Đích Nữ Truyện Ký

Ngươi tới ta đi nam sắc hại người


trước sau

​"Làm được không tồi."

​Thanh thanh đạm đạm bốn chữ, lại làm cho những người nghe được đều nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả Hạ Liên Phòng cũng cảm thấy có chút khó có thể tin tưởng. Lời này nếu là từ trong miệng Thái Hậu hoặc là Hoàng Đế nói ra thì thực bình thường, từ trong miệng Hoàng Hậu nói ra thì chứng tỏ mình buôn bán có lời, nhưng... Từ trong miệng Thanh vương gia nói ra thì tính cái gì? !

​Nàng sửng sốt một chút, lập tức phản ứng cực nhanh nói: "Đa tạ Thanh vương điện hạ khích lệ."

​Trong lòng lại âm thầm kêu khổ. Thật vất vả tiêu tan oán khí trong lòng Triệu Khê Nhược, kết quả bốn chữ này của Thanh vương lại thu hút thù hận lớn cho nàng. Khóe mắt dư quang ngắm thấy sắc mặt Triệu Khê Nhược nháy mắt trở nên khó coi, một đôi mắt đẹp hung tợn trừng lại đây, như là bị đoạt mất bảo bối vô giá.

​Hạ Liên Phòng nhất thời cảm thấy có chút mây đen kéo đến đỉnh đầu, Triệu Khê Nhược này thích Thanh vương cũng không có nghĩa là tất cả nữ tử đều thích đi? Huống chi mình vẫn là một thiếu nữ 13 tuổi, chưa cập kê, Triệu tiểu thư này ghen tuông không khỏi cũng quá lớn, nàng ta còn chưa phải Thanh vương phi mà đã ghen tị khủng khiếp như vậy, nếu một ngày kia thật sự gả cho Thanh vương, có thân phận danh chánh ngôn thuận thì chẳng phải cứ cô gái nào liếc mắt nhìn Thanh vương nàng ta liền muốn đem tròng mắt người ta đào ra?

​Kỳ thật nói tới, thân phận địa vị của nàng cũng không hề kém hơn Triệu Khê Nhược, Triệu Khê Nhược có Triệu thế gia làm chỗ dựa ở phía sau, chẳng lẽ nàng không phải có hậu thuẫn càng cường đại là Phủ Tĩnh quốc công mạnh mà hữu lực hơn nữa tay cầm binh quyền đấy sao? Chỉ là Hạ Liên Phòng không muốn gây thù hằn, nàng bây giờ quá yếu ớt, căn bản không thể đạt tới kết quả mình mong muốn, nếu vào thời điểm này đối địch với Triệu Khê Nhược thì thật sự là phiền toái.

​Nhưng hôm nay xem ra dù nàng không muốn cái phiền toái này thì cũng phải chịu. Hạ Liên Phòng không khỏi có chút hoài nghi, Thanh vương phải chăng là cố ý. Nghời thông minh cơ trí như hắn, hai quân giao chiến vẫn có thể thủ thắng từ ngoài ngàn dặm, lại nhìn không ra tâm tư của Triệu Khê Nhược sao? Đương nhiên Hạ Liên Phòng sẽ không tự luyến cho rằng thành thục Thanh vương lại xem trọng tiểu đậu nha như mình, sợ là đối phương đang coi mình thành tấm mộc, chuyển lực chú ý Triệu Khê Nhược đi ấy chứ.

​May mắn Triệu Khê Nhược giờ đang không tại bên người Hoàng Hậu, mà là ngồi ở bên dưới trò chuyện với người khác. Nhưng ánh mắt kia thỉnh thoảng lại lướt qua người Hạ Liên Phòng, dường như thật sự đem nàng trở thành tình địch. Xem dáng kia, tựa hồ là muốn gây chuyện đây.

​... Quả nhiên.

​Hạ Liên Phòng bực mình nói trúng rồi.

Tiểu thư trẻ tuổi của Triệu gia không ít, Triệu Khê Nhược sau khi rời khỏi bên người Hoàng Hậu liền vẫn cùng một chỗ với mất tỷ muội khác của Triệu gia, một đám người không biết nói gì đó, sau đó nàng ta dẫn đầu đi đến trung ương, cúi lạy hành lễ, thành khẩn nói: "Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương, nghe nói Hạ tiểu thư là nẽ nhi của đại học sĩ Thể Nhân các Hạ đại nhân chi nữ, nói vậy thuở nhỏ liền đọc đủ thứ thi thư, đầy bụng kinh luân. Vừa nãy chúng thần nữ đang cùng nhau thảo luận một cái câu đối, vế trên này là thần nữ vô tình đọc được trong một cuốn sách, nhiều năm nay chưa ai cho ra vế dưới, nay, thần nữ muốn xin lãnh giáo Hạ tiểu thư một hai, kính xin ân chuẩn."

