"Được rồi, Thanh Nô, chớ khóc nữa, ta đã là người gần đất xa trời chi, ngươi liền để lại cho ta một chút niệm tưởng đi." Yến Huy Âm khẽ giọng nói, khóe miệng ẩn ẩn có tơ máu đỏ sẫm chảy ra.
Thanh Nô đâu ngừng được nước mắt, nàng đã nhẫn nại lâu lắm rồi, "Nô tỳ là cho công tử để lại niệm tưởng, nhưng Liên Sinh không lưu thì có ích lợi gì? Công tử thiên nhân chi tư, cái dạng giai nhân gì tìm không thấy, cố tình, cố tình lại —— "
Yến Huy Âm vỗ nhè nhẹ vai của nàng, rồi sau đó lại bắt đầu ho khan, hắn ho khan thật sự là rất lợi hại, khiến Hạ Liên Phòng nhìn cũng phải lâm vào lo lắng. Nhưng mà hắn lại không thèm quan tâm bản thân mình bị đau xót tra tấn, một đôi ánh mắt đen chân thành nhìn Hạ Liên Phòng: "Liên Phòng, nếu muội đã đồng ý với ta, nhất định phải làm được nhé!"
"Huynh yên tâm, nếu đã đồng ý với huynh, ta liền sẽ dốc hết sức có thể, che chở Liên Sinh."
Yến Huy Âm giờ mới yên tâm mà gật gật đầu. Một lát sau, hắn chỉ hơi trầm ngâm liền mệnh Thanh Nô dẫn tất cả mọi người ở trong phòng ra ngoài, chỉ để lại một mình Hạ Liên Phòng. Thiên Tuyền Diêu Quang vốn không vui, nhưng Hạ Liên Phòng kiên trì, các nàng cũng chỉ có thể nghe lệnh giữ ở ngoài cửa.
Đợi cho trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Yến Huy Âm mới vẫy vẫy tay với Hạ Liên Phòng: "Liên Phòng, muội dựa vào gần ta một chút."
Hạ Liên Phòng theo lời đi qua, dừng lại cách Yến Huy Âm ba bước, đứng vững. Càng dựa gàn vào hắn liền càng thấy rõ hắn tiều tụy cùng tái nhợt cỡ nào. Hắn thoạt nhìn hình dung tiều tụy, trong mắt một chút hào quang cũng không có, hiển nhiên đã là thấy chết không sờn. "Huy Âm, huynh cũng biết, nếu huynh chịu để Trần lão trị liệu, dù cho không thể khỏi hẳn, nhưng sống thêm mẫy năm cũng là không khó."
"Không được, Liên Phòng, không được." Yến Huy Âm lộ ra nụ cười gượng. "Ta đã sống đã đủ lâu, ta mệt rồi."
Âm cuối nhẹ bỗng, phảng phất như hắn đã không phải người tỏng trần thế nữa. Hạ Liên Phòng bỗng dưng cảm tháy một trận xót xa, hốc mắt nàng nóng lên, trong lòng biết Yến Huy Âm sớm đã mất đi hy vọng sống.
"Biết rõ sắp chết, cần gì phải tranh thủ một sớm một chiều kia chứ?" Yến Huy Âm trầm thấp cười, trong tiếng cười kia lại hỗn loạn tiếng ho, trong lúc nhất thời, Hạ Liên Phòng chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng khó chịu. "Liên Phòng, ta có một số việc, chưa từng đã nói với muội, ta khẩn cầu muội thông cảm cho ta. Không nói, cũng không phải bởi vì ta không coi muội là bằng hữu, mà là bởi vì ta... Ta nói không nên lời. Liên Phòng, ta có một yêu cầu quá đáng, muội có thể nguyện ý lại đáp ứng ta hay không? Khi ta chết, muội ở bên ta có được không?"
Hắn nâng lên ánh mắt đen như mực nhìn nàng, có trong nháy mắt như vậy, ánh mắt hắn như là của một đưa bé lạc đường, ướt nhẹp, mang theo bất an cùng sợ hãi: "Liên Sinh không để ý tới ta, hắn sẽ không tới gặp ta nữa, muội bồi banh ta, để ta không một người cô đơn chết đi, muội xem có được không?"
