Ngân quang thoáng qua, Vân Yên hoa mắt, cái gì cũng không nhìn được, nàng cảm thấy kiếm khí giống như muốn đâm thủng thân thể nàng.
Ngay lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng, cả người bị ôm, thân thể xoay một vòng ngã trêи mặt đất, không, chính xác là ngã vào trong ngực người nào đó.
.
truyện đam mỹ
Vân Yên sững sờ nhìn cánh tay đang ôm mình, hơi lúng túng nói: "Đa tạ!" Chuẩn bị đứng dậy, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh tuấn phóng đại trước mắt, mặt nàng xanh mét, tại sao là hắn.
"Xem ra Yên Nhi rất cảm động, có nghĩ tới lấy thân báo đáp không?" Khóe miệng Mộ Cảnh Nam nhếch lên, cười nói.
Cảm động? Ai muốn hắn cứu.
Vân Yên chuẩn bị đứng lên nhưng cánh tay bên hông nàng vẫn không chịu buông lỏng.
"Buông tay!" Vân Yên tức giận nói, ở đây nàng căn bản không thể dùng võ công, nếu không nàng đã sớm một chưởng đánh hắn gục xuống.
Mộ Cảnh Nam chẳng những không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn, hắn cười mị hoặc, nói: "Bên kia rất nguy hiểm, Yên Nhi ở chỗ bổn vương chẳng phải sung sướng hơn sao?"
Sung sướng?! Vân Yên im lặng nhìn nam nhân này, hắn thật là cái gì cũng không quan tâm a, người bên kia muốn giết là phụ hoàng hắn a.
Mộ Cảnh Nam tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Vân Yên, nói tiếp: "Đừng nhìn bổn vương như vậy, bổn vương tay trói gà không chặt, qua đó cũng không giúp được gì.
Hơn nữa, chỉ cần Yên Nhi không có chuyện gì là đủ."
Vân Yên cười lạnh, nếu không biết tính tình hắn ngày thường bướng bỉnh, nàng đúng là muốn cảm tạ hắn.
Nàng nhìn hắn, chuẩn bị nói chuyện nhưng hắn đã nghiêng đầu nhìn về hướng khác.
Khóe miệng nhếch lên, Vân Yên ngẩng đầu nhìn về phía đánh nhau, thân ảnh vàng sáng kia được vô số cấm vệ bảo vệ, trường kiếm của nam tử áo đen quét ngang, ánh mắt nhìn thẳng vào Mộ Dương Thiên, hắn liên tiếp chém giết rất nhiều cấm vệ, ngay cả Vân Hoằng đầu với hắn cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi, Mộ Thanh Viễn cầm kiếm tiến lên đầu với người kia mấy hiệp nhưng vẫn không chiếm được thế thượng phong.
Nhìn sang hướng Cao Khải, Vân Yên nắm chặt tay, nếu như có thể, nàng thật muốn thừa dịp này giết hắn luôn, nhưng bên cạnh hắn có đông đảo cao thủ, nàng muốn giết hắn mà không bại lộ võ công là hoàn toàn không thể.
Mà Mộ Cảnh Nam bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt có chút phức tạp.
Nhìn người áo đen kia chiêu chiêu bén nhọn, Mộ Dương Thiên được bảo hộ liên tục lui về phía sau, sắc mặt hắn trầm xuống nói: "Ngươi là ai? Tại sao muốn giết trẫm?"
Người áo đen kia cười lạnh, trường kiếm xẹt qua chém một cấm vệ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mộ Dương Thiên: "Giết ngươi còn cần lý do sao?"
Nét mặt Mộ Dương Thiên run lên, Vân Mặc Thành bên cạnh nói: "Hoàng thượng, đi nhanh đi, long thể quan trọng hơn."
Nghe vậy, Mộ Dương Thiên lại đẩy tay Vân Mặc Thành ra, nói: "Trẫm muốn nhìn một chút, ngươi làm sao lấy mạng trẫm."
"Hoàng thượng." đám quan viên xung quanh kinh hô, nhưng bị ánh mắt Mộ Dương Thiên trừng mắt lại.
