Trước cửa Yến phủ tuyết rơi phủ một tầng dầy, trên đèn lồng treo đêm qua cùng sư tử bằng đá dựng hai bên đều phủ một màu trắng tinh, cánh cửa lớn màu đỏ thắm đóng chặt, thời tiết quá mức rét lạnh, người gác cổng cũng vô pháp đứng ở cửa trông coi.
Cách đó không xa chậm rãi có một cỗ kiệu đỉnh đầu màu lam nhạt đi tới, đi theo bên cạnh là một gã sai vặt cùng một nha hoàn, kiệu phu động tác nhanh nhẹn, nơi bọn họ đi qua, trên mặt đất lưu lại một chuỗi dấu chân thật sâu.
Tới cửa Yến phủ, cỗ kiệu bị xốc màn che lên, nha hoàn dùng thanh âm giòn tan nói: "Tiểu thư, tới rồi."
Bàn tay trắng như ngọc vén rèm lên, để người hầu đỡ đi ra, Yến Vân Kỳ đi xuống cỗ kiệu, nha hoàn lập tức phủ thêm cho nàng áo khoác thật dày. Gã sai vặt nhanh nhẹn chạy tới gõ cửa, người gác cổng nghe được tiếng đập cửa, chạy nhanh tới xem, thấy là tiểu thư nhà mình đã trở lại liền vội hành lễ, sau đó tiếp đón kiệu phu đem cỗ kiệu nâng vào.
Yến Vân Kỳ nhấc làn váy, mới vừa dẫm lên bậc thang trong tầm mắt liền cảm thấy có cái gì đó không thích hợp. Trí nhớ của nàng cực tốt, sức quan sát càng thêm nhạy bén, con đường hàng ngày thường đi hình như có thêm gì đó. Đôi mắt nhìn quanh bốn phía, mày đẹp một nhíu, chỉ vào nơi nào đó đặc biệt hậu tuyết đọng nói: "Nơi đó là chuyện thế nào?"
Nàng đứng ở cửa còn không đi vào, lời vừa hỏi ra tới, mặt người gác cổng lập tức liền trắng đi: "Bẩm tiểu thư, là một tên tiểu quan, sáng sớm hôm qua liền tới trước phủ yêu cầu gặp thiếu gia, thiếu gia ngại phiền liền kêu chúng tiểu nhân đuổi hắn đi, nhưng tên tiểu quan này không chịu đi, sau khi tuyết rơi chúng tiểu nhân khuyên hắn rời đi nhưng hắn lại nhất quyết đòi gặp được thiếu gia, chúng tiểu nhân sợ xảy ra mạng người, liền đi bẩm báo thiếu gia, nhưng thiếu gia, thiếu gia kêu chúng tiểu nhân không cần để ý tới, tùy ý hắn chết sống......" Thanh âm càng ngày càng nhỏ, bởi vì sắc mặt tiểu thư đã càng ngày càng lạnh đi.
"Đi đem người nọ nâng vào phủ, Quang Vinh, ngươi lập tức đi tìm Lý đại phu tới, Thanh Nô, ngươi đi sai người đun chút nước ấm." Yến Vân Kỳ nhàn nhạt mà mệnh lệnh, gã sai vặt tên là Quang Vinh cùng nha hoàn gọi là Thanh Nô lập tức lĩnh mệnh rời đi. "Ngươi, đi đem thiếu gia gọi tới thư phòng của ta, ta có chuyện muốn nói với hắn."
Người gác cổng được điểm danh lập tức cất bước liền chạy, sợ hành sự bất lực.
Yến Vân Kỳ đầu tiên là trở lại khuê phòng thay quần áo, vừa nãy đi ra ngoài một chuyến là vì điều tra lô hàng thảo dược kia thật giả, tay chân nàng đều đã đông cứng. Thời tiết như vậy các bá tánh trong Yến Lương đã sớm thành thói quen, khổ nỗi nàng từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, luôn chịu không nổi. Chậu than trong phòng đang cháy rực, Yến Vân Kỳ qua loa xử lý bản thân một phen liền đi Trúc viên, đó là nơi để khách nhân vào ở, vừa rồi nàng sai người đưa tên đã sắp bị đông lạnh chết nâng vào đây, cũng không biết còn thở hay không.
Tiến vào sương phòng của Trúc viên thấy Thanh Nô đang chỉ huy hạ nhân cởi bỏ xiêm y dùng nước ấm lau mình cho hắn, thấy Yến Vân Kỳ tới vội vàng chào đón: "Tiểu thư, ngài tới rồi."
"Tra ra người này gọi là ai chưa?" Yến Vân Kỳ ngồi vào bên cạnh bàn, Thanh Nô nhanh nhẹn lập tức châm trà, cũng đem lư hương sưởi tay đưa qua: "Nô tỳ mới vừa hỏi qua, người này là tiểu quan nhi ở Phong Phòng trong thành, không biết sao lại cặp kè với thiếu gia, kết quả liền toàn tâm toàn ý muốn hoàn lương đi theo thiếu gia, nhưng thiếu gia không muốn gặp hắn, hắn liền chờ ở bên ngoài, không ăn không uống nên giờ mới té xỉu." Cũng may nhờ tiểu thư nhà nàng thiện tâm, nếu không hắn chính là bị đông lạnh chết cũng không ai biết. "Mọi người đều không biết hắn gọi là gì, có lẽ thiếu gia biết, nếu thiếu gia không quên rồi." Dù sao hắn cũng đã chạm qua rất nhièu nam nhân nữ nhân, nói không chừng đêm nay ngủ với cô nương nào sáng sớm hôm sau đã không nhận ra nữa rồi.
"Thanh Nô."
Thanh âm của Yến Vân Kỳ vẫn cứ chỉ nhàn nhạt, nhưng Thanh Nô lập tức nhận lỗi: "Nô tỳ sai rồi."