"... Chúng ta có duyên, ta sẽ không giận muội không để ý."
Nụ cười của Yến Huy Âm đột nhiên sáng lên, nhưng loại sáng ngời này khiến Hạ Liên Phòng xót xa không thôi.
"Đúng rồi, ở chỗ ta... Khụ khụ, khụ khụ..." Hắn vừa kịch liệt ho khan vừa tự lấy ra một cuốn sổ sách. "Nơi này, là ta ghi chép lại hướng đi của lương thực vải vóc và các nhu yếu phẩm khac, không chỉ có là Yến gia, khụ khụ, còn có khụ khụ... Còn có của những thương gia khác, ta nghĩ, đối với muội khả năng sẽ chỗ hữu dụng."
"Thân thể của huynh đã như vậy rồi, sao còn —— "
"Luôn bắt muội giúp ta, đối với chuyện của muội ta lại không thể giúp được gì, trong lòng ta thấy hổ thẹn. Dù sao ta cũng sắp chết, trước khi chết muốn làm chút gì đó cho muội cũng tốt." Yến Huy Âm cười tủm tỉm nhìn nàng. "Ta đời này, cũng có một bằng hữu, có thể theo ta cùng đi xong đoạn đường cuối cùng, ta đã đủ hài lòng."
Hạ Liên Phòng nhìn hắn, trong mắt lộ ra vô tận thương tiếc. Nàng há miệng thở dốc, sau một lúc lâu, lại không thể nói ra cái gì.
Có thể chống đỡ lâu như vậy, nói với nàng những lời này, Yến Huy Âm đã dùng hết tất cả tinh lực. Hạ Liên Phòng gọi Thanh Nô hầu hạ, Yến Huy Âm rất nhanh rơi vào mộng đẹp, Hạ Liên Phòng nhìn khuôn mặt hắn ngủ say, đáy lòng không thể nói rõ là tư vị gì. Nàng coi Yến Huy Âm là bằng hữu, nhưng giữa bằng hữu có một số việc cũng cần giữ lại. Đáy lòng Yến Huy Âm chứa rất nhiều gánh nặng, là những gánh nặng đó đem hắn triệt để ép vỡ. Hôm nay dù hắn không chết cũng sống không được bao lâu. Tâm lực lao lực quá độ, cô đơn lạnh lùng, vô thân vô cố, phải cần bao nhiêu dũng khí mới có thể sống tiếp?
Nàng có trưởng bối thương yêu nàng, huynh trưởng sủng ái nàng, đệ muội tôn kính nàng, cùng với trượng phu thương yêu... Có thể nói, nhân sinh của Hạ Liên Phòng đã viên mãn, chỉ cần có thể triệt để bảo vệ hai nhà Hạ Lam, cả đời này của nàng liền sẽ không có tiếc nuối.
Còn Yến Huy Âm, không có gì cả. Cho dù nắm giữ tài phú thiên hạ, hắn cũng vẫn là người tịch mịch nhất trên đời này.
Thân nhân của hắn đã sớm rời đi hắn, tỷ tỷ duy nhất cũng mất tích không rõ, hài cốt không còn, người yêu ở bên người hắn, nhưng tâm lại không ở.
Hạ Liên Phòng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nàng chỉ gặp qua Liên Sinh một lần, nhưng chỉ từ một lần đó đã thấy Liên Sinh kia không phải không có chút tình cảm nào với Yến Huy Âm. Như vậy, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì mới có thể khiến nam tử ngây thơ kia không chịu gặp hắn chứ? Thanh Nô nói, đáy lòng Liên Sinh nghĩ tới một người khác, chẳng lẽ chính là chỉ vị Yến gia tiểu thư sống không thấy người, chết không thấy xác kia? Nhưng Yến gia tiểu thư đã mất tích mười mấy năm, chẳng lẽ Liên Sinh đến bây giờ mới biết được hay sao? Điều này không khỏi cũng quá hoang đường!
