Hạ Liên Phòng trốn ở trên giường nghe được hai người này miệng nói đầy lời hoang đường, hận đến mức suýt nữa cắn nát răng. Hai kẻ này không sớm ngày trừ bỏ, nàng 1 ngày không được an tâm! Dù không vì Tiềm Nhi, cũng vì những đứa bé vô tội chết thảm ở trên tay bọn họ!
Ngay trên đường đến đây nàng đã cùng thương lượng xong đối sách với Thiên Tuyền, Thiên Tuyền ban đầu nghe được kế hoạch của nàng thì có chút không dám tin tưởng, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy hai thế tử này tuy cũng là người trong hoàng thất nhưng so sánh với vương gia quả nhiên là một trời một vực. Nàng tuy thân là ám vệ, trên tay dính đầy vô số máu tươi nhưng cũng chưa từng giết lầm một người tốt, càng không lấy tính mạng người già, phụ nữ và trẻ em, đâu như Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà, hai người này phải là bực nào phát rồ mất trí mới có thể khiến nhiều sinh mệnh vô tội như vậy mất đi ở trên tay bọn họ?
Chỉ cần thân phận địa vị không bằng bọn họ liền nghĩ cách đem người lộng đến tay, đùa bỡn tận hứng xong thì tựa như rác rưởi tùy tiện vứt bỏ, người như vậy có thể gọi là người sao? Đại Tụng triều nam nhi thủ vệ biên cương dũng mãnh thiện chiến, vì nước hi sinh da ngựa bọc thây nhiều đếm không xuể! Nhưng mấy kẻ hoàn khố này lại đang chà đạp tính mạng của dân chúng! Mấy kẻ không bằng heo chó này có chết cũng coi như vẫn còn nhẹ!
Thiên Tuyền mới mặc kệ đây có phải là cháu của Thanh vương hay không, trước khi đi vương gia nhiều lần giao phó các nàng chỉ cần nghe theo tiểu thư phân phó là được.
Đường Thanh Hoan run rẩy cả người, dáng điệu sợ hãi bất an này của nàng thỏa mãn tâm lý biến thái của hai người Kỳ Hoài Húc, nàng càng sợ hãi bọn họ càng đắc ý, tươi cười cũng càng thêm càn rỡ. Ở trong mắt bọn họ, nữ nhân là đồ chơi, là công cụ phát tiết, là tượng trưng cho quyền lực cùng địa vị, là chiến lợi phẩm của đám quyền quý, nhưng duy nhất lại không phải là người.
Xốc giường mạn lên, một người bắt được hai tay của Đường Thanh Hoan, một người đi lên xé quần áo của nàng, chỉ nghe xoẹt một tiếng, vạt áo trước của Đường Thanh Hoan bị xé rách, lộ ra cái yếm thêu uyên ương màu hồng phấn bên trong. Làn da tuyết trắng khiến Kỳ Hoài Húc đại phát thú tính, khóe miệng cũng gợi lên nụ cười nhất định phải có được. Kỳ Ngọc Hà thì tấm tắc khen: "Nha đầu này thân mình không tồi, so với mấy vật nhỏ trước kia tốt hơn rất nhiều." Quả nhiên, đứa nhỏ nhà tầm thường luôn so ra kém gia đình nhà giàu, người trước tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng gia cảnh bần hàn, cả ngày phơi năng phơi gió khó tránh khỏi xúc cảm khi chơi không đủ tốt, nhưng Đường Thanh Hoan mặc dù là thứ nữ, nhưng cũng không cần xuất đầu lộ diện, làn da tất nhiên tốt hơn rất nhiều, một phen sờ soạng, phấn nộn trơn mịn, vô cùng nõn nà. Kỳ Ngọc Hà nhịn không được ảo tưởng nghĩ tới ba tỷ đệ Hạ gia, ba người kia ai ai cũng là cực phẩm, nếu có thể lấy được tới tay chắc chắn hương vị rất tuyệt.
Kỳ Hoài Húc cũng gật đầu nói: "Thật đúng là không tệ, ngươi nên nhẹ một chút, đừng mời chưa bao lâu đã giết chết người ta, lưu trữ từ từ mà ngoạn."