Quang Vinh mang theo Lý đại phu vừa vặn tiến vào, Yến Vân Kỳ gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, ngồi ở ghế trên không động đậy, chỉ lẳng lặng mà nhìn. Lý đại phu nhanh chóng bắt mạch cho người trên giường, mở phương thuốc, thu dọn hòm thuốc rồi đi tới chắp tay thi lễ với Yến Vân Kỳ: "Tiểu thư, người này không gì đáng lo, chỉ là trời sinh thể nhược, cộng thêm lâu chưa ăn cơm, ở trên nền tuyết đứng một đêm nên bị nhiễm phong hàn mà thôi, chỉ cần cẩn thận điều trị sẽ không lo. Nhưng thật ra......"
"Lý đại phu có chuyện cứ nói thẳng không sao." Yến Vân Kỳ nhẹ nhàng uống một ngụm nước trà, ý bảo Thanh Nô đem phương thuốc lấy đi.
"Đứa nhỏ này ta đã từng gặp......" Thấy Quang Vinh ở bên cạnh trừng to mắt, hắn vội vàng giải thích: "Lão hủ không có đi qua cái loại địa phương đó, chỉ là đứa nhỏ này thường xuyên mình đầy thương tích bị đưa đến y quán của ta cho nên mới tương đối quen thuộc, hắn là một đứa trẻ tốt, gọi là Liên Sinh, bị phụ thân bán vào Phong Phòng cho nên mới làm tiểu quan nhi." Thật là đáng tiếc cho một đứa bé tốt như vậy.
Yến Vân Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: "Quang Vinh, thay ta tiễn Lý đại phu."
"Dạ tiểu thư."
Thanh Nô tri kỷ kêu người để ở trong phòng thêm mấy chậu than, đang cầm que khảy than bên trong chậu, cái miệng nhỏ không chịu ngồi yên nhất định phải tìm chuyện để nói, bằng không có thể nghẹn chết: "Tiểu thư, ngài nói xem~~~~ trong lòng thiếu gia rốt cuộc nghĩ như thế nào? Đây là người thứ mấy tìm tới cửa tới rồi, nô tỳ đã nhớ không được, sao ngài ấy còn không ngừng nghỉ một lát a." Nói đến vị thiếu gia Yến Huy Âm không ra gì của Yến gia, oán giận trong bụng Thanh Nô có thể nói ra ba ngày ba đêm cũng không bị lặp lại. Trung tâm hộ chủ như nàng không thể nhìn nổi tiểu thư mang bệnh còn phải mỗi ngày xử lý gia nghiệp lớn như Yến gia, còn thiếu gia thì sao? Chỉ biết ăn uống ngoạn nhạc, dùng còn đều là tiền tiểu thư kiếm được!
Ngoài phòng gió Bắc gào thét, bông tuyết tung bay, Yến Vân Kỳ trầm mặc nghe Thanh Nô oán giận, thấy Yến Huy Âm ở thư phòng cũng coi như đã chờ đủ lâu rồi, liền đứng dậy: "Thanh Nô, ngươi theo ta đi thư phòng."
"Dạ. Tiểu thư, lò sưởi tay của ngài đã nguội, đẻ nô tỳ đổi cái khác cho ngài." Tiểu nha đầu ríu rít cướp đi lò sưởi trong lòng ngực Yến Vân Kỳ, lại vội vội vàng vàng mà cầm lấy áo khoác phủ thêm cho nàng, sợ nàng bị lạnh, nhỡ đâu bị nhiễm phong hàn thì không ổn chút nào.
Yến Vân Kỳ tùy ý nhìn thoáng qua bóng người đang nằm chưa tỉnh trên giường qua lớp mành, trong lòng nghĩ nên làm sao để tống cổ hắn đi, loại chuyện này nàng cũng không phải lần đầu làm cho Huy Âm, tuy rằng không khó nhưng luôn cảm thấy phiền phức, nhức hết cả đầu.
Thanh Nô giành trước mở cửa thư phòng ra, đóng dù giấy lại, vỗ vỗ tuyết đọng trên người, đi theo sau Yến Vân Kỳ tiến vào. Yến Huy Âm đang cà lơ phất phơ bắt chéo chân ngồi ở trên chủ vị, nhưng vừa thấy Yến Vân Kỳ tới, sợ tới mức nhảy bật dậy đứng thẳng, đôi tay co quắp mà khoanh ở trước người, đôi mắt không dám nhìn thẳng Yến Vân Kỳ, ấp úng hô một tiếng tỷ.
Yến Vân Kỳ đi đến ngồi xuống trước bàn, thanh âm ôn hòa, cũng không tức giận: "Ngồi đi."
Yến Huy Âm ngoan ngoãn ngồi xuống, cũng không dám làm càn giống như lúc trước, hai chân khép lại, lưng thẳng tắp, cúi đầu, thỉnh thoảng lại dùng dư quang khóe mắt ngắm Yến Vân Kỳ một cái, nhưng nàng mãi không mở miệng nói chuyện, Yến Huy Âm bắt đầu lo lắng, từ nhỏ hắn đã sợ vị tỷ tỷ này, hiện tại cha mẹ sớm đã qua đời, quyền to trong nhà đều do tỷ tỷ làm chủ, hắn lại càng sợ nàng. "Tỷ...... Tỷ tìm ta tới, muốn nói với ta cái gì?"
"Đệ không biết vì sao ta kêu đệ tới sao?" Yến Vân Kỳ hỏi lại.
Yến Huy Âm nhanh chóng hồi tưởng mấy ngày nay mình làm những gì...... Cũng không chọc ra họa gì lớn mà, ghê gớm nhất chính là kêu người ném một tiểu quan nhi đến trên nền tuyết ...... không phải...... Không phải là chuyện này đấy chứ?! "Tỷ...... Ta sai rồi, lần sau ta cũng không dám nữa." Không quan tâm có phải chuyện này hay không, tóm lại nhận sai trước mới tuyệt đối sáng suốt.
Thanh Nô đang khảy chậu than đột nhiên bật cười, Yến Huy Âm lập tức trừng qua, nàng vội vàng cười xua tay tỏ vẻ mình không phải cố ý, thiếu gia chỉ cần nói như vậy liền chứng minh hắn căn bản không biết mình sai ở chỗ nào rồi, nhưng hắn lại sợ bị tiểu thư xử phạt nên mở miệng liền nhận sai trước, tranh thủ được xử lý khoan hồng.