Nếu không phải như vậy, còn có thể là nguyên nhân gì dẫn đến tình cảnh hôm nay chứ? Hạ Liên Phòng không nghĩ ra được, nàng lẳng lặng đưa mắt nhìn Yến Huy Âm đã rơi vào ngủ say, Thanh Nô chỉnh lại góc chăn, rồi canh giữ ở bên giường, hai mắt không dám nháy một cái. Yến Huy thở phi thường nhẹ, nếu không phải lồng ngực của hắn còn đang khẽ phập phồng, Hạ Liên Phòng thật sự muốn cho rằng nằm trên giường là một khối xác chết băng lãnh.
"Nô tỳ không dám nhắm mắt." Thanh Nô hạ thấp giọng nói, nàng lại vẫn mang theo khóc nức nở, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng nàng quật cường không cho chúng nó rớt xuống: "Nô tỳ sợ vừa nhắm mắt công tử liền sẽ không bao giờ tỉnh lại. Mỗi khi không nghe được công tử hô hấp, nô tỳ liền sẽ gọi ngài áy tỉnh, nô tỳ thật sợ... Ngày đó đến quá nhanh."
Hạ Liên Phòng nhìn nàng.
"Công tử... Cả đời cơ khổ không chỗ nương tựa, lão gia phu nhân đi sớm, ngài ấy chỉ dựa vào sức một mình, chống đỡ toàn bộ Yến gia, trước kia liền hao hết tâm huyết, sau này Liên Sinh xuất hiện, ngài ấy ngay cả cười cũng sẽ không cười. Liên Sinh bồi ở bên cạnh, lại không thể cho ngài ấy một chút hạnh phúc vui sướng nào." Thanh Nô tựa hồ lâm vào trong hồi ức, giọng nói của nàng thanh đạm, cứ thế nói tiếp, tựa hồ không thèm để ý Hạ Liên Phòng nghe hay không nghe. "Nô tỳ từng ra phủ, thấy qua những dân chúng nghèo khổ trong dân gian. Nô tỳ nghĩ, công tử có cái gì không vui vẻ đây? Ngài ấy có nhiều bạc như vậy, giàu ngang quốc gia, ngay cả Hoàng gia cũng phải kiêng kị một hai, nhân vật như vậy... Muốn cái gì lại không chiếm được?! Nhưng nô tỳ nhìn thấy, người khuân vác trên bến tàu mỗi ngày chỉ có mười hai văn tiền công, toàn thân lầy lội về đến nhà, thê tử của hắn, bưng tới một chén nước ấm cho hắn, con cái hắn ôm chân của hắn kêu phụ thân, thậm chí con cho vàng trong nhà hắn nuôi cũng vây quanh bên người hắn."
"Sau đó nô tỳ sẽ hiểu, có một số thứ, cả đời này công tử cũng không có cách nào được đến." Thanh Nô ôn nhu nhìn chăm chú vào Yến Huy Âm đang ngủ mê. "Vương phi, ngài xem, công tử nhà ta tuấn mỹ cớ nào! Dù so với Thanh vương điện hạ cũng không kém bao nhiêu nha."
"Nhưng ngài ấy không khoái hoạt. Cả đời này, không có được mấy ngày khoái hoạt."
"Hiện tại ngài ấy muốn đi, nếu ngài ấy đi, Yến gia phải làm thế nào, nô tỳ... Lại nên làm cái gì bây giờ? Nếu không có công tử, nô tỳ sống cũng có ý nghĩa gì?" Thanh Nô dường như đang tự hỏi.
"Huynh ấy... Để ta chiếu cố Liên Sinh, cũng muốn ta tìm một nhà trong sạch, để cho nửa đời sau ngươi có chỗ dựa vào." Hạ Liên Phòng khẽ giọng nói. "Huynh ấy nói, huynh ấy chết, ngươi cũng liền không cần phải tiếp tục lo lắng cho huynh ấy như thế, cũng liền có thể yên tâm trải qua cuộc sống yên ổn của mình."
