Được đại tỷ khích lệ, Hạ Lan Tiềm liền thấy kiêu ngạo, nếu có cái đuôi giờ phút này khẳng định đã cểnh lên trời. Nhưng đắc ý không bao lâu vẻ mặt cậu liền trở nên đau khổ hỏi: "Đại tỷ, bọn họ muốn ở nhà chúng ta đãi bao lâu nha?"
Hạ Liên Phòng ngẫm nghĩ: "Chắc phải một thời gian khá dài, nói không chừng phải đợi đến Thi Xuân hai năm sau đấy."
Vừa nghe lời này, Hạ Lan Tiềm sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh, "Hả, bọn họ không phải nói muốn ở Yến Lương mua tòa nhà, chỉ là ở tạm nhà chúng ta sao?" Nào có đạo lý "Ở tạm" ở một phát hai năm?!
"Ngoài miệng nói thế nhưng không có nghĩa nhất định sẽ làm như vậy." Hạ Mạt Hồi cười. "Bất quá phụ thân thoạt nhìn cũng rất không gia đình này!"
Hạ Lịch đem nghiên mực chặn giấy Tuyên Thành, hỏi: "Làm sao con biết phụ thân không thích một nhà đại di nãi nãi của con?"
Hạ Mạt Hồi cười trộm: "Đại tỷ nói với con, nếu phụ thân thích một nhà của đại di nãi nãi sao lại cho người thu thập khách sân viện mà không phải là thiên viện chứ? Chung quy thiên viện mới là nơi ở của chủ nhân, thiên viện kia cũng đã rất lâu không có ai vào ở, lại lớn hơn khách sân viện, nhưng phụ thân lại cố ý để đại di nãi nãi bọn họ vào ở khách sân viện, đây không phải là không thích bọn họ thì là cái gì?" Từ khi gặp giấc mơ kỳ quái kia Hạ Mạt Hồi liền phát hiện mình có loại năng lực quỷ dị biết trước tương lai, hết thảy mọi chuyện trong giấc mộng kia đều giống như thật sự xảy ra. Dạo trước nàng mộng thấy người Trương gia xuất hiện, nay đối phương quả nhiên xuất hiện, dù nàng không muốn tin cũng không thể không suy xét sự tình phát sinh trong mộng của mình là chân thật. Huống chi lần đầu tiên thấy người Trương gia nàng đã không thích, người muốn bò lên trên cao là chuyện rất bình thường, nhưng một khi đem dã tâm cùng tham lam đều viết ở trên mặt, che giấu cũng không che giấu một chút vậy thì rất khó coi.
Hơn nữa, Hạ gia bọn họ chẳng lẽ là đá kê chân để Trương gia leo lên trên hay sao?
Ngay từ khi biết người Trương gia đến, nàng vừa sầu vừ vội, đám người này sợ là sẽ ở nhà trụ thật lâu, hơn nữa trong mộng tổ mẫu đối với bọn họ rất tín nhiệm, cũng may đại tỷ nói cho nàng biết phụ thân cũng không thích gia đình này nên Hạ Mạt Hồi mới buông lỏng chút, cũng có thể nhàn nhàn nói lời chế giễu .
Hạ Lịch lắc đầu thở dài: "Chút tâm tư này của vi phụ lại bị các con nhinnf rõ mười phần." Ông bất đắc dĩ rất nhiều lại cảm thấy rất kiêu ngạo, cái đứa nhỏ do ông cùng thê tử sinh ra, ai ai đều thông minh lanh lợi mưu trí hơn người, ông tất nhiên thấy rất vui vẻ. Một ngày nào đó xuống cửu tuyền gặp thê tử, thật sự là chết cũng nhắm mắt.