"Ta sai người đem thiếu niên kia nâng vào trong phủ, lại mời đại phu bắt mạch cho hắn, chờ lát nữa hắn tỉnh lại, đệ phải nói rõ ràng với hắn trước mặt ta, làm được sao?"
Loại việc nhỏ này, đương nhiên —— "Làm được làm được, cảm ơn tỷ, cảm ơn tỷ ~" vừa dứt lời người liền dính đi lên, "Tỷ ~ tháng này có thể cho ta thêm chút bạc không? Ta không cần nhiều, một trăm lượng là được rồi!"
"Một trăm lượng?!" Yến Vân Kỳ còn không chưa đáp lời, Thanh Nô liền líu lưỡi trước. "Thiếu gia, một trăm lượng này cũng đủ cho một nhà bốn người bình thường chi tiêu trong nhiều năm đấy!"
"Đi đi đi, nha đầu chết tiệt kia, ta lại không nói chuyện với ngươi." Yến Huy Âm vất cái ánh mắt xem thường lại làm cái mặt quỷ với Thanh Nô, quay đầu lại vẫn cứ bám lấy Yến Vân Kỳ. "Tỷ ~~ tỷ ~~~ tỷ có chịu không? Được không??"
Yến Vân Kỳ chậm rì rì đẩy mặt hắn ra, đáy mắt có sủng nịch, "Đệ nói rõ ràng với thiếu niên kia trước, ta có thể suy xét xem."
Vừa nghe tỷ tỷ nói vậy Yến Huy Âm liền cảm thấy chuyện này có hi vọng: "Được, được, hiện tại ta liền đi qua xem tiểu tử kia tỉnh hay chưa!" Nói xong cất bước liền đi ra ngoài, cách thật xa vẫn còn kêu: "Tỷ ~ nếu hắn tỉnh ta sẽ kêu hạ nhân tới báo tỷ a ~~~"
"Tiểu thư!" Thanh Nô buông cặp gắp than đi tới, rót chén nước trà cho Yến Vân Kỳ: "Không phải Thanh Nô vượt quy củ, ngài thật sự quá sủng thiếu gia! Nhìn ngài ấy cả ngày không đọc sách cứ ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, ngài cũng mặc kệ không quản, còn cho ngài ấy nhiều bạc như vậy!" Tổng lương của nàng cùng Quang Vinh cả năm cộng lại mới có một trăm lượng đấy, đấy còn là bởi vì bọn họ hầu hạ bên người tiểu thư, nếu là hạ nhân bình thường thì không biết mất mấy năm!
Yến Vân Kỳ nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái, mở sổ sách ra, đề bút thẩm duyệt: "Huy Âm rất thông minh, chỉ là tạm thời chưa ổn trọng, sẽ có một ngày nó có thể thay ta gánh vác Yến phủ."
"Tiểu thư nói gì vậy?" Thanh Nô khó hiểu nhìn nàng một cái. "Lão gia trước lúc lâm chung không phải đã để tiểu thư làm đương gia Yến phủ sao? Sao lại là thiếu gia tới gánh vác?"
Yến Vân Kỳ chỉ cười không nói, không trả lời, chỉ là đáy mắt hiện lên một mạt ảm đạm.
Mới vừa xem xong một quyển sổ sách Quang Vinh liền thở hồng hộc chạy tới: "Tiểu, tiểu thư...... Thiếu gia, thiếu gia để cho ta tới kêu ngài, nói là tiểu quan nhi kia đã tỉnh, tỉnh! Hồng hộc......" Hắn thở gấp không thôi, Thanh Nô vội vàng rót ly trà cho hắn, Quang Vinh ừng ực một hơi uống xong mới chuyển biến tốt lên một chút. "Tiểu thư ngài mau đi xem đi, thiếu gia lại bị quấn lấy rồi!"
Yến Vân Kỳ buông bút, đứng dậy, "Đi thôi."
Tới Trúc viên, cách thật xa đã nghe được Yến Huy Âm kêu to buông ra không cần quấn lấy ta, ẩn ẩn còn có tiếng khóc mỏng manh, tiếng khóc kia thật là đáng thương, trái tim Yến Vân Kỳ vì thế khẽ run lên.
Cửa phòng mở ra, Yến Huy Âm đang bắt lấy ván cửa, mà đùi hắn thì bị một thiếu niên nhỏ yếu ôm chặt, đang như quỷ khóc sói gào kêu cứu mạng, nhưng thiếu niên kia chỉ khóc, nhìn nhu nhu nhược nhược lại chết sống không chịu buông ra.
Nhìn thấy tỷ tỷ tới, Yến Huy Âm như nhìn thấy cọn rơm cứu mạng kêu to: "Tỷ! Tỷ mau cứu ta a!! Đem kẻ điên này kéo ra cho ta a a!"
Yến Vân Kỳ đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn, đôi mắt mỹ lệ nhàn nhạt nhìn về phía thiếu niên ôm đùi Yến Huy Âm không chịu buông ra, lời nói lại là nói với Yến Huy Âm hỏi: "Đệ nói rõ ràng vắn hắn chưa?"
"Hắn vừa tỉnh lại nhìn thấy ta liền ôm đùi ta khóc, ta làm gì có thời giờ nói chứ!!" Nhắc tới chuyện này Yến Huy Âm liền ủy khuất, hắn ra sức vẫy vẫy đùi, nhưng thiếu niên kia tuy rằng nhu nhược giống như một trận gió là có thể thổi bay nhưng lại chết sống không chịu buông ra, cũng không biết là lấy đâu ra sức lực. "Tỷ! Tỷ!! Mau cứu ta a!!!"
Quang Vinh được Yến Vân Kỳ ra hiệu lập tức tiến lên, hắn học võ từ nhỏ, thân thủ nhanh nhẹn, nháy mắt đem thiếu niên kia từ trên người Yến Huy Âm lột xuống, Yến Huy Âm lấy lại được tự do lập tức nhảy đến phía sau Yến Vân Kỳ, gắt gao ôm lấy bả vai nàng không chịu buông ra: "Tỷ...... Cứu mạng a, đồ ngốc này điên rồi."