Nước mắt Thanh Nô nhịn không được rớt xuống, "Công tử lại vẫn nghĩ đến Liên Sinh, cả đời này ngài ấy đều không thể quên được Liên Sinh! Liên Sinh Liên Sinh Liên Sinh... Trong lòng ngài ấy, chỉ có Liên Sinh không thèm nhìn đến ngài ấy cái nào. Nô tỳ có thể nói cái gì nữa đây? Công tử là một người ương ngạnh, Liên Sinh chỉ là một tiểu quan
(trai bao), nhưng những năm gần đây, công tử coi hắn như trân bảo mà che chở, cung phụng... Nhưng hắn đáp lại cái gì? Liên Sinh vĩnh viễn đều sẽ không cảm kích ngài ấy, thích ngài ấy, trong lòng Liên Sinh vĩnh viễn đều nghĩ đến người kia. Có lần nô tỳ quỳ bảy ngày bảy đêm ngoài sân viện của Liên Sinh, hắn vẫn không chịu đi ra gặp công tử. Công tử đã ngay cả đường cũng không đi được , nhưng qua nhiều năm như vậy, suốt cả mười bảy năm, mười bảy năm nha! Ngài ấy thậm chí còn chưa từng để Liên Sinh biết mình đã bệnh nguy kịch!"
"Vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Liên Sinh đến cùng có gì tốt? Đáng được công tử đối đãi như thế?!"
Đối với chuyện giữa Yến Huy Âm cùng Liên Sinh, bởi vì bọn họ đều là thân nam nhi cho nên nàng trước nay không tự phỏng đoán, đây là tôn kính với bằng hữu. Nhưng Hạ Liên Phòng vô luận thế nào cũng không nghĩ đến, trên đời lại còn có người vậy si Yến như Huy Âm. "Ngài ấy thật lòng thích Liên Sinh, tất nhiên sẽ không nỡ để hắn lo lắng. Cho dù... Liên Sinh vĩnh viễn cũng không thể lo lắng cho ngài ấy." Có lẽ là sâu trong nội tâm Yến Huy Âm hy vọng xa vời, giấu diếm bệnh tình của mình, trừ bỏ không hi vọng Liên Sinh biết được, cũng là hi vọng Liên Sinh có thể phát hiện ra, từ đó quan tâm hắn, thích hắn.
Thanh Nô bịt miệng, không dám khóc thành tiếng, sợ đánh thức Yến Huy Âm. Công tử bởi vì ốm đau quấn thân, thập phần ngủ không yên giấc, có đôi khi đau đến mức trắng đêm ngủ không được, ngủ say như hôm nay đã rất lâu không xuất hiện. Có lẽ là bởi vì Thanh vương phi ở đây, chấp niệm trong lòng hắn có ký thác, cho nên cũng được yên tâm, không bị thức tỉnh nhiều lần.
Hạ Liên Phòng trầm mặc đứng tại chỗ, nhìn Thanh Nô nằm ở bên giường vô thanh khóc rống, khe khẽ thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Bởi chuyện của Yến Huy Âm, tâm tình Hạ Liên Phòng vẫn thập phần suy sụp, sau khi hồi phủ cũng vẫn không thể trở lại bình thường, nàng đã rất lâu không có loại cảm giác này, loại cảm giác mắt mở trừng trừng nhìn thân nhân chết đi nhưng mình lại bất lực đó, giờ nàng lại cảm nhận được trên người Yến Huy Âm.
Nghĩ đến đây, nàng khe khẽ thở dài. Phía sau có một đôi tay vòng đến, một giây sau nàng liền từ trên ghế, ngồi xuống trên đùi rắn chắc của người nào đó. "Chàng đã về rồi?"
"Đi gặp Yến Huy Âm sao?" Thanh vương hỏi.
Hạ Liên Phòng ân một tiếng, thần sắc suy sụp: "Hắn... Sắp chết."