Nghe được trong lời nói của phụ thân có sự trêu chọc, tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng không khỏi nhìn nhau cười. Hạ Lịch nhìn bộ dáng con cái vui sướng, tâm tình cũng tốt lên theo, nhưng rất nhanh nghĩ đến cái gì đó lại dặn dò Hạ Liên Phòng nói: "Liên nhi, vị đại di nãi nãi này của con tính tình nhất duy ngã độc tôn, tuy rằng ta cùng bà ấy chưa gặp mặt qua vài lần, nhưng từ trong lời của tổ mẫu con có thể thấy được cách làm người của bà ta. Bà ta có thể dưới tình huống không có nhà mẹ đẻ dựa vào mà vẫn an ổn ngồi trên vị trí đương gia chủ mẫu, lại đem người cả nhà đều nắm giữ trong lòng bàn tay thì nhất định là kẻ khó đối phó. Nếu vi phụ đoán không sai, sợ là mấy ngày nữa bà ta sẽ đi tìm con, nói bóng nói gió muốn quyền quản việc chi tiêu bếp núc của Hạ phủ, đến lúc đó con chớ kích động, trực tiếp phái người đến tìm ta, ta đến nói với bà ta." Hạ Lịch đau lòng hòn ngọc quý trên tay mình, ông để Hạ Liên Phòng cầm quyền một là bởi vì Hạ Liên Phòng có năng lực này, hai cũng là bởi vì không muốn khiến Hạ phủ rơi vào trong tay người ngoài. Nhưng cứ việc như thế ông vẫn là cảm thấy đem gánh nặng như vậy đặt lên vai một thiếu nữ 13 tuổi có chút nặng, nên sao nỡ làm cho nàng đi đối mặt với lão hổ bà như Đại Từ thị kia chứ?
"Bà ta thật sự dám làm như vậy?" Hạ Lan Tiềm cảm thấy rất là khó có thể tin nổi, chuyện tu hú chiếm tổ chim khách lại đảo khách thành chủ này mà đại di nãi nãi cũng làm được?
Bởi vì chuyện từng chứng kiến trong mộng nên Hạ Mạt Hồi rất tin tưởng : "Bà ta tuyệt đối làm ra được, khả năng còn cảm thấy là bà ta đang giúp chúng ta quản sự, chúng ta còn phải cám ơn bà ta ấy chứ!"
...
Cha con bốn người, bao gồm Lục nương cùng nha hoàn khác đứng một bên đều cảm thấy đại di nãi nãi này cũng quá...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, một giây sau ai nấy tự làm chuyện của mình, quản hắn là lang trùng hay hổ báo, tóm lại binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn.
"Phụ thân yên tâm đi, chuyện này liền giao cho nữ nhi đi làm, sẽ không làm phiền đến ngài." Hạ Liên Phòng định liệu trước. Đại di nãi nãi này sở dĩ muốn cầm quyền, một là tưởng nuốt Hạ phủ, hai là do tính cách vốn có, nói như vậy, nàng tìm chút chuyện cho bà ta làm không phải là được sao? Hơn nữa, đối phương vừa đến Yến Lương không quá vài ngày, nhất định sẽ không lập tức đến tìm nàng, mình có thời gian để chờ. Nàng không sợ Đại Từ thị đến, chỉ sợ Đại Từ thị không đến!
Hạ Lịch gật gật đầu, nói: "Chung quy bà ta cũng là trưởng bối, lại là tỷ tỷ ruột của tổ mẫu con, con là tiểu bối, có chút lời không thể nói, vạn nhất bà ta chụp cho con cái mũ không tuân theo trưởng bối, đó chính là có mười cái miệng cũng nói không rõ. Cho nên gặp phải bà ta chớ lấy cứng đối cứng, con chỉ cần bảo hộ tốt bản thân là được." Ông đối với Đại di mẫu này không có cảm tình gì, từ trong miệng Từ thị lại biết đối phương làm người như thế nào, nay chịu để Trương gia trụ ở phủ đại học sĩ chẳng qua là xem tại mặt mũi mẫu thân, nếu Đại Từ thị không biết thân biết phận có ý đồ khác thì ông sẽ không nương tay .