Thiếu niên sau khi bị Quang Vinh lột ra từ trên đùi Yến Huy Âm, có vẻ như thất hồn lạc phách, hắn ngồi dưới đất, quần áo xộc xệch, lộ ra một mảnh ngực trắng gần như nhìn rõ được cả mạch máu và gân xanh. Cùng lúc đó, Yến Vân Kỳ cũng thong thả ung dung đánh giá hắn. Thiếu niên không được coi là rất đẹp, nhưng đôi mắt kia nhu nhược đáng thương cộng thêm ngũ quan tinh xảo khiến cho hắn cực kỳ giống một con thỏ con chọc người trìu mến, đặc biệt là cặp mắt to lập loè trong suốt lệ quang kia, trước sau nhìn chằm chằm Yến Huy Âm, giống như hắn toàn bộ sinh mệnh là hắn.
"Ta nói cho ngươi biết, chúng ta thật sự chỉ là chồng hờ vợ tạm...... Ta không có khả năng cưới ngươi có được hay không!" Yến Huy Âm ôm bả vai tỷ tỷ nói với thiếu niên, khẩn trương mà nhìn, sợ hắn lại phác tới đây cuốn lấy mình. "Hơn nữa, ngươi đã thấy nam nam thành thân bao giờ chưa?!" Hắn chỉ chơi bời thôi, sao có thể thật sự cưới một nam tử về nhà, đến lúc đó chẳng sợ tỷ tỷ không cho, cha mẹ ở dưới suối phần mộ sẽ nhảy ra mắng to hắn là bất hiếu tử ấy chứ?!
"Nhưng, nhưng mà......" Thanh âm của thiếu niên tinh tế giống như con người hắn, trong thanh âm mềm mại như có thể chảy ra nước, cực kỳ đáng yêu. "Huynh đã nói muốn cùng ta vĩnh viễn ở bên nhau...... Bằng không vì sao huynh không cho ta đi hầu hạ người khác?"
Yến Huy Âm trợn trắng mắt đáp: "Ta nói dối."
Phụt —— Thanh Nô vội vàng che lại cái miệng nhỏ của mình, ở dưới tầm mắt của Yến Vân Kỳ cắn răng nhịn cười. Thiếu gia vẫn luôn không đàng hoàng như vậy, lời nói dối hết bài này đến bài khác, cũng chỉ có tiểu hài tử đơn thuần mới bị lừa. Tiểu quan nhi này thoạt nhìn cũng nhân mô nhân dạng, sao lại hồ đồ như vậy, ai không biết thiếu gia Yến gia từ trước đến nay luôn hoa tâm lưỡi xán hoa sen, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra như không cần tiền, không hề bủn xỉn.
Ánh mắt thiếu niên trong phút chốc tràn ngập hơi nước, nhưng hắn rất quật cường cắn môi không để nước mắt rơi xuống, trong dáng vẻ nhu nhược đáng thương lại mang theo một chút kiên cường, khiến cho ánh mắt thâm thúy của Yến Vân Kỳ bất giác biến động.
Yến Huy Âm cảm thấy người này thật sự là quá nghiêm túc, nơi phong hoa tuyết nguyệt, gặp dịp thì chơi, ai sẽ coi lời người khác nói là sự thật? Ân khách tới tới lui lui, còn không phải đều giống nhau sao. Thiếu niên dây dưa làm hắn có chút không kiên nhẫn, lại nghĩ đến nếu để tỷ tỷ biết mình xử lý không xong, không biết bạc tháng này còn có thể được bao nhiêu. Nghĩ đến như vậy lại càng cảm thấy thiếu niên kia phiền chán, nhưng cố kỵ Yến Vân Kỳ ở đây nên hắn cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ đành miễn cưỡng hạ giọng, ôn tồn thương lượng: "Này, ta nói, ngươi chớ khóc, chúng ta tương ngộ một hồi, cũng coi như là có chút duyên phận, ngươi đừng náo loạn nữa có được không?"
Thiếu niên chớp đôi mắt to nhìn hắn, miệng run rẩy, đáy mắt đong đầy nước mắt lại mạnh mẽ nhịn xuống, Yến Vân Kỳ nhìn, ngực càng thêm chấn động mạnh. Nàng bưng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, hỏi: "Ngươi lì lợm dây dưa như vậy, là muốn tiền, hay là muốn làm sao?" Không đợi thiếu niên trả lời, nàng nhàn nhạt mà đem yếu hại trong đó phân tích một lượt. "Chưa nói đến Huy Âm có yêu thích ngươi hay không, dù có yêu thích, Yến gia cũng không cho phép thiếu gia truyền thừa hương khói đón một tiểu quan nhi vào cửa, ngươi tuy đang ở Phong Phòng, nhưng chắc cũng đã nghe nói Yến gia có gia tài bạc triệu, bạc thì không thiếu, nếu ngươi thông minh một chút hẳn sẽ biết nên cầm bạc chạy lấy người, so với việc một văn tiền cũng không có bị đuổi đi thì còn tốt hơn nhiều." Trà có chút lạnh, hương vị hơi đắng, không có mùi vị thấm vào ruột gan kia. Yến Vân Kỳ nhìn xuống thiếu niên trên mặt đất, hắn...... gọi Liên Sinh phải không?
Thanh Nô nhanh nhẹn lập tức thay đổi trà nóng mang lại đây, tiểu thư thân thể yếu đuối, phải cẩn thận chú ý.
Ai ngờ thiếu niên kia lại lắc đầu, hắn chịu đựng bị nhục nhã bất kham, đôi mắt tràn ngập ấm áp cùng tình yêu nhìn Yến Huy Âm, giống như Yến Huy Âm chính là hết thảy của hắn. "Ta, ta không cần tiền......" Hắn vốn không muốn trả lời người không phải Yến Huy Âm, nhưng Yến Vân Kỳ rất giống người trong lòng hắn, chỉ là nàng gầy yếu mỹ lệ hơn, hai tỷ đệ tuy là đồng bào, diện mạo cũng tương đồng, nhưng khí chất lại khác biệt, vừa gặp liền biết bọn họ ai là ai.