Kỳ Ngọc Hà dâm đãng cười đồng ý, hai người đang chuẩn bị phát tiết thú tính thì trước mặt lại đột nhiên có một cái chăn lao tới, trốn tránh không kịp nên đều bị bao phủ ở bên trong, sau đó liền cảm thấy có một mùi hương lạ xông vào mũi, rất giống mùi hương thúc dục tình ở trong phòng, nhưng cũng không hoàn toàn giống, chỉ hít một ngụm liền cảm thấy cả người mềm nhũn, lâng lâng phảng phất như muốn vũ hóa thăng tiên, cả người đều không có khí lực. Hai người vốn đã uống đan dược trợ hứng, công thêm dị hương này nên nháy mắt dục hỏa ứa ra, cả người đều giống bị ngọn lửa vây quanh.
Trong cái chăn mà Hạ Liên Phòng cùng Thiên Tuyền đánh tới đã bỏ thêm dược, dược này là lấy từ chỗ Trần thái y, trải qua Lục nương thay đổi, dược hiệu so với trước còn mãnh liệt hơn rất nhiều, người ý chí kiên định có thể dựa vào tự chủ kháng cự, nhưng hơi chút yếu liền chỉ có thể giao hoan để giải trừ. Hạ Liên Phòng không cảm thấy hai vị thế tử này có cái quyết đoán gì, hai người chui ở trong chăn, trên tay đầy mồ hôi, một lọ thuốc bột này dính mồ hôi, tất cả đều bị các nàng bôi ở trên chăn, Thiên Tuyền tính toán tốt góc độ, đem chăn bịt kín mặt Kỳ Hoài Húc Kỳ Ngọc Hà, hơn nữa nhanh chóng dùng chân đạp trụ, khiến cho bọn họ đều phải hít sâu vào, sợ dược hiệu chưa đủ, Thiên Tuyền còn cố ý dẫm nhiều một hồi lâu.
Toàn bộ hành trình các nàng đều không nói chuyện để tránh phát ra thanh âm bị nghe được. Đường Thanh Hoan tuy rằng sợ hãi nhưng cũng minh bạch điểm này, nàng gắt gao níu chặt vạt áo bị tàn phá, răng nanh cắn vào trong môi, thấm ra tơ máu. Hạ Liên Phòng thấy không sai biệt lắm liền nhìn Thiên Tuyền ra hiệu, hai người nhanh chóng nhảy xuống giường, mỗi người một bên giữ chặt tay Đường Thanh Hoan, rời khỏi phòng.
Đem cửa phòng khép lại trong nháy mắt, Hạ Liên Phòng nghe thấy sau lưng truyện đến tiếng gầm gừ khàn khàn của nam tử, nàng lạnh lùng đem khóa lúc trước Thiên Tuyền làm rơi nhặt lên, một lần nữa khóa lại, nghe bên trong truyền đến tiếng va chạm cùng gầm rú, khóe miệng lộ ra ác ý tươi cười. Bọn họ không phải rất thích đồng nam đồng nữ hay sao? Nghĩ đến chắc cũng chưa từng hưởng qua hương vị của nhau đi? Tiền triều thịnh hành nam phong, nàng từng ở trong sách nhìn đến quá ghi chép, Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm chắc cũng thâm hậu, chia sẻ với nhau một chút chắc cũng không phải chuyện gì lớn, khả năng còn có thể bởi vậy nảy sinh ra một mối nhân duyên tốt đẹp. Hạ Liên Phòng cảm thấy, bản thân mình thật là làm một việc thiện lớn, cuối cùng mong hai người này sau này chớ lại đi gieo họa cho những đứa bé vô tội, tự mà dây dưa với nhau! Thuốc bột kia vốn là do Trần thái y mang ra từ trong cung để nghiên cứu, cơ duyên trùng hợp bị nàng thấy, lại trải qua đôi tay khéo léo của Lục nương, dược hiệu trở nên cực mạnh, bốc hơi cực nhanh, qua nửa nén hương thì dù là Trần thái y cũng vô pháp nhận ra, còn người trúng chiêu sẽ vẫn liên tục hành vi phát tiết.