Năm đó cũng là bởi vì ngu hiếu mới đổi lấy kết cục thê tử mất sớm như hôm nay, trong lòng Hạ Lịch nếu nói là không có hiềm khích với Từ thị thì không khả năng. Nói đi nói lại thì Từ thị cũng là mẹ đẻ của ông. Ông vẫn trước sau như một tôn kính, hiếu thuận Từ thị, nhưng nếu muốn ông lại như năm đó nghe lời của bà thì tuyệt không có khả năng. Cả nhà Đại Từ thị an phận thủ thường thì tốt, nếu là rục rịch, ở trong Hạ gia của ông ăn uống chi tiêu tiền bạc Hạ gia ông lại đòi dùng đồ của Hạ gia để bổ khuyết nhà mình, hoặc là đem tay vươn đến trên người ba đứa con của ông, đến lúc đó dù Từ thị muốn đoạn tuyệt quan hệ ông cũng quyết không tha thứ!
Sau khi Hạ phu nhân qua đời, đối với Hạ Lịch mà nói chỉ có trung quân ái quốc cùng con cái mới là điều ông coi trọng nhất, những cái khác, tâm ông đã nhạt, rốt cuộc không có biện pháp cho một chút xíu quan tâm cùng chú ý nào nữa.
Cho nên Hạ Liên Phòng mới nói kiếp trước chính mình ngốc. Uổng từ nhỏ mẫu thân đã nói mình thông minh hơn người, cuối cùng lại ngốc hồ hồ mặc cho người khác hãm hại, tự cho là thanh giả tự thanh, đem thanh danh cùng tính mạng đều đánh mất. Trong lòng phụ thân đối với ba tỷ đệ bọn họ là cực kỳ thương yêu , cho dù là vì bọn họ trả giá sinh mệnh ông cũng sẽ không chần chờ. Chỉ riêng xem hiện tại Trương gia nhập phủ, phụ thân liếc mắt liền nhìn ra người nhà kia là một đám không an phận, nếu kiếp trước mình có thể nghĩ xa chút, chỉ cần đi Tướng Quốc Tự mời phụ thân trở về, sau đó dù có trốn tiếp vào Phật đường thì kết cục của đệ muội cũng quyết sẽ không như thế! Lại càng sẽ không phát sinh chuyện đám người Thượng Quan thị ngăn chặn tin tức của Hạ gia tới Tướng Quốc Tự, để cho chuyện đệ muội chết phát sinh!
Nàng cười gật gật đầu: "Phụ thân cứ việc hoàn toàn yên tâm, con nghĩ đại di nãi nãi còn chưa dám minh mục trương đảm như vậy liền đến đòi quyền với con. Loại người như bà ta, nhìn thì cường hãn nhưng vẫn kẻ trọng thể diện, công phu mặt ngoài vô luận thế nào cũng là sẽ làm đủ."
Lời này một câu thành tiên tri.
Người Trương gia ở Hạ phủ trụ vài ngày, bởi vì người quá nhiều cho nên trừ bỏ ngày hội hay có chuyện trọng đại phát sinh, các sân viện đều là tự mình dùng phòng bếp nhỏ làm cơm, chỉ có tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng sẽ thường xuyên đến Phúc Thọ viên cùng Từ thị dùng bữa. Mà Hạ An còn đặc biệt vì người Trương gia dựng thêm cái phòng bếp nhỏ cho khách sân viện, lương thực đồ ăn đều là dùng bạc phủ đại học sĩ—— đương nhiên, người tới là khách nha, nào có chuyện để khách nhân tự kiếm ăn?
