Hạ Ca bên cạnh cũng nhướng mày nhìn mấy người này, hôm nay công chúa hoàng tử hoàng thất đúng là tề tụ một chỗ a.
"Thất công tử, bản công chúa có thể gặp được ngươi rồi." Mộ Chiêu Dương hào hứng chạy tới, nhìn Vân Yên cười nói.
Vân Yên hơi sững sờ nhìn Mộ Chiêu Dương, nghi ngờ hỏi: "Công chúa tìm tại hạ có chuyện gì?"
Mộ Thanh Viễn nhìn vẻ mặt vui mừng của Mộ Chiêu Dương như có điều suy nghĩ.
Mộ Chiêu Dương nghe lời này, hơi đỏ mặt, lầm bầm nói: "Ai nói bản công chúa tìm ngươi vì có việc đâu! Bản công chúa chỉ là...!Chẳng qua là vì nói thù lần trước thôi!"
Vân Yên kinh ngạc nhìn Mộ Chiêu Dương, ngay sau đó nói: "Chuyện lần trước tại hạ không xử lý tốt, kính xin công chúa thứ lỗi, nếu công chúa thích vật trong Linh Lung Các có thể vào chọn lựa."
"Ai nói ta muốn mấy thứ ngọc này chứ!" Mộ Chiêu Dương chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui nói.
Mộ Cảnh Nam liếc Mộ Chiêu Dương một cái, không vui nói: "Chiêu Dương, hôm nay ngươi lại lén xuất cung rồi hả?!"
Nghe vậy, Mộ Chiêu Dương đột nhiên ý thức được cái gì, nàng len lén liếc Mộ Thanh Viễn một cái thấy hắn không lộ ra vẻ gì khác, nàng thoáng buông lỏng, nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, cười cười nói: "Lục ca, người ta còn không phải là cực kì buồn bực sao?"
Nhưng mà Mộ Cảnh Nam cũng không tính cho Mộ Chiêu Dương dễ dàng qua loa như vậy, hắn nhìn Mộ Chiêu Dương, nói tiếp: "Còn không mau hồi cung, sợ là Nhu phi đang tìm ngươi khắp nơi rồi."
"Ta mới không cần, thật vất vả mới gặp được Thất công tử.
Lục ca, ngươi xem không phải ngươi cũng xuất cung phong lưu khoái hoạt sao? Sao lại không cho phép ta ra ngoài đi dạo một chút." Càng nói thanh âm Mộ Chiêu Dương càng nhỏ nhưng vẫn nói rõ ràng từng chữ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Vân Yên, Mộ Cảnh Nam tiến lên một bước, kề sát vào tai Vân Yên nói nhỏ: "Thất công tử, hình như ngươi rất để ý bổn vương? Ánh mắt này của ngươi khiến bổn vương kích động a."
Vô sỉ, mặt Vân Yên biến sắc, liếc mắt nhìn Mộ Cảnh Nam, hắn đúng là cái gì cũng nói được, nhưng hiện tại nàng không thể phát tác chỉ có thể nhịn xuống.
Vân Yên hơi nghiêng thân thể, đi lên trước hai bước, nhìn Mộ Thanh Viễn đứng phía dưới, lạnh nhạt nói: "Tứ vương gia, lúc nãy ta cũng đã nói rõ ràng rồi, hiện tại mời người của ngươi lui ra đi."
Nghe vậy, Tần Hữu Hà nhìn về phía Mộ Thanh Viễn nói: "Tứ vương gia, không thể..."
Thấy Vân Yên né tránh như vậy, khóe miệng Mộ Cảnh Nam cong lên, nàng đúng là có thể nhịn hơn so với bình thường a.
Hắn xoay người lại, liếc Mộ Thanh Viễn, giọng điệu lơ đãng: "Hình như Tần đại nhân vẫn một mực mơ ước tiền tài của Linh Lung Các, đây chính là mệnh quan triều đình sao?"
"Lục vương gia, vi thần không có, ngươi không thể vu oan sự trong sạch của vi thần a..." Nghe hắn nói thế, Tần Hữu Hà vội vàng giải thích.
Mộ Thanh Viễn giơ tay lên ngăn hắn lại, nhìn Mộ Chiêu Dương, rồi lại nhìn bạch y công tử, nói: "Đã như vậy, kính xin Thất công tử phí tâm, chúng ta đi thôi." nói xong, hắn dứt khoát xoay người rời đi.
Mặc dù Tần Hữu Hà muốn khuyên can nhưng thấy Mộ Thanh Viễn đi dứt khoát như vậy, hắn âm lãnh liếc Mộ Cảnh Nam một cái, cũng xoay người đi theo, bọn hắn vừa đi, những người còn lại cũng rời đi, đám đông vốn tụ tập trước cửa Linh Lung Các lập tức giải tán.
.
ngôn tình ngược
Nhìn bóng lưng Mộ Thanh Viễn, sắc mặt Vân Yên trầm xuống, không biết vì sao nàng cảm thấy ánh mắt Mộ Thanh Viễn nhìn mình trước khi rời đi có chút quỷ dị, giống như có âm mưu gì đó.
"Thất công tử, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?" Mộ Chiêu Dương lại gần Vân Yên, vẻ mặt mong đợi.
Biểu hiện của Mộ Chiêu Dương