Lăng Quốc Công phủ là do thái tiên hoàng đích thân đề bút phong ban.
Năm xưa, Lăng Quốc công Nguyên Tấn Hoa cùng thái tiên hoàng là thủ túc chi giao, cùng thái tiên hoàng xông pha trận mạt giết giặc vô số.
Lăng Quốc công Nguyên Tấn Hoa đã nhiều lần cứu mạng của thái tiên hoàng.
Thái tiên hoàng vì ân cứu mạng cùng chiến công hiển hách của Nguyên Tấn Hoa mà đặc ban nhất phẩm Lăng Quốc Công tước vị được thừa kế đời đời.Lăng Quốc Công có ba nhi tử, trưởng tử Nguyên Hoài Châu cùng thứ tử Nguyên Hoài Hà là đại tướng quân trên chiến trường lập được vô số chiến công, ấu tử Nguyên Hoài Thanh là quan văn trong Quốc Tử Giám đệ tử môn hạ của hắn khắp Thương Nguyệt Quốc.
Trưởng nữ duy nhất là Nguyên Thanh Bình hiện là chính thê của thừa tướng đương triều cũng chính là thân nương của Hoa Diên.Một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến đến, ngừng trước đại môn của Lăng Quốc Công phủ, màn xe được vén lên, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh đep, gương mặt phấn điêu ngọc trác rất đáng yêu, nàng ước chùng chỉ mới mười tuổi, ánh mắt linh động sáng ngời mang theo một tia nghịch ngợm, nhưng nếu nhìn kỹ thẩm sâu trong đáy mắt nàng che giấu một mạt lãnh đạm.“ Tỷ tỷ, đã đến nơi rồi, tỷ mau xuống xe đi.” Sau khi bước xuống xe ngựa, Hoa Diên xoay người lại, thanh âm nhỏ nhẹ đáng yêu nói với người còn đang ở bên trong xe ngựa.Ngay lập tức, có một cổ tay trắng nỏn như ngọc vén rèm lên, một thân ảnh yểu điệu thướt tha từ trong xe ngựa bước ra.
Hoa Nguyệt Phỉ năm nay mười hai tuổi, dung mạo nẩy nở đoan chắc vài năm nữ sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc.“Nô tài ra mắt biểu tiểu thư, mau thông báo cho lão gia, biểu tiểu thư tới.” Người canh cửa của Lăng Quốc Công phủ vừa nhìn thấy người đến là Hoa Diên, đã vội vàng cúi đầu chào, nhanh chóng mang nàng đi vào trong phủ, còn sai người chạy vào tri thông cho Lăng lão quốc công biết.Hoa Nguyệt Phỉ thấy Hoa Diên được Lăng Quốc công phủ rất xem trọng liền sinh lòng ghen tỵ, tỏ vẻ bất an nhỏ giọng hỏi: “Muội muội, ta tùy tiện đến Lăng Quốc Công phủ bái phỏng có quá mức tùy tiện hay không? Vạn nhất lamg Lăng Quốc công không vui, đến lúc đó sẽ liên lụy đến muội muội? Bằng không, cứ để tỷ ngồi ở ngoài xe ngựa chờ muội, có được không?”“Tỷ tỷ yên tâm, ngoại tổ phụ rất thương muội, người sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận với muội.
Hiện tại, nếu tỷ tỷ rời đi, ngoại tổ phụ sẽ cho rằng Diên Nhi là hài tử không hiểu chuyện, làm chậm trể khách quý là tỷ tỷ khó có dịp đến thăm Lăng Quốc Công phủ.
Hơn nữa, sau khi hồi phủ muội biết ăn nói như thế nào với tổ mẫu, tỷ tỷ rời đi như vậy, tổ mẫu nhất định sẽ sinh khí với muội, sau này tổ mẫu sẽ không còn quan tâm đến Diên Nhi nữa.” Hoa Diên xụ mặt xuống, bộ dạng ủy khuất, kéo kéo cánh tay của Hoa Nguyệt Phỉ, giống như đang làm nũng cùng tỷ tỷ nhà mình.“ Muội muội đừng xụ mặt như vậy, nếu không người khác sẽ cho rằng tỷ tỷ khi dễ ngươi đó.” Hoa Nguyệt Phỉ cười đến ôn nhu, đáy mắt thoáng hiện lên một tia sáng.Hoa Diên buông tay Hoa Nguyệt Phỉ ra, nàng giống như một con bướm nhẹ nhàng tung tăng bay lượn, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác không ngừng tươi cười, luôn miệng giới thiệu các cảnh sắc trong Lăng Quốc Công phủ cho Hoa Nguyệt Phỉ.Không một ai để ý đến, khi bước vào Lăng Quốc Công phủ, ánh mắt Hoa Diên thoáng thay đổi rất nhiều lần.
Cũng không có người phát hiện, gương mặt sáng lạn cùng tươi cười kia che giấu nội tâm đang rất kích động của nàng.
Sống lại một lần, Hoa Diên được tận mắt nhìn những thứ mà trước đây nàng đã tự tay hủy diệt một lần, tâm trạng của nàng lúc này thật không có ngôn từ nào có thể miêu tả được.Nghĩ đến kiếp trước, một nhà ngoại tổ phụ vì nàng mà rơi vào cảnh diệt môn, trong lòng Hoa Diên vô cùng áy náy, lồng ngực trống rỗng kia của nàng đau như bị dao đâm xuyên qua…“Ha ha ha…… Ta còn tưởng rằng tiểu tiên nữ từ nơi nào tới, nguyên lai là tiểu Diên Nhi của ta tới.
Khó trách sáng nay hỉ thước ở ngoài cửa sổ kêu không ngừng, ha ha ha ha…… Tiểu Diên Nhi mau tới đây để ngoại tổ phụ xem con có cao thêm được chút nào không?” Một tiếng cười sang sảng truyền đến, lão Lăng Quốc công năm nay đã ngoài năm mươi, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng vừa cười vừa bước ra.
Nhìn thấy tiểu Hoa Diên mà ông yêu thương nét mặt tươi cười càng tăng thêm, trong tiếng cười là giọng nói tràn đầy nịch sủng.Hoa Diên cố kiềm chế dòng nước mắt đang sắp tuôn trào ra, nhào vào trong lòng của ngoại tổ phụ nàng, dẩu dẩu cái miệng nhỏ làm nũng: “ Ngoại tổ phụ, Diên Nhi rất nhớ người a.
Người có nhớ con không?” Nàng cho rằng, khi gặp lại lão Lăng Quốc Công nàng không biết phải đối mặt như thế nào? Nhưng khi gặp lại,