​Nghe xong lời này, Thái Hậu nheo mắt, bà thực thích đứa bé Hạ Liên Phòng này, tuy rằng thoạt nhìn nha đầu kia có linh khí nhưng cũng mới chỉ là đứa nhỏ 13 tuổi, lại là nữ tử, có thể đọc được bao nhiêu sách? Lấy câu đối không ai đối ra để làm khó một đứa nhỏ, Triệu gia cô nương này, thật sự không có khí độ.

​Thái Hậu không thoải mái trong lòng, bà đương nhiên biết Triệu Khê Nhược nói như vậy đều là bởi vì câu khen ngợi kia của Thanh vương, nói thì đường hoàng nhưng kỳ thật chính là muốn khiến cho Hạ Liên Phòng bị mất mặt trước mặt mọi người, như vậy thì màn huyên trì Huy Âm vũ kinh diễm lúc nãy cũng không đủ dùng nữa. Triệu Khê Nhược đã dám khẳng định như vậy nói lên vế trên kia nhất định không đơn giản, bà thích Hạ Liên Phòng, cho nên không muốn nàng bị xấu mặt.

​Đang muốn giải vây cho Hạ Liên Phòng, Hoàng Hậu lại cười nói: "Khê Nhược, ngươi đều đã bao lớn, còn trí khí với cái tiểu muội muội?"

​Nghe vậy, Thái Hậu ngược lại là có chút kinh ngạc, thoạt nhìn, ngay cả Hoàng Hậu đều có chút thích Hạ Liên Phòng nha!

​Triệu Khê Nhược lại nói: "Hoàng Hậu nương nương, Khê Nhược tuy đọc vài cuốn sách, nhưng cũng biết nữ tử không có tài là có đức, cho nên nghiên cứu không sâu, đối không ra câu đối, thế nên mới muốn được Hạ tiểu thư giúp đỡ một chút đâu."

​Nàng ta nói vậy, vừa cho thấy chính mình không đọc quá nhiều sách, có đức hạnh, lại đào cái hố cho Hạ Liên Phòng. Nếu Hạ Liên Phòng đối không ra, đó chính là Hạ Liên Phòng không có bản lĩnh, nếu nàng đối cho ra, thì nói lên Hạ Liên Phòng đọc sách nhiều, ở Đại Tụng nữ tử không có tài là có đức, nói vậy nha đầu kia sau này đừng mong tìm được nhà chồng tốt.

​Tâm tư này không thể không nói không độc, nhưng Triệu Khê Nhược đâu biết, Hạ Liên Phòng căn bản không để ý có thể có cái nơi quy túc tốt hay không?

​Thấy nàng ta kiên trì như vậy, Hoàng Đế nói: "Nếu ngươi muốn lãnh giáo, Liên nha đầu, ngươi liền cùng Triệu tiểu thư luận bàn một chút. Thua, trẫm vẫn chiếu theo lúc trước nói trọng thưởng ngươi, nếu thắng, trẫm sẽ thưởng thêm gấp đôi!" Lời tuy nói như thế, nhưng đáy mắt đế vương lại lóe nhàn nhạt lãnh quang. Triệu gia quả nhiên là càng ngày càng kiêu ngạo, ngay cả một cái tiểu tiểu nữ tử cũng dám ương ngạnh tùy hứng như thế, chẳng lẽ cho rằng thiên hạ này không họ Kỳ, mà đổi họ Triệu rồi hay sao? !

​Hắn gọi Hạ Liên Phòng là "Liên nha đầu", lại gọi Triệu Khê Nhược là "Triệu tiểu thư", thân sơ vừa nhìn liền biết. Trong đó đương nhiên là bởi vì Hạ Liên Phòng càng hợp ý hắn hơn Triệu Khê Nhược, hơn nữa còn bởi vì Hạ Lịch cùng Phủ Tĩnh quốc công đối Hoàng gia trung tâm khiến Hoàng Đế tín nhiệm. So sánh với Triệu gia có tâm tư riêng lại lúc nào cũng không chịu ở yên thì Hạ gia cùng Lam gia quả thực chính là bảo trong lòng hắn!

​Cho nên Hoàng Đế cũng không chỉ đơn thuần vì làm chỗ dựa cho Hạ Liên Phòng, mà là đang cho Hạ Lam hai nhà ăn thuốc an thần.