"Sinh tử có số, nàng vô pháp thay đổi." Thanh vương hôn mái tóc đen nàng một cái, nắm tay nhỏ mềm mại của nàng, không cao hứng lắm sự chú ý của nàng đặt lên người nam tử khác ngoài hắn. "Hắn vốn đã không cò bao nhiêu thời gian, chính hắn cũng không muốn sống thêm, nàng chớ thương tâm."
Hạ Liên Phòng lại than một tiếng, cầm bản sổ sách kia ra, nói là sổ sách, kỳ thật cũng không phải ghi chép lại chi tiết tất cả mà là Yến Huy Âm chỉnh lý vài chục ngày ra danh sách hướng đi của lương thảo vải vóc dạo gần đây. Bên trong ngoài Yến gia còn bao gồm mấy nhà buôn lớn khác. "Đây là hắn cho thiếp, thiếp coi không hiểu lắm, chỉ có thể nhìn ra trong đó mỗi cuộc giao dịch đều có chút kỳ quái, nhưng lại không rõ là vì sao. Chàng hẳn là nhìn hiểu được đúng không?"
Thanh vương tiếp nhận sổ
sách lật vài tờ, vẻ mặt ngưng trọng, hắn rất ít lộ ra vẻ mặt như thế, bởi vì điều này nói rõ sự tình rất lớn: "Chúng ta vẫn cho rằng, Nhiếp Vô Tích cấu kết với những đại thần khác trong triều thu thập lương thảo, nhưng nếu là... Hắn không có thì sao? Từ đầu tới cuối, hắn đều đi theo con đường quang minh chánh đại?"
"Nếu như vậy, ai cũng sẽ không tra được đến trên đầu hắn, phương thức nguy hiểm nhất, ngược lại là an toàn nhất." Nguyên nhân vì là quân đội riêng cho nên bọn họ đương nhiên liền cho rằng Tín Dương hậu không dám ra mặt thu mua lương thảo, nhưng nếu hắn cố tình dùng phương pháp trái ngược thì sao?
"Đi con đường buôn bán chính thống, mỗi một cuộc đều quang minh chính đại, ngược lại là an toàn nhất." Bởi vì đặt ở mặt ngoài, trên cơ bản sẽ không có ai đi tra. "Nếu không phải Yến Huy Âm, sợ là chúng ta có tra cũng không thu hoạch được gì." Quả nhiên là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Yến Huy Âm không ở trong cuộc, không rõ ràng lắm chuyện đã xảy ra cho nên ngược lại rõ ràng minh bạch. "Chúng ta hẳn là phải cám ơn hắn rất nhiều."
Hạ Liên Phòng gật đầu: "Ta đáp ứng hắn, sau khi hắn đi sẽ thay hắn chăm sóc nam tử tên là Liên Sinh kia, cũng đáp ứng hắn, giúp hắn thu xếp ổn thỏa cho Thanh Nô, hắn tựa hồ còn có chuyện khác muốn phó thác với ta, nhưng hắn đang giãy dụa."
Nghe vậy, Thanh vương hơi hơi nheo mắt: "Nói đến cái này, ta vừa mới nhận được một tin tức rất thú vị."
"Ân?"
"Ta sai người điều tra nghe ngóng chuyện Yến gia, hai tỷ đệ Yến Huy Âm thần thông quảng đại, có thể đem quá khứ lau sạch sẽ, nhưng Liên Sinh không thể. Nàng có muốn nghe hay không?"
"Thế không được tốt cho lắm đâu?" Hạ Liên Phòng líu lưỡi. "Hắn là bằng hữu của chúng ta, làm sao chúng ta có thể can thiệp vào chuyện riêng tư của hắn như vậy chứ?"
"Vậy nàng không muốn biết?"
"Ta... muốn."
Thanh vương bật cười, hôn hôn cánh môi mềm mại của nàng: "Cũng không tính là can thiệp vào chuyện riêng tư, chung quy quan hệ giữa hắn với nàng không sâu, nếu không xác định được tính an toàn của hắn thì ta không cách nào yên tâm." Hắn mím môi cười, ôm Hạ Liên Phòng nói: "Thanh y vệ điều tra nghe ngóng được hai mươi mốt năm trước..."