Thanh âm nho nhỏ giống như muỗi kêu, nhưng Yến Vân Kỳ vẫn nghe thấy rõ ràng. Nàng cảm thấy thiếu niên này quá quấn quýt si mê không thôi, không biết quay đầu hay buông tay, ngày thường sống nhất định rất khổ. Vì thế nàng nói ra đề nghị ngay cả chính mình cũng cảm thấy không có khả năng lớn: "Bằng không, Yến phủ chuộc thân cho ngươi, chính ngươi tìm nơi sống yên ổn, như vậy thì sao?"
Yến Huy Âm vừa nghe tỷ tỷ nói ra lời như vậy, lập tức dùng sức gật đầu: "Tốt, tốt!" Nói xong cúi đầu nói với thiếu niên: "Liên, Liên nhi...... Không đúng, là Liên Sinh, ngươi không phải rất muốn hoàn lương sao? Còn không mau cảm ơn tỷ của ta, mau a."
Trên mặt Liên Sinh lộ ra vẻ mong đợi, nhưng hắn thấp thỏm nhìn Yến Vân Kỳ đã lâu mới nhỏ giọng nói: "Ta không cần...... Ta chỉ muốn ở bên Huy Âm thiếu gia. Dù ngài không cần ta, ta cũng không muốn lấy bạc của Yến gia, ta, ta chính là thích Huy Âm thiếu gia mà thôi, không liên quan gì đến bạc." Nếu để Yến gia chuộc thân cho mình, vậy tình yêu của mình chẳng phải sẽ rất rẻ mạt hay sao? Hắn không cần như vậy, hắn là thiệt tình thích Huy Âm thiếu gia.
Hết cách với đứa trẻ ngây thơ này, Yến Vân Kỳ cúi đầu cười khẽ, lăn lộn trong thương trường đã lâu, tất nhiên là đã gặp qua không ít nam nữ phong trần, còn chưa từng gặp được hài tử hồn nhiên giống như vậy. "Cũng được, vậy ngươi hãy tạm thời ở Yến phủ, chờ đến khi ngươi khỏe lại ta sẽ sai người đưa ngươi trở về. Nhưng ngày ngươi ở đây, nếu như có thể khiến Huy Âm hồi tâm chuyển ý thì đến lúc đó Huy Âm chỉ cần lưu lại con nối dõi cho Yến gia, chuyện của đệ ấy ta sẽ không hề quản." Nàng đứng lên, Thanh Nô lập tức mang áo choàng tới
khoác cho nàng.
Khuôn mặt nhỏ của Liên Sinh đỏ lên, có chút không thể tin được vào sự may mắn của mình, ngược lại là Yến Huy Âm kêu thảm thiết một tiếng, sắc mặt tái xanh, ngũ quan suy sụp, thiếu mỗi nước quỳ xuống đất xin tha. Hắn quay đầu lại nhìn Liên Sinh đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Quả nhiên từng ở trong vạn bụi hoa, hại thân a ~~
Ba ngày sau:
Yến Vân Kỳ đang ở thư phòng xem sổ sách, uống xong một ngụm trà cuối cùng, đột nhiên nhớ tới tiểu quan nhi kia liền hỏi Thanh Nô hầu hạ ở một bên: "Thanh Nô, cái người tên Liên Sinh kia đã khỏe lại chưa?"
"Khỏe rồi ạ." Thanh Nô có điểm khinh thường, "Ta thấy đã tốt, nhưng đại phu lại nói không tốt."
Đây là ý gì?
Biết tiểu thư đang thắc mắc, Thanh Nô bĩu môi nói: "Tiểu thư ngài không biết đâu, tiểu quan nhi kia quá không biết điều, cả ngày canh giữ ở bên ngoài sân viện của thiếu gia, cũng không nói lời nào, cứ đứng ở đó, thiếu gia cũng bị dọa tới mức vài ngày không dám đi ra từ cửa chính!" Rốt cuộc không phải người xuất thân trong sạch, chính là không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng Yến Vân Kỳ lại thấy khẽ đau xót dưới đáy lòng, nàng chưa nói cái gì, chỉ cúi đầu tiếp tục xem sổ sách, Thanh Nô nhận thấy tâm tình tiểu thư không tồi, chạy nhanh đi lên hỏi ra nghi vấn của chính mình: "Tiểu thư, Thanh Nô có chỗ không hiểu, tiểu thư có thể giải đáp cho Thanh Nô không ạ?"
"Ngươi nói đi." Âm thanh thanh thanh đạm đạm, tuy rằng lạnh một chút, nhưng nghe lại vô cùng thoải mái.
"Tiểu thư vì sao muốn để tiểu quan nhi kia lưu lại trong phủ ạ? Phải biết rằng luôn có chút kẻ lắm miệng, biết trong Yến phủ chúng ta có một tiểu quan nhi, không biết sẽ bại hoại thanh danh của tiểu thư cùng thiếu gia như thế nào đâu!" Sau khi lão gia cùng phu nhân qua đời, tiểu thư một thân một mình gánh vác Yến phủ khổng lồ, thiếu gia cũng bằng tuổi tiểu thư nhưng từ nhỏ đã vô cùng ham chơi, chuyện trong phủ cũng chẳng hỏi đến, tiểu thư có khôn khéo giỏi giang đến đâu thì chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương, sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác, cả ngày bận rộn như vậy, phải đi tìm lang quân như ý kiểu gì?
Quang Vinh cùng Thanh Nô không chỉ một lần ngầm oán giận thiếu gia bất cần đời không hiểu chuyện, khiến tiểu thư cả ngày làm lụng vất vả, vốn dĩ thân thể đã không tốt càng trở nên kém. Nhưng tiểu thư lại không để ý chút nào, tựa hồ là phải đánh đổ cả tính mạng cho Yến phủ, những điều này hẳn phải do thiếu gia chịu trách nhiệm! Tuy trước lúc lâm chung lão gia đã đem trọng quyền của Yến gia giao cho tiểu thư, lúc còn sống cũng chỉ coi trọng tiểu thư, nhưng, nhưng tiểu thư dù sao cũng chỉ là một nữ nhân gia, nàng không thể huỷ hoại một đời của mình như vậy nha!