Bất quá người Trương gia lại cảm thấy không đủ tốt, bởi vì mỗi ngày chi phí các sân viện đều có định lượng, không thể dễ dàng lấy thêm. Định lượng mỗi ngày đều dựa theo nhân khẩu phân phối, cho dù là sân viện tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng cũng đều như thế. Nhưng người Trương gia lại cảm thấy người Hạ gia có chút keo kiệt, đều là người một nhà, vì sao bọn họ muốn cái gì không thể trực tiếp đi khố phòng lấy chứ?! Bọn họ lại không ăn trộm cái gì, chỉ là thiếu ít đồ, chẳng lẽ không thể bổ túc cho bọn họ sao?
Cố tình mỗi lần đi khố phòng, gia đinh nơi đó đều là một bộ mặt than, ngoài miệng vĩnh viễn chỉ biết nói "Không có đại tiểu thư ra lệnh, chúng ta không thể mở" "Trừ phi đại tiểu thư ra lệnh cho chúng ta mới có thể mở" "Nhàn tạp nhân đẳng* không cho tới gần khố phòng" ...
(*Người không phận sự)Người Trương gia cảm thấy Hạ Liên Phòng này thật sự là không đủ đại khí!
Bọn gia đinh tất nhiên sẽ không để cho đám người ngoài như người Trương gia tới gần khố phòng Hạ phủ, nên biết, chỗ đó trừ bỏ đống đệm chăn vải vóc lương thực còn có không ít bảo bối vô giá nha! Nếu thiếu đi bất cứ cái gì trong đó chẳng sợ đầu cả nhà bọn họ cũng không đền nổi! Bọn họ sinh hoạt ở Hạ phủ, là ký tử khế, Hạ phủ là nhà bọn họ, Hạ Liên Phòng là chủ tử của bọn họ, hơn nữa vị chủ tử này làm người ôn nhu thân thiện, bọn họ ở Hạ phủ không lo ăn mặc cũng sẽ không bị đánh chửi, chỉ cần làm tốt chức trách của bản thân, mỗi tháng còn có bao tiền lương cùng ban thưởng có thể lĩnh, ai ngu mà đi giúp người ngoài đối phó người trong nhà? !
Lại một lần đi khố phòng lấy đồ thất bại trở về, Trương phu nhân Tần thị tức giận sôi lên, vừa vào phòng ở liền đập một cái lên trên bàn: "Thật đúng là tức chết ta! Nói như thế nào chúng ta cũng là khách nhân Hạ gia, chẳng lẽ thiếu chút đồ muốn đi khố phòng lấy cũng không thể? Xem cái cái cẩu nô tài kia, miệng đầy đại tiểu thư nói mới được, đại tiểu thư cho phép mới được, thật là không đem ta để vào mắt! Ta chính là biểu bá mẫu của đại tiểu thư!"
(Mia: ngươi tính cái thứ gì chứ)Trương viên ngoại ngồi ở bên cạnh bàn đang uống trà Vân Vụ thượng hảo, bị thê tử vỗ một cái cho hoảng sợ, theo sau bất mãn nói: "Bà không thể thông minh một chút hơn sao? Liền nói là chỉ muốn đệm chăn, đừng nói muốn cái khác." Tuy rằng mục đích của bọn họ là muốn tiến vào khố phòng xem thử bên trong đó có chút bảo bối gì. Bọn họ ở Trừ Châu thời đã nghe nói tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng ở trên Hội hoa xuân Nguyên Tiêu dâng một khúc huyên trì Huy Âm vũ bỗng nhiên nổi danh thiên hạ, cũng biết Thái Hậu cùng Hoàng Thượng đều ban thưởng không ít bảo bối, trong khố phòng Hạ phủ không biết có bao nhiêu dược liệu châu báu giá trị liên thành!
Nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ phân cho đám thân thích nghèo bọn họ một chút cũng không được sao? Còn là nhất phẩm đại quan nữa chứ, trong bản chất lại keo kiệt thành cái bộ dáng này.