"Hai mươi mốt năm trước?" Hạ Liên Phòng thất thanh. "Ta hôm nay nghe Thanh Nô nói, là mười bảy năm nha!"
"Yến Huy Âm đã tầm ba mươi lăm tuổi."
"Hả?!" Hoàn toàn nhìn không ra!
"Nàng cho rằng, đem Yến gia đặt lên vị trí đệ nhất hoàng thương của Đại Tụng triều, chỉ cần thời gian vài năm đủ dùng sao? Mặc dù là thiên tài như Yến Huy Âm cũng tất phải đóng vững đánh chắc, từng bước một mà đi." Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không tin Yến Huy Âm. Chung quy tuổi tác Yến Huy Âm lớn như vậy, mà Hạ Liên Phòng lại mới mười năm mười sáu. Hai người bọn họ, quả thực chính là huynh đệ kết nghĩa. Yến Huy Âm từng trải như vậy, sao lại khéo có cảm tình với Hạ Liên Phòng chứ? "Thanh y vệ tìm được tú bà của một nhà gọi là Sở Nhiên hai mươi mốt năm trước. Người này lúc còn trẻ, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, sau này lớn tuổi sắc suy, liền dùng tiền bạc tích góp một đời mở tần lâu sở quán, Liên Sinh chính là một tiểu quan trong tay bà ta. 20 năm trước, triều đình còn chưa có lệnh cấm nam phong, không ít người có đam mê đặc thù liền sẽ lựa chọn một đêm gió xuân với tiểu quan trong sở quán."
"Thiếp nghe Thanh Nô nói Liên Sinh xuất thân hạ đẳng, thân phận ti tiện, cứ tưởng rằng hắn là con nhà bần hàn, lại không nghĩ rằng..." Hạ Liên Phòng có chút khó có thể mở miệng.
"Tú bà kia thời trẻ bởi vì tính tình quật cường, không biết đã nếm qua bao nhiêu đau khổ. Đến khi về già liền đem những thủ đoạn này đều dùng thết lên trên người thủ hạ, Liên Sinh dung sắc bình thường, nhưng lại hơn chỗ có một đôi mắt có thể nói chuyện, cho nên cũng không thiếu người thích. Trong đó... bao gồm cả Yến Huy Âm."
Hạ Liên Phòng bị chấn động: "Nói cách khác, từ khi còn trẻ hắn đã có sở thích Long Dương*?"
(*Long Dương: dùng để chỉ mối quan hệ nam- nam ở TQ xuất phát từ câu chuyện đoạn tụ giữa Ngụy Vương và Long Dương quân)"Cái này ta cũng không biết, Thanh y vệ tìm được chủ chứa kia cũng chỉ tra được đến chút tin tức này. Sau khi Yến Huy Âm ân ái cùng Liên Sinh, thật sâu mê muội hắn, được một lúc lại chạy đến Sở Nhiên quán bỏ ra một đống bạc, hắn lúc tuổi còn trẻ có thể nói là vô cùng phong lưu, sau này hắn có mới nới cũ, chơi chán Liên Sinh, Liên Sinh cuồng dại một mảnh liền chạy đến Yến phủ tìm hắn, Yến Huy Âm tránh mà không thấy, ai ngờ lại bị Yến gia tiểu thư nghênh vào trong phủ. Sau này ai cũng không biết đã phát sinh chuyện gì, chỉ biết Yến gia tiểu thư kia cùng Yến Huy Âm bởi vì Liên Sinh, cốt nhục chí thân trở mặt thành thù. Đều nói Yến gia tiểu thư giận dữ rời nhà ra đi, nhưng tú bà lại cho rằng là Yến Huy Âm giết nàng." Thanh vương thản nhiên tự thuật, phảng phất như đang kể một câu chuyện cũ bình thường. "Vị Yến gia tiểu thư kia, nghe nói là người có tính tình ôn nhu lương thiện, trog những năm Yến Huy Âm không biết chừng mực đó, Yến gia hoàn toàn dựa vào một mình nàng chống. Sau khi mất tích, tính tình Yến Huy Âm đại biến, không bao giờ thân cận cùng Liên Sinh, sợ là do cảm thấy áy náy. Hắn cũng biến thành người ôn hòa khiêm nhường giống như Yến gia tiểu thư, sau khi hắn mất đi người tỷ tỷ này."