​"Vâng." Hạ Liên Phòng cúi người, sắc mặt điềm đạm, trong lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt Thái Hậu thoáng lo lắng, liền mỉm cười với bà, nụ cười kia ôn nhu đến cực điểm, nháy mắt liền trấn an Thái Hậu. "Mời Triệu tiểu ra vế trên."

​Một người nữ nhân a, chẳng sợ địa vị của bà là cao nhất, con cái đều vĩnh viễn là điểm yếu của họ. Hạ Liên Phòng đây là dính hao quang của trưởng công chúa chết yểu nha!

​"Vế trên đó là: Tấc đất vì tự, tự bên cạnh ngôn thi, thi viết: Minh Nguyệt đưa tăng về cổ tự." Cao giọng nói xong, mang theo cảm giác ưu việt nhìn về phía Hạ Liên Phòng. Tấc đất vì tự, ngôn tự vì thi, minh nửa vi nguyệt, sau câu Minh Nguyệt đưa tăng về
cổ tự là câu thơ mượn từ tiền nhân, đoán chữ vì câu, thập phần khó đối.

​Triệu Khê Nhược căn bản không tin một tiểu nha đầu có thể đối được.

​Nàng ta làm sao hiểu được, Hạ Liên Phòng làm người hai đời, đều yêu thích yên tĩnh, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú đều tinh thông, thường ngày trừ niệm Phật thì là đọc sách, am hiểu ngâm thi tác đối, Hạ Liên Phòng lại là người nghiêm túc chịu khắc khổ, sau khi trọng sinh nàng càng hiểu rõ kiến thức quan trọng ra sao, nên không chút nào dám giải đãi, ngày đêm nghiên cứu, cộng thêm thiên tư thông minh, sợ rằng Trạng Nguyên lang của Đại Tụng cũng không sánh bằng, lại sợ gì một cái nho nhỏ Triệu Khê Nhược.

​Hạ Liên Phòng nhường nhịn hết lần này đến lần khác chỉ là vì không nghĩ muốn tăng thêm phiền toái không cần thiết, chẳng lẽ Triệu Khê Nhược này còn thật sẹ cho rằng nàng quả hồng mềm dễ nắn bóp hay sao!

​"Song mộc thành lâm, lâm hạ kỳ cấm, cấm vân: lấy rìu khi vào núi rừng."

​Hạ Liên Phòng thanh âm trong sáng, không nhanh không chậm cho ra vế dưới.

​Song mộc vì lâm, lâm kỳ vì cấm, phủ nửa vì cân, câu lấy rìu khi vào núi rừng mượn của "Mạnh tử", đối trận tinh tế, chọn không ra một chút sai lầm.

Sắc mặt Triệu Khê Nhược nhất thời chuyển từ xanh sang trắng, rồi thành đen, lỗ tai nghe mọi người chung quanh đều đang khen Hạ Liên Phòng đối hay đối tuyệt, trong lòng càng thêm chán nản. Trùng hợp nhìn thấy Hạ Liên Phòng mặc thân áo cánh vàng nhạt, trên người lại phủ thêm lớp áo xanh lục mỏng, nhất thời xúc động, lại mở miệng nói: "Xuất thủy cáp mô xuyên lục áo, mắt đẹp mong chờ hề!"

​Vế đối này vừa ra, ngay cả Thanh vương cũng ngẩn ra.

​Cáp mô này... Không phải là đang nói Hạ Liên Phòng sao? Cáp mô mắt là lớn, nàng ta lại cố ý nói cái gì mắt đẹp mong chờ hề, rõ ràng là đang châm chọc Hạ Liên Phòng không biết tự mình hiểu lấy!

​"Khê Nhược!" Hoàng Hậu giận tái mặt, thịnh yến Nguyên Tiêu hội hoa xuân, nàng ta thân là Triệu thế gia tiểu thư lại nói ra lời như vậy, quả thực chính là đang ném hết thể diện của thế gia đi!

​Nào ngờ Hạ Liên Phòng lại mỉm cười, đáp một câu: "Lạc canh trứng tôm hồng bào, cúi đầu dư cũng."

​Mọi người vừa nhìn Triệu Khê Nhược, đối phương không phải đang mặc bộ cung trang màu đỏ sao! Con tôm đều khom lưng, Hạ Liên Phòng mượn cái này để đáp trả trào phúng nói Triệu Khê Nhược có cao ngạo thế nào cũng phải cúi đầu trước nàng!