Yến Vân Kỳ gác bút chu sa xuống, lẳng lặng suy nghĩ rồi mới nói: "Miệng mọc ở trên người ngoài khác, không quản được, huống chi...... thanh danh của Huy Âm chẳng lẽ còn có thể xấu đi nữa sao?" Nam nữ đều ăn, lưu luyến bụi hoa, không hề có trách nhiệm, phá gia chi tử, mọi người còn có thể truyền ra lời gì khó nghe hơn nữa sao? "Về phần tiểu quan nhi kia, ta chỉ thấy hắn tính tình thuần thiện, cộng thêm một phen si tâm, nếu có thể khiến Huy Âm hồi tâm thì không thể tốt hơn."
"Tiểu thư suy xét chu đáo, nhưng mà, xin tiểu thư thứ cho Thanh Nô nói thẳng, tiểu quan nhi này căn bản không phải kiểu thiếu gia thích, hơn nữa...... bây giờ Thiếu gia nhìn thấy hắn như nhìn thấy quỷ, chi e sợ tránh cho không kịp, lấy đâu ra chuyện hồi tâm chuyển ý chứ? Tiểu thư, tốt hơn vẫn nên sớm chút tiễn hắn đi đi, thanh danh của thiếu gia đã hỏng rồi, nhưng tiểu thư lại là một mảnh mỹ danh khen ngợi, không thể để bị tiểu quan nhi này huỷ hoại?!" Thanh Nô căm giận bất bình.
Tiểu nha đầu trung tâm này! Yến Vân Kỳ khẽ mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Thanh Nô, Thu Miễn có tin tức gì không? Lần này hắn ra cửa đã quá ba ngày vẫn chưa trở về, không biết vì sao?"
"Vừa mới thu được bồ câu đưa thư của hắn, nói là đang ở trên đường, đã sắp hồi kinh, làm sao vậy tiểu thư, ngài còn muốn hắn đi làm chuyện gì nữa sao ạ?" Thanh Nô nhíu mày, "Hắn hẳn nên ở bên bảo hộ tiểu thư ngài mới đúng, với cái công phu mèo ba chân kia của Quang Vinh, đối phó với mấy tiểu tặc còn có thể, nếu thật sự gặp phải người xấu, căn bản là không đáng nhắc tới!"
"Thanh Nô! Ngươi lại ở trước mặt tiểu thư nói xấu ta!" Quang Vinh vừa lúc ôm một chồng sổ sách bước vào thư phòng, nghe được Thanh Nô nói xấu mình lập tức hung dữ rống lên, khi xoay mặt lại đối diện với Yến Vân Kỳ thì lại là một gương mặt ra vẻ lấy lòng khác: "Tiểu thư, ngài đừng nghe Thanh Nô nói bậy, công phu Thu Miễn dạy ta ta đều đã luyện được thành thục, tuy rằng so ra kém hắn...... Nhưng người bình thường cũng không phải là đối thủ của ta, tiểu thư ngài nhất định phải tin tưởng ta nha!" Nói xong dùng sức gật đầu, đầu tiên mình phải tin tưởng chính mình thì sau đó mới có thể khiến tiểu thư tin tưởng mình.
Yến Vân Kỳ cũng không thân cận nhiều với hạ nhân, nàng luôn lãnh lãnh đạm đạm, làm người khác tâm sinh kính sợ, nhưng đối với Thanh Nô, Quang Vinh và Thu Miễn còn ở bên ngoài từ nhỏ đã đi theo bên người nàng, tuy rằng đối đãi theo cấp bậc chủ tớ nhưng trong lòng nàng đã sớm coi ba người họ trở thành huynh đệ tỷ muội của mình, mà ba người này cũng biết điều đó cho nên ở trước mặt nàng cũng rất thoải mái, chỉ là chưa bao giờ dám lướt qua giới hạn chủ tớ. Bọn họ kính nàng tôn trọng nàng, còn thề sống thề chết nguyện trung thành với nàng, mặc kệ Yến Vân Kỳ tồn tại hoặc là đã chết, chủ nhân của bọn họ đều chỉ có một mình nàng.
Thấy tiểu thư cười, lắc đầu một lại xem sổ sách, Thanh Nô nhân cơ hội làm mặt quỷ với Quang Vinh, khiến thiếu niên trẻ tuổi đó tức giận nhảy múa loạn xạ.
Lúc này hết thảy đều rất tốt đẹp, rất nhiều rất nhiều năm sau, Đông Thảo đã già lên làm tổ mẫu hồi tưởng lại một màn này vẫn còn sẽ rơi lệ.
"Tiểu thư, đây là cửa hàng ở thành Đông, Hà chưởng quầy đã tra xét lại một lần, nói là không có vấn đề, nhưng vẫn muốn thỉnh tiểu thư xem qua." Quang Vinh cung kính đem sổ sách đưa qua.
"Buông đi." Yến Vân Kỳ ngẫm nghĩ, nói: "Về sau cửa hàng ở thành Đông không cần đưa tới, Hà chưởng quầy làm người hiền lành phúc hậu, ta nghĩ sẽ không có vấn đề, nhưng thật ra sao phân trang Thanh Châu vẫn chưa đưa tới?"
Yến gia gia đại nghiệp đại, ở cả nước đều có cứ điểm, mà cứ điểm này lại chia làm bốn phân trang, lấy Yến phủ ở kinh thành làm trung tâm, vừa lúc chia thành Đông Tây Nam Bắc. Mỗi phân trang đều do Yến Vân Kỳ tự mình chọn người tiếp quản, yêu cầu thu hồi sổ sách các nơi, mỗi cuối tháng tháng dùng khoái mã đưa đến Yến phủ ở kinh thành. Ba phân trang khác đều đã đưa đến, chỉ có phân trang Thanh Châu còn chưa có tin tức.
"Bẩm tiểu thư, phân trang Thanh Châu đã đưa đến!"
Cùng với giọng nói như chuông đồng vang lên, một hán tử cao lớn cõng bọc hành lý từ ngoài cửa đi vào, "Tiểu thư, ta tiện đường đem sổ sách ở phân trang Thanh Châu mang về, còn có thư trang chủ gửi cho ngài, Thanh Châu náo loạn vì ôn dịch, đang sứt đầu mẻ trán cho nên bị muộn mấy ngày, Vệ trang chủ nói chờ chuyện giải quyết xong sẽ tới kinh thành tự mình thỉnh tội với tiểu thư."