Hạ Liên Phòng thở dài ra một hơi: "Hắn... Hắn... Trách không được, trách không được hắn thống khổ như vậy, luôn mồm nói không muốn sống nữa." Bởi vì bản thân mình lúc trẻ khinh cuồng, hại chết tỷ tỷ, loại đau khổ này, nàng cũng không thể chịu nổi. Đơn giản là chuyện Hồi nhi cùng Tiềm Nhi gặp được, kiếp trước nàng đã hận không thể hóa thân làm lệ quỷ báo thù, như vậy thì Yến Huy Âm tự tay khiến tỷ tỷ ra đi sẽ gặp phải tra tấn như thế nào chứ? "Hắn có lỗi, hắn cũng... đã nhận đến trừng phạt. Nay, Yến tiểu thư sợ là đã không còn trên nhân thế, mà Liên Sinh hắn thích cũng không chịu tha thứ ccho hắn, hắn thật sự nhận đến trừng phạt, cũng biết sai rồi." Nhưng hết thảy đều đã chậm.
Thanh vương thản nhiên nói: "Thời niên thiếu, khó tránh khỏi hồ đồ. Chỉ là hắn hẳn nên hiểu, chuyệ đã phát sinh vĩnh viễn không thể làm lại."
Hạ Liên Phòng chậm rãi lắc đầu, nội tâm bách vị tạp trần.
**********************************
Tuy rằng biết Yến Huy Âm sống không được bao lâu nữa nhưng Hạ Liên Phòng không nghĩ tới ngày đó sẽ đến nhanh như vậy.
Ba ngày sau, cổng Thanh vương phủ bị Thanh Nô gõ. Nàng khóc tê tâm liệt phế, cầu kiến Hạ Liên Phòng, xin Hạ Liên Phòng đi gặp Yến Huy Âm.
Hạ Liên Phòng từ trong ngực Thanh vương bừng tỉnh, biết được tin tức này vội vàng đứng dậy mặc xiêm y. Nàng không ngủ, Thanh vương lại làm sao có thể ngủ được, hơn nữa hắn cũng không có khả năng yên tâm để cho nàng một mình đi.
Nay đã là mùa hè, hừng đông đến sớm, nhưng phương Đông lại chỉ lộ ra một mảnh mặt trời, bầu trời xám xịt, báo trước không phải là một ngày tốt đẹp.
Yến Huy Âm nằm ở trên giường, hắn giờ phút này càng khô héo hơn ba ngày trước. Tựa như một bông hoa bị gió mưa tàn phá, cô đơn lẻ loi, hắn mở to đôi mắt vô thần nhìn đỉnh màn, miệng nỉ non cái gì đó. Hạ Liên Phòng đến gần mới nghe rõ hắn nói là: "Sao nàng vẫn chưa trở lại... Sao nàng vẫn chưa trở lại."
Vị "Nàng" này, chắc chính là vị Yến tiểu thư rất có khả năng sớm đã chết đi kia. Năm đó nàng mới đang tuổi dậy thì, một nữ tử nhu nhược, độc thân rời nhà đi, nếu nói có thể bình an sống tới ngày nay... Hạ Liên Phòng là khẳng định không tin. Yến tiểu thư vừa cùng Yến Huy Âm là đồng bào tỷ đệ, dung mạo nhất định không khác mấy, khẳng định cũng rất đẹp. Mĩ mạo, lẻ loi một mình... Nàng rất có khả năng đã sớm chết! Mà Yến Huy Âm nỉ non trong miệng, chỉ sợ cũng đã sớm minh bạch sự thật này rồi.