Tần thị thở phì phò nói: "Thiếp chính là nói như vậy, nhưng ngài đoán xem thế nào? Mấy tên cẩu nô tài kia chính là không cho! Toàn nói chúng ta phải thông qua đại tiểu thư đồng ý mới được! Vài lần trước thiếp để hạ nhân đi đòi bọn họ liền không cho, hôm qua thiếp gọi Tôn thị cùng Vương thị đi cũng không được. Hôm nay thiếp tự mình đi thế mà bọn họ vẫn là không cho! Thật đúng là tức chết ta!"
Hai vợ chồng đang nói chuyện thì
Đại Từ thị tiến vào, đi theo phía sau bà ta là Tôn di nương Vương di nương cùng với hai thứ xuất cháu gái, vừa lúc nghe được lời của hai người. Nhất thời quắc mắt, ánh mắt lạnh lùng: "Đồ vô dụng!"
Tần thị xưa nay e ngại cái vị mẹ chồng này, lập tức thở mạnh cũng không dám, ngập ngừng nói: "Mẫu thân, tức phụ thật sự đã tận lực..."
"Im miệng!" Quải trượng trong tay Đại Từ thị gõ mạnh xuống đất. "Chẳng qua là bảo ngươi đi thám thính thôi, kết quả lại vô dụng như vậy!" Dứt lời, quay đầu nhìn phía hai cái di nương: "Còn có các ngươi! Thật là uống công đã lớn tuổi như vậy!"
Tôn di nương cùng Vương di nương nguyên bản còn có chút sung sướng khi người gặp họa nhìn Tần thị bị mắng, ai biết không vài giây họa này liền lan tràn đến trên người mình. Các nàng đều biết lão thái thái lợi hại, nhất thời cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.
Trương Linh Chi thấy thế, thật cẩn thận tiến lên phía trước nói: "Tổ mẫu, không phải di nương cùng mẫu thân làm không tốt, mà là những gia đinh kia thật sự là quá dầu muối không vào, mặc kệ nói như thế nào chúng ta đều là khách nhân, dù sao cũng phải bận tâm thể diện nha!" Tuy rằng nàng ta cũng rất muốn xem thử trong khố phòng có chút bảo bối gì, nếu có thể lấy chút trở về thì càng tốt hơn!
Đại Từ thị bị tức thẳng thở phì phì, hận thiết bất thành cương* nhìn một loạt đám con cháu trước mắt, quải trượng lại gõ mạnh một cái: "Nhìn xem các ngươi từng cái một, thật là một chút tiền đồ cũng không có, quả thực mất hết mặt mũi của lão thân!" Ngẫm lại con cháu Từ thị, lại nhìn của mình, Đại Từ thị chỉ cảm thấy trong lòng có luồng hỏa khí bốc lên! (*Thiết bất thành cương: rèn sắt không thành thép, dạy mãi không nên người)
Vài ngày nay người cả nhà bọn họ đều dùng bữa ở tại khách sân viện, chưa lần nào cùng người Hạ gia! Hạ Lịch cả ngày bận rộn công vụ, đám người Thượng Quan thị thì làm ổ ở trong sân viện của mình, bà ta muốn cho tôn nữ của mình đi tiếp cận tỷ đệ Hạ Liên Phòng, đáng tiếc vừa đến cửa sân luôn bị cản lại! Giống như bọn họ chỉ là khách nhân!
Xem ra, còn phải để bà già này tự thân xuất mã!
Thấy Đại Từ thị đứng dậy, Trương viên ngoại vội vàng hỏi: "Mẫu thân, ngài đây là muốn đi đâu?"
Đại Từ thị hừ lạnh một tiếng: "Đi gặp Hạ gia đại tiểu thư, hỏi nàng một chút, vì sao cắt bớt chi phí của chúng ta, còn không cho chúng ta đi khố phòng lấy? ! Thuận tiện lại nói với nàng, cho nhà chúng ta mấy hạ nhân đến dùng, nhìn lão thân xem, bên người cũng chỉ có một bà mụ một đứa nha hoàn, nàng một tiểu nha đầu, bên người đó là bao nhiêu hạ nhân? !"
