Nghe thanh âm này, Vân Yên trợn to mắt, sao lại là hắn?! Hắn vẫn không rời đi, giờ phút này nàng bị người phía sau ôm chặt lấy căn bản không thể động đậy.
"Không cần nói." Hơi thở nóng rực lần nữa truyền đến.
Vân Yên không khỏi trợn trắng mắt, nàng bị bịt miệng còn nói thế nào.
Đúng lúc này, trên mái hiên cách đó không xa, mấy bóng đen lướt qua, một thanh âm trong không trung truyền tới: "Người nào?"
"Cũng đã đi, mau đuổi theo!"
...!
Hắn đang giúp nàng sao? Vẻ mặt Vân Yên kinh ngạc, cảm thấy sau lưng ấm áp, nàng giãy dụa thân thể, nhưng hắn lại càng ôm nàng chặt hơn.
Trong ngõ sâu chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.
"Người đã đi rồi!" Thanh âm quen thuộc lần nữa truyền đến.
Sau một lúc lâu, Vân Yên cảm thấy cái tay trên miệng đã dời đi, lực đạo bên hông cũng buông lỏng, nàng dùng sức vùng vẫy tránh khỏi lồng ngực người đang ôm mình.
Vân Yên uốn éo thân thể qua một bên, nhìn nam nhân trước mắt, vẫn một thân hồng y như cũ, trên mặt tràn đầy ý cười.
"Ngươi cố ý chờ ở đây giúp ta thoát khỏi những người đó sao?" Vân Yên trầm giọng hỏi.
Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, từ từ bước đến gần nàng, giam cầm Vân Yên trong lòng, hắn tà mị cười nói: "Có lẽ những người kia là bổn vương an bài thì sao? Vì để hiện tại có thể ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực!"
Nghe vậy, Vân Yên trừng mắt liếc hắn một cái, hắn không thể đứng đắn một chút sao? Nàng gạt cái tay hắn đặt trên eo mình, không vui nói: "Buông ra!"
"Vừa mới ôm, ngươi bảo bổn vương làm sao buông ra được? Huống chi, ôm phu nhân của mình cũng là chuyện đương nhiên." Mộ Cảnh Nam cười nhẹ nói bên tai Vân Yên.
Vân Yên hừ lạnh một tiếng: "Lục vương gia, tại hạ là Thất công tử, là nam tử, không phải phu nhân ngươi."
"Thật sao? Vậy có muốn bổn vương kiểm tra một chút không?" Nói xong, tay hắn dần dần trượt xuống dưới, Vân Yên chỉ cảm thấy thân thể tê dại, cổ họng căng thẳng, nói: "Ngươi muốn làm gì?" Nói xong, nàng giơ tay chuẩn bị đánh qua.
Nhưng Mộ Cảnh Nam khẽ vung tay cản tay nàng lại, kéo thân thể nàng xoay một vòng, Vân Yên đã bị hắn dồn vào tường.
"Mộ Cảnh Nam, ngươi..." Vân Yên tức giận nói, hắn làm sao vậy hả?
Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Vân Yên, thanh âm khàn khàn: "Yên, ta nhớ đã nói với ngươi, ta thích ngươi bỏ chữ "Mộ" đi hơn."
Nghe hắn gọi mình là Yên, Vân Yên chỉ cảm thấy trái tim giống như có vật gì rơi xuống, nàng dừng một chút, nhìn hắn, ánh mắt hơi rét lạnh: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Muốn vạch trần thân phận của ta với người khác sao?"
Mộ Cảnh Nam lắc đầu, thở dài nói: "Tại sao ta phải vạch trần thân phận của ngươi? Yên, ngươi thật sự cho ta là người như vậy sao? Xem ra ngươi còn chưa đủ tin tưởng ta."
Lại "ta", hắn lại xưng "ta", mỗi lần hắn xưng "ta" nàng cảm thấy hắn như là một người hoàn toàn khác.
Tin tưởng hắn sao? Sao nàng có thể tin tưởng một người mới quen biết một thời gian ngắn, hơn nữa còn là người mà nàng không hiểu rõ.
Nhưng nàng cũng không hoài nghi hắn, là từ lúc nào hắn đã bước vào cuộc sống của nàng?
Nhìn Mộ Cảnh Nam, trong lòng Vân Yên có cảm giác rất cổ quái, trước giờ nàng không phải loại người dễ dàng sa vào tình cảm, nhưng đối với Mộ Cảnh Nam, nàng thật sự không thể hình dung nổi quan hệ giữa nàng và hắn.
Càng nghĩ trong lòng càng loạn!
Vân Yên thu hồi ánh mắt, cúi đầu, trầm giọng nói: "Mộ Cảnh Nam, ngươi có thể bỏ qua cho ta...!chúng ta không thể làm bằng hữu."
"Bằng hữu? Ta nói muốn làm bằng hữu với ngươi lúc nào?" Mộ Cảnh Nam nhướng mày, khóe miệng cong lên nhìn "nam tử" đang cúi đầu, đây cũng là lần đầu hắn nhìn thấy dáng vẻ nàng khổ não, xem ra hôm nay hắn đến đây cũng không hẳn là vô ích.
"Vân Yên ngẩng đầu nhìn Mộ Cảnh Nam, tức giận nói: "Đã như vậy, ngươi mau bỏ tay ngươi ra!"
Mộ Cảnh Nam cười mị hoặc, lại tiến tới gần nàng: "Đúng là ta không nói muốn làm bằng hữu với ngươi nhưng mà ta muốn...!làm phu thê với ngươi!"