Vân Yên đang muốn nói gì, trước mắt bỗng tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã vào trong ngực hắn...!
Nhìn người trong ngực, Dạ Mị khẽ thở dài một hơi, hắn nâng tay lên muốn chạm vào mặt nàng, rồi lại không dám, do dự một lúc lâu, tay hắn chạm vào mặt nàng, hắn chợt giật mình.
Sao lại lạnh lẽo như vậy?! Hắn kinh ngạc nhìn nàng, chẳng lẽ nàng nhiễm phong hàn? Nghĩ vậy, hắn ôm nàng bay lên không trung, biến mất không còn tăm hơi.
Tướng phủ, Biện Hiên Các.
Trong phòng, Vân Yên tái nhợt nằm trên giường, thỉnh thoảng cử động thân thể, trong miệng nỉ non gì đó: "Mộ Cảnh Nam, Mộ Cảnh Nam, tránh ra, đừng đụng vào ta..." nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bóng đen bên cạnh nghe thanh âm của nàng, vô thức nhíu mày, nhìn trên mặt nàng đổ đầy mồ hôi, hắn nhịn không được lau mồ hôi thay nàng.
Người trên giường khẽ nhúc nhích, trong mơ hồ tựa như có người nói chuyện với nàng nhưng nàng vẫn không có cách nào mở mắt ra được.
"Yên, trong mắt ngươi ta tồi tệ như vậy sao?" Một bóng người nhìn nàng, vẻ mặt tràn đầy thương tâm.
Không biết vì sao nhìn hắn như vậy, nhớ tới bọn họ đồng bệnh tương liên, lòng nàng bỗng nhiên mềm nhũn, nhưng nàng đối với hắn chẳng qua chỉ là khách qua đường mà thôi.
"Ngươi thật lòng thích Mộ Thanh Viễn sao? Vậy còn ta, ngươi đối với ta thì sao?" Hắn nhìn nàng, khuôn mặt tuấn dật lạnh lùng.
Nàng lắc đầu lui về phía sau, tình cảnh này quá quen thuộc, nếu là khi đó cùng lắm nàng chỉ kinh ngạc thôi, nhưng bây giờ, không biết vì sao nàng lại có chút sợ hãi không dám đối mặt.
"Yên Nhi thật sự tuyệt tình như thế?" ánh mắt hắn lẫm liệt nhìn nàng.
Nàng khẽ vuốt ngực, chỉ cảm thấy trái tim như bị đâm một đao.
Tuyệt tình sao? Nàng gắt gao ôm đầu, nàng tuyệt tình sao? Đúng vậy a, cho tới bây giờ nàng vẫn luôn tuyệt tình, bởi vì nàng là Vân Yên, nàng là Vân Yên bị mọi người vứt bỏ, nàng còn sống chỉ vì báo thù.
"A..." Người trên giường đột nhiên khẽ kêu một tiếng, ngồi dậy.
(Truyện được đăng trên watt.pad/lvang504
Website truyenwiki chỉ là bọn ăn cắp trắng trợn)
Nghe động tĩnh, bóng đen trong phòng lui về phía sau một bước, hắn thu hồi ánh mắt nhìn sang hướng khác, nói: "Ngươi đã tỉnh."
Nghe thanh âm này, Vân Yên hồi phục tinh thần nhìn người đứng cạnh giường, kinh ngạc nói: "Sao ngươi ở đây? Ta hôn mê đã bao lâu?" Nàng nhớ mình theo hắn ra ngoại thành, bọn họ vốn muốn đi Cao phủ, hắn nói không cần nàng đi theo, sau đó hắn lôi kéo nàng, hình như nàng đột nhiên mất đi ý thức.
Nói vậy là hắn đưa nàng trở về sao? Nàng nhìn Dạ Mị, nhất thời không biết nói gì.
Rõ ràng lúc trước hắn cùng nàng tranh chấp hơn thua, hiện tại lại cứu nàng.
Dạ Mị lạnh nhạt nhìn nàng một cái, tựa như biết ý nghĩ trong lòng nàng, hắn nói: "Ngươi hôn mê khoảng 2-3 canh giờ, hơn nữa ngươi không cần cảm ơn ta, nếu ngươi chết rồi, ta sẽ thiếu một người hợp tác."
Nghe vậy, Vân Yên thở phào nhẹ nhõm, nói vậy nàng cũng không thiếu nhân tình của hắn, dù sao giữa bọn họ cũng là quan hệ hợp tác, có lẽ đối với hắn nàng chỉ là công cụ, công cụ hữu dụng đương nhiên muốn giữ lại để dùng.
"Hình như ngươi vẫn luôn gọi tên một người." Một lúc lâu, Dạ Mị đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Vân Yên, vẻ mặt có chút phức tạp, "Ngươi thích hắn?!"
Kêu tên một người? Vân Yên sững sờ, trợn to mắt, vừa rồi hình như nàng nằm mơ, trong mơ toàn bộ là bóng dáng một người, hình như là...!Mộ Cảnh Nam!
"Ta...!sao ta có thể thích hắn?!" Vân Yên nhỏ giọng phân bua, thật đáng ghét, sao nàng lại gọi tên Mộ Cảnh Nam chứ?
Dạ Mị nhìn Vân Yên một cái, không nói gì nữa.
Giữa hai người dường như không có đề tài gì để nói, cứ yên lặng như vậy.
Vân Yên cảm thấy không khí có chút đè nén, sao Dạ Mị lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Bọn họ cũng không thân, không thể nói là không quen nhưng quan hệ cũng rất kì quái.