Thấy Hạ Liên Phòng tới, ánh mắt thảm đạm của hắn lộ ra một tia sáng. Hắn bắt lấy tay Hạ Liên Phòng, nhưng lực đạo cực nhẹ, Hạ Liên Phòng chỉ đành cầm ngược lại, thấp giọng nói: "Ta tới rồi, Huy Âm, huynh chớ thương tâm."
"Nàng không chịu tới gặp ta, Liên Sinh cũng không chịu tới gặp ta... Ta không có gì cả, ta không có gì cả ..." Khóe mắt Yến Huy Âm rơi lệ. Cả đời này của hắn, thật sự có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ai không kiêng kị hắn ba phần, nhưng hắn vĩnh viễn đều không thể được đến thứ mình muốn. "Liên Phòng, ta, ta không có gì cả."
Giọng hắn thê lương, Hạ Liên Phòng chỉ thấy hốc mắt chua xót, muốn rơi lệ.
"Liên Phòng, ta sẽ chết, nếu, nếu nàng trở lại... Muội, muội giúp giúp ta, giúp ta chiếu cố nàng, giúp ta chiếu cố Liên Sinh, kiếp này ta vô pháp báo đáp cho muội, kiếp sau, ta nguyện vì muội làm trâu làm ngựa, dùng hết thảy của ta để hồi báo muội... Khụ..." Hắn vừa nói gấp liền lại bắt đầu ho khan.
Hạ Liên Phòng vội nói: "Ta đáp ứng huynh, nếu Yến tiểu thư trở về, ta nhất định thay huynh chăm sóc nàng, cũng nói cho nàng biết, huynh có bao nhiêu xin lỗi..."
"Ha, ha ha... Ha ha ha..." Yến Huy Âm đột nhiên cười rộ lên: "Liên Phòng, ta đột nhiên... Nhớ tới khi còn nhỏ, chúng ta cùng nhau đi học, cùng nhau đùa giỡn, năm phụ thân mẫu thân chết, chúng ta đã nói phải vĩnh viễn chiếu cố lẫn nhau, không ly khai đối phương, nhưng ta không thể làm được, ta, ta đối với nàng không tốt... Ta rất hối hận, ta rất hối hận nha..."
Hắn không ngừng lặp lại nỉ non hối hận, sau đó nhìn Hạ Liên Phòng, "Liên Phòng, muội đi ra ngoài đi, ta muốn muội nhìn ta chết, nhưng lại sợ dọa muội, tốt hơn muội vẫn là đi ra ngoài đi, ta... Để ta một mình đi nốt đoạn đường cuối cùng này đi..."
"Ta đã nói sẽ bồi bạn huynh." Hạ Liên Phòng ôn nhu cười, nắm tay hắn. "Ta sẽ không nuốt lời."
"Vậy muội nhìn ta chết, muội nhìn ta chết..." Khóe miệng Yến Huy Âm tràn ra máu, hắn si ngốc nhìn đằng trước, ánh mắt trống rỗng hư vô, giống nhìn thấy cái gì đó, lại giống như cái gì cũng không phát hiện ra. Thật lâu sau, ý thức của hắn bắt đầu dần dần mơ hồ, hắn há miệng, nói mấy lời chính hắn kỳ thật cũng không nghe rõ, có đôi khi là một hai chữ, có đôi khi là một câu rất dài, trong tầm mắt mông lung tựa hồ hắn nhìn thấy ánh mắt bi thương của Hạ Liên Phòng, hắn muốn nói cho nàng biết, bảo nàng không cần thương tâm, không cần thương tâm vì hắn, hắn đã chết, ai cũng sẽ không cảm thấy mất đi cái gì. Nhưng hắn không cách nào khống chế ngôn ngữ của bản thân mình, hắn không biết mình đến cùng nói những gì, chỉ cảm thấy ngực đau đớn kịch liệt, máu tươi từng ngụm từng ngụm phun ra, đến khi loại cảm giác đau đớn kia làm cho hắn hít thở không thông, làm cho hắn tuyệt vọng, làm cho hắn không thể nào chống cự.
Hắn rốt cuộc nhắm hai mắt lại.