Nghe Đại Từ thị nói như vậy, Trương Linh Chi vội nói: "Tổ mẫu, ngài tuổi đã lớn, loại chuyện này ngài thân là trưởng bối không tiện mở lời đúng không? Vẫn là để cháu gái cùng muội muội cùng đi đi ạ!" Nói xong vội nháy mắt với Trương Tử Tô ở một bên.
Trương Tử Tô cũng tiến lên thuyết phục: "Đúng vậy tổ mẫu, trước hết để cho chúng cháu đi đánh trận đầu, sau đó ngài lại quyết định sau, thế nào ạ?"
Đại Từ thị ngẫm lại, cũng đúng, chính mình thân là đại di nãi nãi cái giá phải giữ vững. Bà ta suy nghĩ xong nói: "Hai tỷ muội các ngươi, cùng đi theo mẫu thân di nương các ngươi, nhớ rõ đừng gây sự, giữ thể diện cho lão thân, cũng làm cho người ta nhìn xem, tiểu thư Trương gia ta, không thua Hạ gia bọn họ!"
Vì thế Tần thị, Tôn di nương, Vương di nương, Trương Linh Chi cùng Trương Tử Tô một đám lũ lượt kéo nhau đến Hạm Đạm trúc.
Đợi đến khi nữ quyến đều đi hết Trương viên ngoại mới hỏi: "Mẫu thân, ngài nói chúng ta ở Hạ gia chờ mãi như vậy cũng không phải biện pháp nha, cái gì cũng không lấy được, tuy Thư Nhi nói đọc sách, nhưng Hạ Lịch lại bận như vậy, căn bản không có thời gian chỉ bảo, chúng ta đây không phải là chỗ tốt gì cũng không có sao?"
Trong lòng Đại Từ thị cũng có chút nóng nảy. Trước khi tới bà ta đã nghĩ xong hết thảy đối sách, mặc kệ phát sinh cái gì đều có thể ứng phó, nhưng ai ngờ, người ta căn bản là không thèm gặp bà ta! Mỗi khi bà ta nói chuyện cùng Từ thị luôn đem đề tài chuyển đến trên người cháu trai, nhưng Từ thị lại cứ làm bộ như nghe không hiểu, nếu bà ta ám chỉ muốn giúp chuyện quản sự thì phản ứng của Từ thị liền tuyệt hơn, không phải choáng váng đầu thì chính là đau bụng, luôn không có biện pháp để bà ta nói hết lời! Đại Từ thị lại cảm thấy mình là trưởng bối, đi Hạm Đạm trúc của Hạ Liên Phòng không khỏi có vẻ quá nhỏ nhen cùng nịnh nọt, cho nên vẫn chịu đựng, hôm nay bà ta vốn chính là cố ý khuyến khích con dâu cùng cháu gái đi.
Bà ta cũng muốn nói chuyệ với Hạ Lịch, nhưng Hạ Lịch lại rất bận rộn, gần như không thấy được thân ảnh, tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng lại luyện võ luyện võ, đọc sách đọc sách, sân viện luôn thủ kín như bưng, Đại Từ thị còn nghĩ, bằng tài hoa và dung mạo như cháu mình nhất định có thể dẫn tới Hạ Liên Phòng hoặc là Hạ Mạt Hồi động tâm, nên thường kêu Trương Chính Thư đi dạo đọc sách bên ngoài Hạm Đạm trúc cùng Mạt Lỵ uyển, nhưng mỗi lần đi không đến nửa nén hương liền có người đi ra đuổi, nói đó là hậu sân viện, ngoại nam không tiện ở bên trong.