Đúng lúc đó, một loạt tiếng bước chân truyền đến, ánh mắt người áo đen rét lạnh nhìn về phía sau, một đại đội quan binh đang tràn vào.
Mộ Thanh Viễn thấy viện binh đã đến, kiếm trong tay càng thêm mau lẹ, xuất liên tục mấy chiêu, người áo đen nhìn lướt qua Mộ Dương Thiên, trong lòng biết không dễ giết được hắn, đột nhiên đẩy kiếm của Mộ Thanh Viễn ra, thuận thế lui về phía sau.
Mắt thấy quan binh sắp tới đây, trường kiếm trong tay hắn đảo ngang qua, mấy người ngã xuống đất, hắn dẫm một cước lên đầu một quan binh, bay lên không trung.
Giờ phút này, cả hậu viện Tướng phủ một mảnh hỗn loạn, máu tươi khắp nơi, tử thương vô số.
Nhìn phương hướng người áo đen kia rời khỏi, vẻ mặt Vân Yên ủ dột, nếu nàng đoán không sai, người đó chính là hắn.
"Thế nào, người đều đi hết, Yên Nhi còn muốn ở trêи người bổn vương sao? Xem ra Yên Nhi thật không bỏ được bổn vương a." thanh âm hài hước của người phía dưới vang lên bên tai.
Vân Yên sững sờ liếc nhìn Mộ Cảnh Nam, nàng lập tức nghiêng đầu, cái tay bên hông nàng không biết đã buông ra từ lúc nào mà nàng không chú ý tới, nàng lập tức đứng lên.
Mộ Cảnh Nam cũng đứng dậy theo, hắn cười khẽ: "Yên Nhi xấu hổ sao?"
Hắn đúng là bất cứ nơi nào cũng đùa giỡn nàng a, Vân Yên cười lạnh, liếc mắt nhìn Mộ Dương Thiên bị đám người vây quanh, lạnh nhạt nói: "Phụ hoàng ngươi hiện tại không sao, ngươi làm con không phải nên đi quan tâm hắn sao?"
Nghe vậy, nụ cười trêи mặt Mộ Cảnh Nam nháy mắt cứng lại, hắn lạnh lùng nói: "Người quan tâm hắn nhiều như vậy, thêm ta cũng không nhiều lắm, thiếu ta cũng không ít đi."
Vân Yên quay đầu kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, đây là lần đầu tiên nghe hắn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, không còn xưng "bổn vương" cao cao tại thượng nữa mà là "ta", hình như vạch rõ cái gì.
Giờ phút này, không còn sót lại chút vẻ mặt bất cần đời nào, toàn bộ chỉ có lãnh ý.
Không biết vì sao, Mộ Cảnh Nam như vậy rất xa lạ, giống như một người nàng chưa bao giờ biết.
Nhưng ánh mắt kia lại có cảm giác quen thuộc, Vân Yên quay đầu lại nhìn về phía Vân Mặc Thành bên cạnh Mộ Dương Thiên, đúng vậy, ánh mắt hắn bây giờ giống ánh mắt nàng nhìn Vân Mặc Thành, mang theo thù hận không cách nào tha thứ.
"Vương gia, ngài không sao chứ?" một thanh âm mềm mại vang lên.
Vân Yên quay đầu nhìn Như Hà, trong mắt lóe lên lãnh ý, lúc nãy nàng cảm thấy rõ ràng có một bàn tay đẩy nàng từ phía sau, mà khi đó người ở gần nàng nhất chính là Như Hà, cũng chỉ có nàng ta hận nàng.
Nhìn khuôn mặt yêu kiều của người tới toàn là máu, Mộ Cảnh Nam lau vết máu trên mặt nàng, thương yêu nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy, bị thương? Để bổn vương nhìn một chút."
"Đúng vậy a, vừa rồi có rất nhiều người chết bên cạnh ta, ta sắp bị hù chết." Nói xong, nàng dựa sát vào ngực Mộ Cảnh Nam, ánh mắt hả hê nhìn Vân