nam lại gần Vân Yên nói.
Ánh mắt Vân Yên lẫm liệt quan sát Mộ Cảnh Nam, hắn đoán được ý tưởng của nàng rồi sao? Sắc mặt lạnh lẽo, Vân Yên cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng nói ra có người tin không?"
"Tại sao bổn vương phải nói ra?" Mộ Cảnh Nam nhìn Vân Yên, cười khẽ.
Vân Yên nghi hoặc nhìn Mộ Cảnh Nam, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Nụ cười kia thật khiến người ta không thoải mái.
Cách đó không xa, Mộ Thanh Viễn nhìn bộ dạng Mộ Cảnh Nam cùng Vân Yên đứng chung trò chuyện vui vẻ, sắc mặt hơi trầm xuống, hai tay vô thức nắm chặt.
Trên đài ca múa, mấy nữ nhân ca múa tay áo thướt tha, bóng dáng lả lướt, chúng quan viên phía dưới có người nâng cốc nói cười, có người nhìn trêи đài không dời mắt, rất náo nhiệt.
Vân Nguyệt đứng trên đài cao, múa đến vong tình, chỉ cần nàng nhảy đẹp sẽ thu hút được ánh mắt của Tứ vương gia, chỉ cần nàng nhảy đẹp, Tứ vương gia sẽ thích nàng.
"Hôm nay Vân ái khanh thật nhọc lòng a." nam tử trung niên một thân hoàng bào ngồi trên cao nâng chén nói với Vân Mặc Thành.
Vân Mặc Thành nắm chặt ly rượu, mồ hôi đầm đìa, cười gượng nói: "Hoàng thượng chê cười, đây là tiểu nữ..."
"Vân tướng dĩ nhiên khổ tâm không ít, dù sao cũng là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, thọ yến đương nhiên phải tổ chức lớn a." Cao Khải ngồi đối diện vuốt râu cười nói, hả hê liếc nhìn Vân Mặc Thành.
Nghe vậy, sắc mặt Vân Mặc Thành chìm xuống, nhìn Cao Khải, hắn đang khích bác mình cùng Hoàng thượng sao?
Múa xong, Vân Nguyệt chầm chậm tiến lên, hành lễ với Hoàng thượng: "Thần nữ bái kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế!" Tuy đang nói với Hoàng thượng nhưng ánh mắt nàng lại nhìn Mộ Thanh Viễn, nhưng mà hắn lại không nhìn nàng.
Hắn đang nhìn, Vân Yên! Vân Nguyệt căng thẳng, trong lòng ghét hận.
Như Hà cũng nhìn bốn phía, thấy hai bóng dáng kia, hắn đang đứng cùng Vân Yên, lại là Vân Yên!
Mộ Chiêu Dương tìm bóng dáng