(Truyện được đăng trên watt.pad/lvang504
Website truyenwiki chỉ là bọn ăn cắp trắng trợn)
"Đúng rồi, bên Cao phủ..." Vân Yên đột nhiên nhớ tới hành động tối nay, vội vàng hỏi.
Dạ Mị nhìn Vân Yên, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thường, nói: "Dương Ngạo có đến Cao phủ, có điều Cao Khải không gặp hắn."
"Không gặp hắn? Làm sao có thể?" Vân Yên kinh sợ, thời điểm mấu chốt này, Cao Khải nên tìm Dương Ngạo thương lượng đối sách mới đúng.
Nghe giọng Vân Yên hơi khàn khàn, Dạ Mị đi tới cạnh bàn, do dự một lúc, đi tới bên giường đưa cho Vân Yên, nói: "Ngươi thật sự cho rằng đương kim hoàng thượng không nghi ngờ Cao Khải? Hôm nay xung quanh Cao phủ đều có tai mắt khắp nơi, nếu ta đoán không sai, Hoàng thượng cũng ở đó chờ Dương Ngạo trở lại."
Nhận lấy ly nước Dạ Mị đưa, Vân Yên có chút chần chờ nhưng dù sao hắn làm thế cũng chỉ vì quan hệ hợp tác thôi.
Nghĩ vậy, nàng cũng yên tâm không ít, uống một ngụm nước, nói: "Cao gia độc đại, đã uy hiếp đến hoàng quyền, cũng có thể Hoàng thượng muốn dựa mượn chuyện này để làm suy yếu thế lực Cao gia.
Bây giờ Dương Ngạo đang ở đâu?"
Dạ Mị đi đến ngồi bên cạnh bàn, lạnh nhạt nói: "Hắn trốn trong một ngôi miếu ở ngoại thành, hắn bị ngươi đá một cước rất mạnh, nên hiện tại đang chữa thương, hơn nữa ta đoán, hắn cùng Cao Khải đã hẹn địa điểm gặp mặt."
Hắn đúng là cái gì cũng nhúng tay vào a, trong thời gian ngắn đã tìm được chỗ ẩn thân của Dương Ngạo rồi, sợ là hiện tại xung quanh ngôi miếu đó đều là người của hắn đi.
"Nói vậy, ngày mai là thời điểm chúng ta ra tay rồi, ngươi có tính toán gì không?" Vân Yên khẽ nhướng mày nhìn về phía Dạ Mị.
Ánh mắt Dạ Mị cũng nhìn về phía Vân Yên, hỏi: "Ngươi thì sao?"
"Nếu bọn họ không gặp nhau ở Tướng phủ, dĩ nhiên phải thay đổi kế hoạch rồi.
Ngươi nói nếu ta đưa một đại lễ cho Hoàng thượng, hắn có vui không?" Vân Yên cười khẽ, trong mắt thoáng qua một tia nhạy bén.
Dạ Mị gật đầu, khóe miệng nở nụ cười, chỉ tiếc toàn bộ gương mặt hắn đều che giấu sau tấm mặt nạ, nàng đúng là đem củ khoai nóng bỏng tay ném ra ngoài a! Suy nghĩ một hồi, hắn trầm giọng nói: "Ban ngày ta không tiện xuất hiện, cho nên chuyện này giao cho ngươi làm đi."
Không tiện xuất hiện? Vân Yên giễu cợt nhìn Dạ Mị, rốt cuộc khi nào hắn mới bằng lòng lộ ra khuôn mặt kia đây? Có điều, không cần gấp, sẽ có một ngày nàng biết được.
Hai người ở trong phòng nói chuyện một hồi, Dạ Mị rời đi.
Nhìn cái ghế trống không, Vân Yên không thể không thừa nhận Dạ Mị quả thật tâm tư kín đáo, thậm chí cả địa điểm Dương Ngạo cùng Cao Khải hẹn gặp hắn cũng biết, đồng bọn hợp tác này đúng là không thể coi thường.
Vân Yên khẽ nâng bả vai, vuốt vuốt ngực, chuẩn bị dùng nội lục chữa thương, nhưng nàng bỗng nhiên sững sờ.
(Truyện được đăng trên watt.pad/lvang504
Website truyenwiki chỉ là bọn ăn cắp trắng trợn)
Không đúng, trong cơ thể nàng hình như có một dòng khí khác đang lưu chuyển, bệnh tình của nàng đã thoáng ổn định, sao có thể như vậy? Trong vòng 2-3 canh giờ này, người nàng gặp cũng chỉ có...!hắn! Dạ Mị giúp nàng chữa thương?!
Nhớ lại mấy lời hắn nói lúc ở ngoại thành, hắn kêu nàng trở về, chẳng lẽ là vì hắn biết thân thể nàng khó chịu cho nên mới kêu nàng trở về nghỉ ngơi?
Nói vậy cũng có khả năng này, có điều, tại sao hắn làm thế? Chợt nghĩ tới cái gì, Vân Yên cười tự giễu, đương nhiên là vì nàng còn hữu dụng! Nếu không sao hắn phải đối xử tốt với nàng như vậy!
Trên mái hiên, hai bóng người một trước một sau đứng thẳng, nam tử áo đen đứng phía trước chắp tay sau lưng, ngước mắt nhìn bầu trời đêm, một thân y phục dạ hành ẩn trong màn đêm, chỉ có đôi mắt sáng rạng rỡ.
Tử Ảnh sau lưng cung kính hành lễ với hắn, nói: "Chuyện đã làm xong."
Dạ Mị gật đầu, lạnh nhạt nói: "Cẩn thận chú ý hành tung của Dương Ngạo, không được để mất dấu!"
"Một Dương Ngạo còn không thoát khỏi mạng lưới tình báo của chúng ta, có điều, không phải ngươi biết