Yến Vân Kỳ gật gật đầu: "Không có việc gì thì tốt rồi, chờ lát nữa để Quang Vinh đi thỉnh đại phu tới bắt mạch cho ngươi, nhìn xem ngươi có chỗ nào không khỏe hay không."
"Đa tạ tiểu thư quan tâm!" Thu Miễn cười đồng ý. "Tiểu thư, chuyện ngài muốn ta làm ta đã làm xong rồi!" Nói xong vỗ vỗ bọc hành lý, "Cũng không biết có phải là thứ tiểu thư muốn tìm hay không."
Quang Vinh cùng Thanh Nô tò mò dướn cổ ra xem, thấy Thu Miễn chỉ lấy ra một quyển sách, tức khắc đều lộ ra vẻ mặt thất vọng. Yến Vân Kỳ thấy vậy nhịn không được mỉm cười: "Ta để Thu Miễn mang theo chút lễ vật cho các ngươi, Quang Vinh, ngươi đi mời đại phu, Thanh Nô, đi kêu hạ nhân chuẩn bị nước ấm cho Thu Miễn rửa mặt chải đầu, sau đó hãy đòi hắn sau."
"Đa tạ tiểu thư ~!" Hai người vui vẻ rời đi, còn một đường cãi nhau.
Thấy Thanh Nô cùng Quang Vinh đi xa, Thu Miễn đi lên trước hỏi: "Tiểu thư, ngài muốn ta tìm quyển sách này thật sự hữu dụng sao?"
Yến Vân Kỳ lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhưng có phương pháp, dù sao cũng tốt hơn."
Thu Miễn không hề nói chuyện, an tĩnh đứng ở một bên, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhưng vô luận như thế nào cũng nói không nên lời.
Buổi chiều hiếm khi được thanh nhàn, khi ở hoa viên trong phủ ngắm hoa lại ngoài ý muốn gặp được Liên Sinh.
Hoa sen đã sớm tàn, nhưng thật ra hoa mai lại đang nở rộ, tràn ngập sắc xuân. Mùa xuân sắp tới, tuyết đọng cũng đã bắt đầu hòa tan, ánh mặt trời tựa như cũng ấm hơn.
Yến Vân Kỳ không biết đây là ảo giác của mình hay là sự thật —— hôm qua rõ ràng mới có đợt tuyết rơi lớn, cửa ải cuối năm cũng gần, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, năm sau lại có dấu hiệu tốt. Qua năm nay nàng đã mười bảy tuổi, cũng không biết có đủ thời gian dạy Huy Âm nên người hay không, sản nghiệp Yến gia một mình nàng thật sự là không quản nổi, tuy rằng hiện tại còn thành thạo, nhưng luôn có một ngày gặp vấn đề, nếu Huy Âm là có thể ngoan ngoãn thụ giáo, nàng cũng có thể dễ dàng hơn một chút, không cần vội như vậy.
Liên Sinh cũng nhìn thấy nàng, tiểu thiếu niên nhút nhát sợ sệt đi tới hành lễ, âm thanh như muỗi kêu gọi một tiếng tiểu thư.
Nhưng thật ra Yến Vân Kỳ khó được vẻ mặt ôn hoà: "Ngồi đi." Ý bảo Thanh Nô dọn chỗ. Thanh Nô không vui trong lòng, nàng từ trước đến nay không thích Yến Huy Âm, cảm thấy hắn quá lang thang tuỳ tiện, lại không biết thông cảm cho tiểu thư, cho nên đối với những lam nhan tri kỷ kia cũng đều không thuận mắt. Hiện giờ Liên Sinh này lại quá không biết tốt xấu, không chỉ ở mãi Yến phủ, còn hy vọng xa vời có thể ở bên thiếu gia, hoàn toàn không màng đến thanh danh của thiếu gia, Yến phủ cùng với tiểu thư, nàng không xông lên đuổi người đi đã không tồi rồi!
Cũng chính là tiểu thư tính tình tốt, có sự khona dung độ lượng rộng rãi, nếu đổi lại là nàng, sớm đã dùng chổi đuổi người đi!
Bang bang một tiếng phẩy ghế đá, phẩy bàn tay sinh đau còn muốn biểu hiện ra vẻ xem thường người khác: "Liên công tử mời ngồi." Một tiểu quan nhi cũng không biết xấu hổ gọi là Liên, đừng vũ nhục loài hoa mà tiểu thư nhà bọn họ yêu thích nhất!
Khuôn mặt nhỏ của Liên Sinh đỏ bừng, có chút khiếp đảm liếc mắt nhìn Thanh Nô một cái —— nàng không thích hắn, hắn biết, chỉ là không biết vì cái gì: "Cảm ơn cô nương...... Cô nương gọi ta Liên Sinh thì tốt rồi." Hắn nào có tư cách được gọi công tử.
Thái độ khiêm tốn này khiến Thanh Nô vốn muốn ra oai phủ đầu một cái không khỏi sửng sốt một chút, ngay sau đó nhấp môi thối lui, nàng làm người miệng dao găm tâm đậu hủ, nhân gia dã hảo ngôn hảo ngữ tất cung tất kính, nàng không thể xông lên chỉ vào mũi mắng chửi đi? Đến lúc đó đừng nói tiểu thư, ngay cả Quang Vinh cũng sẽ cười nhạo mình.
Yến Vân Kỳ không nói gì, chỉ uống trà nóng, nàng lẳng lặng mà nhìn đầm hoa sen khô héo, đáy lòng có chút thở dài, con ngươi lộ ra sắc thái tiếc nuối.
Liên Sinh đã nhận ra, có thể nhìn ra được hắn rất bất an —— đã bao giờ hắn có thể ngồi cùng đại nhân vật như Yến Vân Kỳ vậy? Bởi vì quá gầy yếu cho nên ở Phong Phòng công việc của hắn cũng không nhiều, nhưng như vậy càng tốt, cho dù sống nghèo khổ nhưng tốt xấu còn có thể giữ lại một chút tôn nghiêm. "Tiểu, tiểu thư......" Thấy Yến Vân Kỳ đem tầm mắt quay lại đây, hắn lại bị dọa giật mình, sau đó quên mất lời mình muốn nói!