Hạ Liên Phòng quả thực có chút khẩn cấp muốn nhìn sắc mặt của hai người này sau khi xong chuyện !
Trước nay chỉ có bọn họ tra tấn người khác, hôm nay việc
này rơi đến trên đầu bọn họ, không biết bọn họ còn có thể cười càn rỡ như vậy nữa hay không?
Đường Thanh Hoan chưa tỉnh hồn, Hạ Liên Phòng rất thích tính cách tuy khiếp đảm nhưng không hèn yếu của nàng, thấy xiêm y nàng đã bị tàn phá, không thích hợp lại xuất hiện ở đại sảnh nên liền đề nghị muốn mang nàng ra xe ngựa thay quần áo, Đường Thanh Hoan cũng hiểu dáng vẻ bây giờ của mình phi thường chật vật, nếu bị người khác nhìn thấy thì sợ là sẽ mất hết khuê dự.
Rời khỏi nơi đó, Hạ Liên Phòng đang muốn dẫn theo nàng hướng sang bên trái, lại phát giác Đường Thanh Hoan kinh ngạc nhìn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn hướng ngược lại, cũng không biết là đang nhìn cái gì. Nàng nhìn qua theo mới phát hiện là thiếu niên mặc áo bào đen lúc trước, giờ phút này đối phương đứng dưới tàng cây, hai mắt lạnh như băng ngắm nhìn nơi này, Hạ Liên Phòng cứ tưởng rằng hắn sẽ ra tay nhưng sau một giây mới phát giác hóa ra người nọ là đang chăm chú nhìn Đường Thanh Hoan.
Thiếu niên đi tới chỗ các nàng, thanh âm giống như băng tuyết, lãnh triệt lòng người: "Ngươi không nên xen vào việc của người khác."
Hạ Liên Phòng trào phúng cười: "Ta đã quản, ngươi định như thế nào?"
"Kinh ca ca..." Đường Thanh Hoan lầm bầm hô, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng đối phương, phảng phất như người có lỗi là nàng.
Ánh mắt lãnh khốc của Kinh Thiếu Du liếc qua liếc lại trên người Đường Thanh Hoan, Hạ Liên Phòng không rõ thiếu niên này đến cùng đang suy nghĩ cái gì, lúc trước ở đại sảnh, hắn rõ ràng làm như không thấy Đường Thanh Hoan, trò chuyện vui vẻ với Đường Tinh Oánh, lại trơ mắt nhìn Đường Tiến đem Đường Thanh Hoan coi như lễ vật đưa cho Tề vương thế tử cũng không phản đối, nói cách khác, hắn là địch nhân. Nhưng giờ phút này ánh mắt hắn lại phức tạp như thế, phát hiện bản thân mình nhúng tay vào việc này cũng không ngăn cản, thấy Đường Thanh Hoan trốn thoát cũng không muốn đi nói cho Đường Tiến... trong đầu người này đến cùng đang suy nghĩ cái gì? Bất quá Thiên Tuyền lại có thần thái thoải mái, nghĩ đến người này đối với các nàng cũng không có địch ý.
Người kỳ quái.
"Đi."
Trong miệng Kinh Thiếu Du thốt ra một chữ này.
Hạ Liên Phòng lười đi đoán tâm tư người này, kéo tay Đường Thanh Hoan cất bước liền đi, Đường Thanh Hoan không giãy dụa, nhưng luôn quay đầu nhìn lại Kinh Thiếu Du. Kinh Thiếu Du đứng tại chỗ, một thân hắc bào càng tỏ vẻ cả người hắn vô cùng cô độc, phảng phất thiên địa mênh mang nhưng chỉ có một mình hắn. Hắn biết Đường Thanh Hoan đang nhìn mình, nhưng không muốn nhìn nàng mà là xoay người sang chỗ khác, đi về hướng ngược lại.
Đem quần áo mình mang theo cho Đường Thanh Hoan thay, Hạ Liên Phòng dịu dàng hỏi: "Hiện tại muội có tính toán gì?"
Đường Thanh Hoan cắn môi, đột nhiên quỳ xuống: "Đa tạ ân cứu mạng của Hạ đại tiểu thư, ta... Ta phải trở về."
Hạ Liên Phòng ngẩn ra, vội vàng đem nàng đỡ dậy, nói: "Muội không cần tạ ơn ta, đối với ta mà nói, bất quá là thuận tay tương trợ mà thôi." Nàng vốn muốn loại bỏ Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà, cứu Đường Thanh Hoan quả thật chỉ là thuận tay. Hơn nữa cứu nàng, Hạ Liên Phòng cũng có suy tính riêng, đương nhiên Đường Thanh Hoan làm cho nàng nhớ tới Tiềm Nhi kiếp trước nhưng Hạ Liên Phòng biết rất rõ, đời này mới là giờ phút nàng đang sống, nếu tùy tiện cứu Đường Thanh Hoan, rất có khả năng nàng sẽ khiến mình liên lụy vào, chuyện hôm nay nàng đã trải qua nhiều lần suy xét mới ra quyết định. Chỉ là lời này không cần phải nói rõ ràng cho Đường Thanh Hoan mà thôi: "Muội muốn trở về, là vì ai? Chẳng lẽ muội không sợ Đường đại nhân lại đưa muội đi sao?" Đường Tiến này cũng quả nhiên là nhẫn tâm, nữ nhi nhu nhược như Đường Thanh Hoan cũng nỡ coi làm quân cờ bỏ.
Hạ Liên Phòng không cảm thấy Đường Tiến không biết hai vị thế tử Tề Lỗ là loại người gì, nếu muốn đưa nữ nhi vào vương phủ hưởng phúc thì tại sao hắn không đưa Đường Tinh Oánh?
Vì ai... Đường Thanh Hoan mờ mịt lắc đầu: "Ta không biết, nhưng mà ta phải trở về, nếu ta không quay về Kinh đại ca sẽ gặp phiền toái ..."
"Muội nói là thiếu niên mặc áo bào đen lúc nãy sao? Hắn có thể gặp phiền toái gì? Ta thấy Đường đại tiểu thư rất thân mật với hắn, Đường đại nhân đối với hắn cũng không tồi, vì sao ngươi không quay về hắn sẽ gặp phiền toái?"
Không biết là bởi vì Hạ Liên Phòng cứu mình, hay là bản thân nàng luôn tạo cho người đối diện một loại cảm giác đáng được tín nhiệm mà Đường Thanh Hoan không hề giấu diếm gì với Hạ Liên Phòng, ba năm rõ mười nói: "Kinh đại ca là ở nhờ Đường gia, phụ thân nói hắn là con của cố nhân, gia đạo sa sút, phụ mẫu đều mất, muốn ở nhà ta đến lúc thi khoa cử, Kinh đại ca hắn... rất tốt, đối với ta cũng rất tốt..."
Hạ Liên Phòng không nhìn ra vị thiếu niên kia tốt với Đường Thanh Hoan ở chỗ nào, nàng ngược lại là cảm thấy, ánh mắt người nọ kiên định lãnh khốc, là người có tâm trí ương ngạnh, Đường Thanh Hoan là cô nươngnhu nhược như vậy làm sao có khả năng sẽ khiến cho hắn có thể trả giá chân tình chứ? Chỉ sợ đối phương chỉ là muốn lợi dụng nàng. "Muội muốn trở về thì cứ trở về đi, chỉ là... chuyện vừa nãy không thể nói ra, muội cứ nói thân mình không thích hợp, được hạ nhân đỡ đi nghỉ ngơi, trên đường gặp được ta không cẩn thận bị ta làm dơ quần áo, vì thế ta liền mời ngươi đến trên xe ngựa của Hạ gia nghỉ trong chốc lát, cũng để cho ngươi thay quần áo của ta vào." Dù sao hai tỳ nữ kia cũng không dám nói ra chân tướng, Đường Tiến cũng không có khả năng để mọi người biết được chuyện hắn bán nữ cầu vinh, cho nên sẽ không có vấn đề quá lớn.