Bà ta còn muốn đi tìm Thượng Quan thị, ai biết Thượng Quan thị cũng cáo ốm không thấy. Đại Từ thị cảm thấy, bị đám Hạ Liên Phòng cự tuyệt gặp cũng coi như xong, chung quy thân phận người ta đặt ở đó, nhưng Thượng Quan thị thì tính là cái thứ gì mà cũng dám đuổi không thấy bà ta?! Thời gian ở Hạ phủ mặc dù ngắn nhưng Đại Từ thị đã nhìn thấy rõ ràng, trong lòng Hạ Lịch chỉ có đích xuất tử nữ, đối với hai thứ xuất còn có Thượng Quan thị này căn bản chính là khinh thường nhất cố, nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn, cho nên Thượng Quan thị không gặp bà ta quả nhiên là mắt chó coi thường người! Đợi cho sau này Tôn nhi bà ta đỗ đạt, bà ta định không buông tha ả!
Bà ta đâu biết, ngay cả Thượng Quan thị cũng xem thường bà ta chứ?
Ngay từ đầu, Thượng Quan thị đích xác muốn lợi dụng Đại Từ thị để đối phó Hạ Liên Phòng, nhưng sau vài ngày quan sát, Đại Từ thị này rõ ràng chính là chó nhà có tang! Nói cái gì cũng chỉ là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, ả đã cầu được phụ thân trợ giúp, đâu còn để ý cái loại thân thích nghèo túng như vậy? Hơn nữa, khi bà ta chưa gả cũng là đích nữ của Thượng Quan hàn lâm, so với Trương viên ngoại không có công danh, nói như thế nào cũng là thân phận của ả cao hơn một chút! Cho nên ả mới không xem trọng người Trương gia, cũng lệnh cưỡng chế hai nữ nhi không được tiếp xúc với người Trương gia. Huống chi, mỗi lần nhìn thấy Đại Từ thị, đối phương đều là một bộ lỗ mũi vểnh lên trời, Thượng Quan thị cười lạnh trong lòng, ngươi thì đòi cao quý hơn ta bao nhiêu? Ả thà rằng đấu với Hạ Liên Phòng cũng không xem trọng Trương gia!
Cho nên thái độ của Hạ phủ đối với người một nhà Trương thị là như vậy: các ngươi là khách nhân, chúng ta khoản đãi các ngươi, thu lưu các ngươi, nhưng chỉ dừng ở đấy, nếu muốn từ Hạ phủ lấy được cái gì ưu việt, muốn đạp lên Hạ phủ để bò lên trên thì đó là đừng hòng mơ tưởng, một chút cơ hội các ngươi đều không chiếm được!
Hạ gia bọn họ xưa nay là cao phong lượng tiết*, đối đãi khách nhân tất nhiên sẽ không hà khắc, từ góc độ thân thích mà nói, bọn họ nguyện ý đối xử tử tế Trương thị một nhà, nhưng từ góc độ chủ nhân mà nói, bọn họ đối với Trương gia này thật sự là thích không nổi —— tham lam rõ ràng khắc lên trên trán, ai mà không nhìn thấy? Còn vác cái mặt đến giả vờ thân thiết, coi Hạ gia là kẻ ngốc bạc nhiều dễ đến bóc lột hay sao?
(*cao phong lượng tiết: phẩm hạnh thanh cao, chính trực.)Đại Từ thị tự cho là có thể dựa vào Từ thị đắn đo toàn bộ Hạ phủ, nơi nào biết, Từ thị đối với bà ta, trừ bỏ chút tình thân đạm bạc xưa cũ kia thì còn có gì đây?
Từ nhỏ liền bị người tỷ tỷ này khi dễ, từ nhỏ đến lớn, bà ta thích gì Đại Từ thị liền muốn đoạt, bà ta nhặt đồ thừa cũng đều không được, cho dù là Đại Từ thị vất đi cũng không có phần của Từ thị. Sau này Đại Từ thị coi trọng Trương lão thái gia vẫn tính kế Từ thị, thiếu chút nữa bởi vậy hủy danh tiết Từ thị. Qua nhiều năm như vậy tin tức hoàn toàn không có, lại không hề liên lạc, một khi liên lạc chính là xin giúp đỡ, bà ta giúp bọn họ, đối phương lại như con sói mà Đông Quách tiên sinh đã cứu, muốn cắn ngược lại bà ta một ngụm, cướp đi sản nghiệp của nhi tử cùng cháu trai bà ta!
