"Cha, mẹ không có điên, là những người này vu oan mẹ, ngươi thả nàng ra đi."
"Cha, sức khỏe mẹ ngày càng yếu, ta van cầu ngươi...!ngươi mời cho nàng một đại phu thôi."
"Cha, không thể, mẹ là phu nhân của ngươi, làm sao ngươi có thể ném linh vị của nàng ra đây? Không...!không được!"
...!
Dưới vách núi, một nam tử vừa nhóm lửa vừa nhìn về phía cô gái bên cạnh đang mê sảng, vẻ mặt nàng thống khổ, hai tay không ngừng quơ đập trên không trung.
Có lẽ chính vì đồng tình với phần khổ sở tương tự này cho nên trong lúc vô tình, hắn càng muốn đến gần nàng hơn.
Không biết qua bao lâu, Vân Yên từ từ mở mắt, nàng vuốt đầu, nhìn y phục trên người, thoáng kinh ngạc, nàng không chết, được người khác cứu?
"Khụ khụ..." thấp giọng ho khan một tiếng, nàng cảm thấy độc trong cơ thể đã từ từ rút đi.
"Ngươi đã tỉnh." một thanh âm đột nhiên truyền đến.
Vân Yên nhìn sang, là hắn, không phải hắn đã đi cùng bọn Bích Thủy rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ hắn cứu nàng?
"Hình như Yên Nhi rất kinh ngạc." Mộ Cảnh Nam từ bên đống củi đi tới ngồi bên cạnh Vân Yên, hắn khẽ nhíu mày, nói, "Lần sau đừng cậy mạnh, nếu ta tới chậm một chút, sợ cũng không thể nhặt xác cho ngươi được."
Nhặt xác? Nghe vậy, Vân Yên khinh thường nói: "Ta cũng không bảo ngươi đi nhặt xác cho ta, rõ ràng tự ngươi xen vào việc của người khác."
Mộ Cảnh Nam khẽ thở dài, ánh mắt trầm thấp nhìn về phía Vân Yên giống như muốn khắc nàng vào xương tủy.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Vân Yên cảm thấy thân thể tê dại, nàng ho khan một cái, nói: "Nhìn ta như vậy làm gì?"
"Ngày ấy, ở thọ yến Tướng phủ, ngươi cầu xin Hoàng thượng đồng ý với ngươi một chuyện, lúc đó ngươi muốn nói cái gì?" Mộ Cảnh Nam nhìn Vân Yên không dời mắt, hắn muốn thấy rõ ý nghĩ chân thật nhất trong lòng nàng.
Sao đột nhiên hắn lại hỏi cái này? Vân Yên cười nhạt, giễu cợt nói: "Lúc đó, không phải ngươi đã nói là ta muốn mau mau gả cho ngươi sao? Có lẽ chính là đáp án này không biết chừng?"
Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, nhìn Vân Yên, nhỏ giọng nói: "Nói ra có lẽ ngươi không tin, thời điểm đó ta rất sợ ngươi nói ra câu kia, nói ngươi muốn từ hôn, ngươi muốn gả cho Mộ Thanh Viễn."
Hắn sợ nàng từ hôn? Sợ nàng gả cho Mộ Thanh Viễn? Vân Yên hồ nghi nhìn Mộ Cảnh Nam, đây là Lục vương gia phong lưu thành tính sao? Không, nói không chừng đây là kĩ xảo hắn thường dùng, nàng cũng không cảm thấy mình có sức quyến rũ đến mức làm hắn ba ngàn con sông, chỉ múc một gáo.
Nếu thật để ý chỉ sợ cũng là vấn đề mặt mũi thôi.
"Nói đến chuyện này, đúng là cảm tạ Lục vương gia ban tặng rồi, vốn là chuyện tốt, ta sắp xin được ý chỉ của Hoàng thượng rồi, kết quả lại bị ngươi cắt ngang, cuối cùng còn có thích khách tới, ngươi nói ta có phải nên cảm ơn ngươi không." Vân Yên không vui nói, nếu lúc ấy có thể thành công, hiện tại nàng cũng không cần uất ức câu dẫn Mộ Thanh Viễn rồi.
"Nhưng ta cảm thấy may mắn!" Mộ Cảnh Nam nhìn Vân Yên thật sâu, chậm rãi nói ra 6 chữ này, thời khắc nhìn nàng rơi xuống vách núi, hắn cũng muốn đi theo nàng, cái gì báo thù, ân oán, hoàn toàn không để ý tới, hắn chỉ muốn nàng còn sống.
Tối nay, Vân Yên cảm thấy Mộ Cảnh Nam rất quái dị, nàng không khỏi nhích thân thể về phía sau một chút, nhìn trời không có trăng, cũng không có sao, bầu trời đêm rất trầm thấp.
"Tại sao ngươi hận phụ hoàng ngươi như vậy, ánh mắt của ngươi đêm hôm đó, ta nhìn cảm thấy lạnh lẽo cũng rất quen thuộc, cho nên ngươi không lừa được ta." Vân Yên đổi chủ đề.
Mộ Cảnh Nam nhìn đêm tối không có điểm cuối, thở dài nói: "Mẹ ta là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng hiền thục, nàng giống mẹ ngươi, cũng thật lòng với một người nam nhân, đến cuối cùng ngay cả thi cốt cũng không còn."
Quả nhiên