Nhìn bạch y công tử vừa tới, Thu Diên vui mừng nói: "Công tử, ngài đã tới!"
Vân Yên hất tay Mộ Chiêu Dương ra, đoạt lại ngọc bội đưa qua cho vị tiểu thư kia, nói: "Thứ lỗi đã khiến ngươi bất tiện."
Nàng kia ngơ ngác nhìn nam tử trước mắt, vội vàng cảm ơn, liếc Mộ Chiêu Dương một cái, nàng ta nhanh chóng rời khỏi Linh Lung Các.
Mộ Chiêu ổn định lại thân thể, vuốt vuốt cổ tay, đáng hận, tại sao lần nào cũng có người phá hỏng chuyện của nàng, thấy nàng kia cầm ngọc bội rời đi, nàng quát: "Đó là ngọc bội của ta, tốt, Linh Lung Các thật to gan lớn mật, dám tranh giành đồ với bản công chúa."
Lúc này, Vân Yên quay đầu lại nhìn Mộ Chiêu Dương, phe phẩy chiết phiến, lạnh nhạt nói: "Vật này vốn là vị cô nương kia thấy trước, là do Linh Lung Các sản xuất ra, sao có thể nói là chúng ta tranh đoạt đồ của ngươi?"
Mộ Chiêu Dương đang định phản bác nhưng khi nhìn thấy tuấn nhan trong trẻo hoàn mỹ, vận đạm phong khinh trước mắt, nhất thời sững sờ, miệng mấp máy, vẻ mặt sợ hãi than.
Liếc nhìn Mộ Chiêu Dương, Vân Yên biết rõ tính tình nàng thế nào nên cũng lười so đo, nàng nói với Thu Diên: "Nếu công chúa thích ngọc của Linh Lung Các, cứ để nàng tùy ý lựa chọn." nói xong, nàng đi thẳng vào phòng trong.
"Vâng." Thu Diên gật đầu, nàng nhìn sang Mộ Chiêu Dương, không vui nói: "Chọn đi."
Mộ Chiêu Dương phục hồi tinh thần lại, nhíu mày nói: "Những thứ này sao có thể vừa mắt bản công chúa, hừ, lần này tạm tha cho các ngươi, bản công chúa sẽ còn trở lại." Nói xong, nàng hào hứng đi ra cửa nhưng cũng không quên quay đầu lại nhìn hướng bạch y công tử biến mất.
Ai muốn nàng trở lại a, Thu Diên tức giận trừng mắt.
Bên trong phòng, Hạ Ca cùng Thu Diên đứng phía dưới, Vân Yên ngồi ở vị trí trên cùng, nàng khẽ nhấp một ngụm trà, nói: "Tình hình bên Tương thành thế nào? Xuân Kiều có gửi thư không?"
"Hôm qua Xuân Kiều có gửi thư, chúng ta vốn định để Bích Thủy chuyển lời lại với ngài, không ngờ ngài lại đến đây." Hạ Ca nói xong, lấy một phong thư trong ngực ra đưa đến tay Vân Yên.
Vân Yên nhận lấy mở ra nhìn, cau chặt mày, nhìn bộ dạng nàng như thế, Hạ Ca cùng Thu Diên cũng lo lắng không dứt.
"Nạn dân ở Tương thành giống như điên rồi, vọt vào viện của Xuân Kiều giật đồ, cũng may Xuân Kiều không có việc gì, bạo loạn bên kia đã có ám vệ lo rồi.
Không phải triều đình đã phát ngân lượng xuống cứu trợ nạn dân sao? Vì sao lại xảy ra thảm trạng như thế, những nạn dân kia sắp đến trình độ ăn thịt người rồi." Hạ Ca thở dài nói.
"Ngân lượng cứu trợ kia nhất định là vào túi bọn tham ô hết rồi, thật là một đám tiểu nhân hại nước hại dân!" Thu Diên nhổ một ngụm nước bọt,nói.
Vân Yên hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Không có cơm ăn, người thành thật đến đâu cũng sẽ trở nên không an phận, Tương thành gần biên cương, tụ tập nhiều nạn dân cũng là bình thường, kêu ám vệ bảo hộ bọn Xuân Kiều cho tốt."
"Vậy chúng ta có mở kho giúp nạn dân không?" Hạ Ca suy nghĩ một chút, nói.
Nghe vậy, Vân Yên khẽ nhíu mày, trầm mặc một lát, nói: "Trước không cần, nếu gặp phải nạn dân quá đói thì cứu giúp là được, cần phải khiến những nạn dân kia tràn vào kinh thành."
"Ta cũng có ý này, nếu lúc này chúng ta ra tay, sợ triều đình sẽ nhân dịp này bắt chúng ta quyên góp lương thực." Hạ Ca nghĩ một chút, nói.
Vân Yên khẽ lắc đầu, nhìn Hạ Ca, trong mắt lộ vẻ rầu rỉ: "Ngươi cho rằng không làm gì thì triều đình sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Gia tộc Hách Liên ở Tương thành buôn bán lương thực nổi tiếng keo kiệt ở Đông Việt quốc, hiện tại chẳng qua Hoàng thượng nghĩ rằng mình có đủ lương thực thôi, chờ hắn phát hiện ngân lượng cứu trợ thiên tai đã bị tham ô, đến lúc đó tay hắn tất nhiên sẽ vươn đến chỗ chúng ta."
"Vậy chúng ta nên làm