Trừ phi Từ thị bị điên rồi, bằng không bà ta quyết sẽ không giúp Đại Từ thị được đến quyền quản việc bếp núc Hạ phủ.
Thượng Quan thị cùng Đại Từ thị kiếp trước vừa vào phủ liền kết minh, đời này lại nhìn nhau chán ghét, cũng thật thú vị.
Trương Chính Thư một lòng nghĩ đến màn diễm ngộ tuyệt vời, tốt nhất là giống như trong lời kịch xướng: quý tộc tiểu thư thích thư sinh nghèo túng lại có tài hoa, từ đó phương tâm ám hứa, cuối cùng hai người cùng kết tóc se duyên... Hắn thích Hạ Liên Phòng cũng thích Hạ Mạt Hồi, hai người này đều là thiên kim danh mãn Yến Lương, được đến cái nào hắn đều không thất thiệt!
Đối với loại hành vi vung lưới lớn vớt cá to của Trương Chính Thư này, Đại Từ thị cảm thấy, làm tốt lắm!
Người cháu này của bà ta sau này nhất định đỗ Trạng Nguyên, dù hai đích xuất tiểu thư Hạ gia gả lại đây cũng không chịu thiệt! Thậm chí Đại Từ thị còn suy nghĩ, cưới Hạ Liên Phòng hoặc là Hạ Mạt Hồi một trong hai người, khi đó Hạ Lịch dù không nghĩ giúp cũng phải giúp! Có Nhạc phụ cường mà hữu lực như Hạ Lịch, lại có ngoại tổ như Phủ Tĩnh quốc công, lo gì sau này Tôn nhi của bà ta không thể thăng chức rất nhanh, trở thành người bề trên?! (Mia: ôi mẹ ơi cực phẩm gia đình, già thì lú mà cứ đòi đú)
Bà ta cũng không ngẫm lại xem, chỉ bằng dung mạo tài tình của Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi, dù là gả vào hoàng thất làm vị vương phi, hoặc là nhập cung làm vị nương nương đều dư dật, chẳng lẽ còn so ra kém một cái thê tử của Trạng Nguyên lang? Huống chi Trạng Nguyên lang này vẫn là cái ẩn số, Yến Lương nhân tài đông đúc ngọa hổ tàng long, cái loại như Trương Chính Thư mà muốn thi đậu Trạng Nguyên? Thật không biết là xuân thu đại mộng đến kiếp nào!
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi.
(Hai đóa hoa nở, mỗi cành một bông)Bên này đám người Tần thị cũng đã đến bên ngoài sân viện của Hạ Liên Phòng, các nàng đứng ở đàng kia chờ một cái nha hoàn kiều tiếu đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau liền nói đại tiểu thư cho mời.
Tần thị đoàn người đi vào Hạm Đạm trúc, thấy trong sân viện lương đình thuỷ tạ, hòn giả sơn vườn hoa, mỗi cái đều đẹp không sao tả xiết, rõ ràng là đầu mùa xuân, nhưng trong hồ sen to lớn kia lại đã kết xuất không ít nụ hoa!
Đi đến dưới hành lang liền thấy bên ngoài đốt lò hương, làn gió thơm bay từng trận, trong sân viện này bất kỳ một cái tỳ nữ nào đều sinh được thanh tú động lòng người, khí chất không tầm thường, thật khiến người xem không ngừng hâm mộ.
Mà tại trước mặt Hạ Liên Phòng, bất kể là ai đều khó tránh khỏi muốn tự biết xấu hổ.