Yến Vân Kỳ nhịn không được che miệng cười, vô cùng phong nhã. Liên Sinh nhìn nụ cười rất giống người hắn thích, không khỏi ngây ngốc, tận khi Thanh Nô hung hăng ho khan hai tiếng mới khiến hắn lấy lại tinh thần. Đồng thời, cũng nhớ tới lúc trước muốn nói cái gì: "Nếu tiểu thư không chê, có thể đem Hạm Đạm trì (đầm hao sen) này giao cho Liên Sinh chăm sóc hay không?" Tiểu thư cứu mình, đó đã là thiên đại ơn trạch, hiện tại mình lại ở trong Yến phủ, nhưng nếu cái gì cũng không làm mà ăn không ngồi dồi, lương tâm cũng khó yên.
"Ngươi am hiểu dưỡng hoa?" Yến Vân Kỳ đánh giá hắn một phen, thiếu niên nho nhỏ này thoạt nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, yếu đuối nhu nhược, có thể chăm sóc tốt cho đầm hoa sen lớn này sao?
"Liên Sinh có am hiểu một chút, trước khi chưa lạc vào chốn phong trần, trong nhà buôn bán hoa, Liên Sinh đi theo cha mẹ học được không ít." Chỉ là sau này cha mẹ lại bệnh nặng mà chết, ngân lượng trong nhà đều mang đi an táng hai vị lão nhân gia nên hắn mới bị thúc thẩm bán vào Phong Phòng, tính ra, cho tới bây giờ cũng đã chín năm rồi.
Nhìn đầm hoa, Yến Vân Kỳ gật đầu nói: "Như thế rất tốt, trong phủ không cần mời sư phó nữa, về sau những việc này liền giao cho Liên Sinh đi."
Thanh Nô đáp dạ.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt toát ra một chút hồng nhuận, Liên Sinh hiển nhiên rất cao hứng, hắn xoắn chặt đôi tay, tuy rằng miệng nhấp cười thực hàm súc, nhưng cũng nhìn ra được hắn đang hưng phấn cùng sung sướng.
Không biết vì sao, thấy hắn vui vẻ Yến Vân Kỳ cũng cảm thấy đáy lòng tựa hồ như có nước ấm lướt qua, tạo nên một mảnh gợn sóng. Nàng khẽ mỉm cười, che lại rung động dưới đáy lòng, chỉ cảm thấy mình mười sáu tuổi mới động phàm tâm, lại còn là đối với thiếu niên thân thế khúc chiết nhấp nhô như vậy. Huống chi ...... người hắn thích lại là bào đệ của mình.
Thật là quá vớ vẩn.
Nước trà sắp lạnh, Thanh Nô vội vàng phân phó hạ nhân đổi đi, Yến Vân Kỳ ngắm nhìn phương xa, kỳ thật nàng rất ít có thời khắc nhàn nhã như vậy, bởi vì Yến Huy Âm luôn không có lúc nào là không đang chọc phiền toái cho nàng, có vô số cục diện rối rắm chờ nàng đi thu thập, cho nên ngẫu nhiên có thời gian nhàn hạ như vậy đều là xa cầu. Ngày thường nàng đều thích một người lẳng lặng ngồi, nhưng hôm nay bên người nhiều thêm một thiếu niên thanh tú lại cũng không cảm thấy không khoẻ hoặc là không đúng chỗ nào, trong lòng...... Thậm chí còn có không ít vui sướng.
Loại vui sướng này ở đâu ra? Hắn là tình nhân của bào đệ đấy! Nếu nàng có chút lý trí liền biết đây là chuyện không có khả năng. Vô luận từ phương diện nào, cho dù là dựa trên nguyên tắc cùng tính nết vốn có của nàng, Liên Sinh cũng tuyệt đối không phải là một lựa chọn tốt.
Đối với Yến Vân Kỳ, lưỡng tình tương duyệt mới là quan trọng nhất. Cả cuộc đời này của nàng đều cống hiến cho Yến gia, mà cả đời này đang vĩnh viễn kéo dài. Liên Sinh là nam tử đầu tiên khiến nàng động tâm, nhưng cố tình nam tử này lại có sở thích Long Dương, chẳng phải làm người ta xấu hổ sao.
Loại hảo cảm này là không đúng, phải lập tức cắt đứt mới được.
Yến Vân Kỳ là một người vô cùng bình tĩnh, nhưng đối với loại chuyện cảm tình này vẫn là lần đầu tiên, cho nên khó tránh khỏi có chút trở tay không kịp. Nàng nắm chén trà, trong lòng trời đất quay cuồng một phen, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, ngay cả ngữ khí cũng không có chút thay đổi nào. Nếu không phải người có thuật đọc tâm thì trăm triệu không biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì.
Đứng dậy, Thanh Nô lập tức lấy áo choàng đem nàng che lại, Liên Sinh thấy Yến Vân Kỳ định đi, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Liên Sinh tiễn tiểu thư."
Khẽ lắc đầu: "Không cần."
Bước chân vẫn nhàn nhã tự đắc như cũ, đáy lòng lại đã bay xa. Trong phủ tuyết đã được quét sạch sẽ, dẫm một đường cũng sẽ không khiến giày thêu bị bẩn. Yến Vân Kỳ có chuyện trong lòng, lại không biết kéo tơ lột kén từ đâu, nàng đã quen chuyện gì cũng tự mình giải quyết, chẳng sợ gặp được chướng ngại vật cũng tuyệt không đối không xin người khác giúp đỡ. Trên thực tế, nàng có thể xin ai giúp đỡ chứ? Ai có thể thông minh hơn nàng, ai có thể giúp được nàng, có thể giải đáp nghi hoặc cho nàng?
Thôi kệ vậy, tạm thời cũng không phải là chuyện gì quá trọng yếu, sau này nghĩ cũng không muộn. Vẫn là bàn chuyện xong xong rồi trở về phòng đi nghỉ ngơi trong chốc lát thì hơn, đêm qua nàng ngủ không ngon, bên ngoài gió quá lớn, nàng ở trong khuê phòng cách một gian ngoài vẫn nghe được.
Cửa ải cuối năm đã đến gần, rất nhiều chuyện đều phảic chuẩn bị ngay.