​Hạ Liên Phòng nhìn thấy rõ ràng, hai tay của Triệu Khê Nhược để bên người đã nắm thành quyền, đang hung tợn nhìn mình chằm chằm, phảng phất như mình đã gây ra tội ác tày trời gì không bằng. Hạ Liên Phòng có chút bất đắc dĩ, gây chuyện là Triệu Khê Nhược, kết quả tự rước lấy nhục cũng là nàng ta, nhưng xem ánh mắt của nàng ta lại cứ như mình mới là ác nhân. Người này vẫn khỏe chứ? Tại sao y như Thượng Quan thị, xuất khẩu đả thương người khác, người ta ngoan ngoãn chịu thương thì thôi, nếu mà phản kích thì đó chính là sai!

​Vốn hai người có thể bình an vô sự, nhưng vì bốn chữ kia của Thanh vương lại đưa mình vào tình cảnh như vậy. Nghĩ đến đây, Hạ Liên Phòng liền không khỏi có chút phản cảm.

​Mà Triệu Khê Nhược nói những lời này cũng chỉ là xúc động nhất thời, lời vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận, lại nghe Hoàng Hậu khiển trách, càng thêm xấu hổ và giận dữ muốn chết, nên biết Thanh vương điện hạ còn ở nơi này nha! Nàng ta vốn muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, ai biết Hạ Liên Phòng lại là không dễ sống chung , chẳng những không nuốt cơn giận này, ngược lại, ngược lại —— nàng không khỏi giận dữ, cũng không còn lý trí, nghĩ tới mình 19 tuổi chưa thành hôn, tuy có dung mạo Khuynh Quốc Khuynh Thành nhưng ở nhà lại thường xuyên bị đám thứ muội ám toán, bên ngoài cũng có người chỉ trỏ, càng thêm hận Hạ Liên Phòng, hận Hạ Liên Phòng vì sao muốn tiếp lời, bất quá chỉ là một câu châm chọc mà thôi, nàng chịu nhịn thì có thể thế nào?

​Vì thế chút hối hận giây lát sau tan thành mây khói, Hạ Liên Phòng không phải thích đối câu đối sao? Nàng liền làm nàng đối thống khoái! Lập tức cười lạnh nói: "Nhị viên đoạn mộc trong núi sâu, hỏi hầu nhi thế nào đối cưa!" Giả tá con vượn cưa mộc, chê cười Hạ Liên Phòng đối vế dưới thế nào, đem một thiếu nữ chưa cập kê ra so với con vượn nhỏ, là một loại vũ nhục cực lớn. Nếu Hạ Liên Phòng đối ra, vậy liền xác nhận nàng chính là con khỉ, nếu đối không ra, vậy thì liền khẳng định vế trên này, vẫn là khỉ, quả thực là một chút đường sống đều không lưu.

Hạ Mạt Hồi Hạ Lan Tiềm ngồi dưới nhất thời tức giận muốn đứng dậy, may mà Lam Vãn phản ứng nhanh, đem bọn họ đè lại, ý bảo bọn họ không nên khinh cử vọng động.

​Ánh mắt mọi người đều rơi ở trên mặt Hạ Liên Phòng, đều muốn nhìn xem bây giờ nàng có biểu tình gì, có cảm thấy chịu nhục hay không. Lại chỉ thấy nàng tươi cười, không còn dáng vẻ ngọt mĩ nhu hòa lúc trước.

​Hạ Liên Phòng cười, liền làm người ta tắm gió xuân, phảng phất bốn phía nở đầy hoa tươi, phá lệ ôn nhu ôn hòa, chút ngây thơ trên mặt càng làm cho người ta nhịn không được sinh lòng hảo cảm. Chỉ khi nào thu tươi cười, lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng bức người trời cao tuyết lạnh, khác hoàn toàn tưởng như hai người so với khi nàng cười.

​Hạ Mạt Hồi Hạ Lan Tiềm vừa thấy liền biết hỏng rồi, đây là điềm báo đại tỷ sắp sinh khí a! Hai người bọn họ bình thường có đôi khi ham chơi, sẽ muốn lười biếng, mỗi khi như vậy Hạ Liên Phòng liền không cười, chỉ dùng một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm cho đến tận khi bọn họ sợ hãi, cam đoan Hạ Liên Phòng không cần phải nói một chữ, lần sau cũng không dám mữa.

​Chợt nghe Hạ Liên Phòng nói từng chữ từng chữ: "Nhất mã rơi vào trong nước bùn, xem súc sinh như thế nào ra đề! Triệu tiểu thư, xin ngươi tự trọng."

​Nàng nếu là hầu, Triệu Khê Nhược liền là súc sinh!

​"Ngươi, ngươi!" Triệu Khê Nhược vừa nghe vế dưới, quả thực hận độc Hạ Liên Phòng, hận nàng làm cho mình mất mặt trước công chúng như thế! "Ngươi cái này tiện —— "

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện