Nói ra mấy lời không biết chừng mực đó nếu là người khác thì Tề vương còn có thể bày sắc mặt, nhưng Thập lục hoàng tử dù sao cũng là hoàng tử, trừ bỏ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu ai cũng không có tư cách quản giáo, chẳng sợ ông ta là vương gia, là Hoàng thúc cũng không thể nói cái gì với Thập lục hoàng tử —— cũng không phải là sợ Thập lục hoàng tử mà là cố kỵ quân vương sau lưng hắn.
Liền thấy da mặt Tề vương không ngừng co rút, thật lâu sau mới trầm giọng nói: "Hai tên nghiệp chướng, còn không mau đi ra cho bản vương!"
Kỳ Ngọc Hà sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly, trên người tuy rằng khoác quần áo nhưng dung nhan tuấn tú như ngọc kia cùng bởi vì phóng túng mà có vẻ hồng hào kiều diễm, làm cho đáy lòng người nhìn trào ra thú tính. Hắn liếm môi một cái, quay đầu nhìn Kỳ Hoài Húc, trong lòng nói không nên lời là cái tư vị gì, vốn tới đây là muốn làm bề trên, kết quả lại bị người khác đè lên ... Thân là một nam tử, Kỳ Ngọc Hà thật sự cảm thấy nam tính tự tôn của bản thân mình bị khiêu chiến và vũ nhục cực lớn. Nhưng nếu chỉ tính trên cảm giác thân thể thì hắn lại cảm nhận được tư vị khoái hoạt chưa bao giờ có.
Hạ Liên Phòng nhìn hai người này, một kẻ còn chưa đã thèm một kẻ lưu luyến không rời, đáy mắt xẹt qua một mạt ý cười, dư quang nhìn thấy Đường Thanh Hoan đứng ở cách đó không xa, đang dùng hai tay che miệng, trên mặt tất cả đều là vẻ sợ hãi. Nàng mỉm cười với đối phương, rồi gật đầu, thiếu niên tên Kinh Thiếu Du kia giờ phút này đang đứng ở sau lưng Đường Tiến, vẻ mặt lạnh lùng chi khí, phảng phất chuyện phát sinh trước mắt hết thảy đều không liên quan đến hắn.
Thân mình Đường Tiến đang run rẩy, hắn hoàn toàn không rõ sự tình vì sao sẽ biến thành cái dạng này. Vốn Tề thế tử đòi hắn đưa Thanh Hoan, hắn cũng biết thời biết thế đem nữ nhi tặng đi, một là lấy lòng thế tử tôn quý, hai cũng là vì tiền đồ tốt đẹp sau này của mình. Đường Tiến là một người vô cùng ích kỷ lại cẩn thận, sau khi đưa Đường Thanh Hoan đi hắn tính toán tìm nhân làm bộ như trong lúc vô ý xâm nhập, đánh vỡ chuyện của nữ nhi cùng Tề thế tử, hôm nay là thọ yến của Tề vương, trước mặt mọi người vô luận thế nào Tề thế tử cũng sẽ cho Đường Thanh Hoan một cái danh phận, bất kể là trắc phi vẫn là quý thiếp, chỉ cần Đường Thanh Hoan có thể ở Tề vương phủ đứng vững gót chân, đối với Đường Tiến mà nói thì đều là một cái trợ lực không thể tốt hơn.
Nhưng mà... Sự tình xảy ra đúng như hắn nghĩ, vốn hắn còn tưởng rằng bản thân mình buôn bán lời tiện nghi, còn chưa an bài người bên này đã tự bại lộ, hào hứng chạy tới nhìn khác một trời một vực so với trong tưởng tượng!
Giờ phút này Đường Tiến chỉ hi vọng hai vị thế tử không cần nhớ tới hắn, cũng không cần nhìn hắn, lại càng không muốn nhớ rõ hắn! Hắn gù lưng cúi xuống, hận không thể đào một cái động trên mặt đất để chui vào cũng tốt hơn bị lôi ra hỏi tội.
Kỳ Hoài Húc bắt lấy vạt áo định đi ra ngoài, kết quả vừa đi không được hai bước chân liền mềm nhũn té xuống, vừa vặn đặt lên trên người Kỳ Ngọc Hà, hai người lại lần nữa tiếp xúc thân mật, khiến Tề vương nhìn mà gân xanh trên huyệt thái dương lại nhức nhối hiện hết lên, hận không thể một chưởng đánh chết nhi tử không tiền đồ này. Giờ phút này điều duy nhất ông ta thấy may mắn chính là Thái Hậu đã hồi cung, hơn nữa Lỗ vương bởi vì thân thể không thích hợp nên không đến! Nếu bị Lỗ vương thấy một màn như vậy, tình cảm huynh đệ nhiều năm qua của bọn họ cũng không còn nữa!
"Chư vị, bản vương có việc phải xử lý, hôm nay thọ yến liền dừng ở đây, kính xin chư vị đại nhân hồi phủ trước, sau này bản vương sẽ chuẩn bị rượu đến bồi lễ!" Chịu đựng nộ khí muốn xông ra, Tề vương cắn răng nói.
Mọi người cũng đều là kẻ thức thời, loại thời điểm này ai cũng không dám lấy quan lộ của mình quan ran vui đùa, Tề vương tốt xấu gì cũng là vương gia, một đầu ngón tay có thể nghiền chết bọn họ, vì thế nhất tề cáo lui. Chỉ là nhiều lần dặn dò tử nữ nhà mình sau này nhất định không được lui tới cùng hai vị Tề Lỗ thế tử, chớ nên để bị nhiễm thói xấu.
Đối với việc không thể xem tiếp cuộc vui, Hạ Liên Phòng có chút tiếc nuối, nhưng nàng lại tưởng tượng ra được Tề vương phủ sẽ phát sinh chuyện gì. Tề vương là kẻ sĩ diện, hắn sẽ tưởng hết thảy biện pháp tạo cảnh thái bình giả tạo, mà Kỳ Hoài Húc là nhi tử của ông ta nên tát nhiên sẽ bảo hộ hắn, thanh danh hoàn khố vô năng ông ta không thèm để ý, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ tin xấu của nhi tử mình bị truyền khắp nới!
Đây là chuyện Hoàng gia, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể truyền đến trong lỗ tai Hoàng Thượng. Hai thế tử không có phẩm hạnh, Hoàng Thượng còn có thể trước sau như một coi trọng cùng yêu thích sao? Còn có thể ký thác kỳ vọng cao giao trọng trách cho bọn họ sao? Hạ Liên Phòng thật sự rất muốn biết!
Hạ gia đoàn người đang rời đi thì một thân ảnh màu tím phút chốc lẻn đến trước mặt chặn đường bọn họ, tập trung nhìn vào hóa ra là thập lục hoàng tử.
Trên gương mặt tuấn tú của hắn mang theo tươi cười: "Hạ đại tiểu thư, không biết hôm nay bản hoàng tử có thể đến Quý phủ làm khách hay không?" Ngoài miệng hỏi Hạ Liên Phòng nhưng tròng mắt lại dính ở trên người Hạ Mạt Hồi, thần thái không chút nào che giấu kia không khiến đối phương phản cảm mà ngược lại còn có cảm giác hồn nhiên đáng yêu.
So với Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà, Thập lục hoàng tử tuyệt đối là ngây thơ đơn thuần. Cho nên
so sánh với hai vị kia, ấn tượng cùng thái độ của người Hạ gia đối với Thập lục hoàng tử cũng tốt lên không ít, đặc biệt lúc hắn nói chuyện loại khẩu khí không có chút nào dối trá kia thật sự là làm người ta thích. Tuy rằng có chút thô lỗ nhưng tổng thể vẫn được.
Hạ Liên Phòng cười nói: "Điện hạ muốn tới hàn xá để làm khách, tất nhiên là có thể, chỉ là hàn xá nhàm chán vô vị, sợ là điện hạ ở không đến nửa nén hương liền muốn rời đi."
"Sao có thể như vậy? Hi hi hi..." Thập lục hoàng tử cười ngây ngô không ngừng lấy ánh mắt đi nhìn Hạ Mạt Hồi, thấy nàng đanh mặt không có chút dáng vẻ linh động nào như lúc nãy không khỏi lè lưỡi tề mi lộng nhãn làm cái mặt quỷ. Cái góc độ này chỉ có Hạ Mạt Hồi nhìn thấy, nàng sặc một cái, bị ngôn hành cử chỉ của vị thập lục hoàng tử này dọa sợ, trước đây nàng cũng đã gặp mấy vị hoàng tử khác, đều là cử chỉ ưu nhã khí chất cao quý, chưa từng thấy qua không biết chừng mực như Thập lục hoàng tử.
Xét thấy Thập lục hoàng tử lúc trước chó ngáp phải ruồi giúp nàng đỡ phiền, Hạ Liên Phòng liền có hảo cảm với hắn. Hạ Lịch thấy trai gái đều không phản đối cũng liền gật đầu, vì Thế thập lục hoàng tử không hề có tự giác của một người ngoài, cùng Hạ Lịch và Hạ Lan Tiềm chen nhau trên một chiếc xe ngựa.
Đợi cho trong sân không còn người ngoài, Tề vương vung một bàn tay qua, Kỳ Hoài Húc liền trúng một cái tát. Hắn mạnh che mặt, không dám tin nhìn về phía Tề vương: "Phụ vương, ngươi đánh ta!"
"Chẳng lẽ ngươi không nên đánh sao?!" Tề vương không bao giờ che giấu phẫn nộ cùng thất vọng của bản thân. "Bản vương khổ tâm bồi dưỡng ngươi, muốn cho ngươi mọi thứ tốt nhất trên đời này, nhưng ngươi lại hồi báo bản vương như thế nào? Trước đây bản vương từng nói với ngươi bao nhiêu lần, muốn chơi, có thể, muốn nháo, cũng được, nhưng chính là không thể bị người khác nắm thóp, ngươi đem lời bản vương nói vất hết ra sau ót hay sao! Chuyện hôm nay không đầy một lát sẽ truyền khắp mọi người đều biết, bản vương hỏi ngươi, ngươi còn cần thể diện hay không?! Sau này nhà ai còn nguyện ý đem nữ nhi gả vào vương phủ làm thế tử phi?!" Ông ta chỉ mắng Kỳ Hoài Húc, vẫn chưa chỉ trích Kỳ Ngọc Hà. Một là bởi vì Kỳ Ngọc Hà không phải là nhi tử của mình, hai cũng là bởi vì ông ta nhìn đến là nhi tử của mình đè người ta ở dưới thân... Một trên một dưới, ai chủ động ai bị động, không phải là chuyện không cần suy nghĩ sao?
Kỳ thật về điểm này thì Tề vương thật sự hiểu lầm, đâu phải là con của ông ta trực tiếp đè Lỗ thế tử đâu, thật sự là con của ông ta lúc trước cũng bị người ta đè qua, không thể tả hỏa nên mới lại xoay người, đè lại Kỳ Ngọc Hà!
Nhưng loại thuốc bột bị bôi trên tấm chăn kia nếu có thể giải đơn giản như vậy thì cũng chẳng có gì hiếm lạ. Không có nữ tử để có thể giao hợp, hai người vốn muốn xông ra khỏi cửa phòng cũng đều cả người xụi lơ, đợi cho khôi phục vài phần khí lực thì lại mất đi thần trí, đầy đầu óc đều chỉ nghĩ muốn phát tiết, ai còn đi quản xem đè dưới thân là nam nhân hay là nữ nhân?
Nếu không phải có người đánh gãy chuyện tốt của bọn họ thì sợ là bây giờ vẫn còn đang tiếp tục đấy!
Cỗ hỏa này tuy rằng đã phát tiết hơn nửa nhưng đến cùng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Kỳ Hoài Húc tuy rằng bị Tề vương tát nhưng hắn cũng chỉ là tạm thời tức giận, rất nhanh, chỗ bụng dưới lại có một cỗ lửa nóng bốc lên, Tề vương thấy ánh mắt hắn tan rã, đáy lòng nhất thời lộp bộp một chút, có loại dự cảm cực kỳ bất thường.
Một giây sau, tên nhi tử vô dụng kia của ông ta liền đánh tới, coi ông ta trở thành một cây cột vừa ôm vừa cọ, ngay cả Kỳ Ngọc Hà cũng đỏ mặt ôm lấy quản gia bên cạnh hắn.
Đây còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì!
Tề vương lúc này thật sự tức lệch mũi, bọn thị vệ nhanh chóng đi lên kéo hai vị thế tử ra, trong lúc dó bị ăn đậu hủ không ít cũng không dám chống trả, chung quy hai vị này đều là chủ tử thân phận cao quý, đành phải yên lặng ngậm trái bồ hòn này.
Thấy Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà còn không ngừng cọ xát thị vệ bên người bọn họ, miệng còn thỉnh thoảng phát ra thanh âm rreen rỉ, Tề vương liền phi thường đau đầu. Xem dáng vẻ này của bọn họ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Phải biết rõ ràng là sao thế này, đợi lát nữa cũng không muộn, trước mắt quan trọng nhất là phải để hai cái đứa nhỏ này đem "Vấn đề" giải quyết. "Người tới! Đi tìm hai nữ nhân lại đây cho thế tử!"
Hạ nhân lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh liền mang đến hai nữ tử.
Tề vương lại mệnh lệnh bọn thị vệ đem Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà đưa đến một gian phòng khác rồi sau đó lại mệnh quản gia kêu phủ y lại đây, mệnh hắn cẩn thận điều tra đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong phòng này liệu có cái gì không đúng không.