Tuy nói người Trương gia bình thường một đám đều đối với Đại Từ thị mặt ngoài cung kính nội tâm phẫn hận, nhưng Đại Từ thị vẫn là người đáng tin cậy nhất Trương gia. Bà ta cầm quyền nhiều năm như vậy, vô luận phát sinh chuyện gì đều có thể giải quyết sạch sẽ. Có thể nói, dưới cái bóng của bà ta mọi người trong Trương gia đều thành sâu mọt chỉ biết dựa vào Đại Từ thị, bọn họ không có bản lĩnh mưu sinh, cũng không có năng lực bảo vệ mình, bao gồm cả nam đinh duy nhất là Trương Chính Thư cũng chỉ là kẻ vô dụng chỉ biết đọc sách mà thôi.
Đại Từ thị té xỉu mãi chưa tỉnh lại, thậm chí còn bị sốt cao không lùi, nội tâm Trương Chính Thư không khỏi nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần tổ mẫu chưa tỉnh, bản thân mình lại cắn chặt răng không chịu thừa nhận, vậy thì sẽ không có ai biết trong nhà sở dĩ trở nên nghèo rớt mồng tơi đều là bởi vì hắn. Trương Chính Thư tạm thời còn chưa ý thức được tầm quan trọng của Đại Từ thị đối với Trương gia cho nên hắn cảm thấy, Đại Từ thị thay vì bệnh tật nằm ở trên giường như vậy, còn không bằng trực tiếp chết đi ấy chứ! Nếu thế, chuyện hắn trộm bạc ăn cắp Nam Châu sẽ vĩnh viễn không có ai biết được!
Nhưng Tần thị vì Đại Từ thị té xỉu phải tiếp quản việc bếp núc của Trương gia lại sầu mi khổ kiểm, trong nhà không có nhiều ngân lượng, đồ ăn mỗi ngày đều thiếu , trước đây lúc bọn họ ở phủ đại học sĩ thì chính là bữa bữa đều có cá có thịt rượu ngon thức ăn ngon nha! Như vậy rất tốt, ngay cả bữa chính muốn có thêm vài món ăn mặn cũng là việc khó! Hơn nữa còn tiền thuốc thang của Đại Từ thị, Trương gia là thật sự nghèo không thể nghèo hơn!
Tần thị tuy rằng nhiều năm qua vẫn bị Đại Từ thị vị mẹ chồng lợi hại này đè nặng, nhưng nói thật ra cũng chưa từng chịu bao nhiêu khổ, nhất là lúc Trương gia không xuống dốc, bà ta ở trong phủ tuy rằng bị Đại Từ thị quản chế, nhưng trừ bỏ Đại Từ thị, bà ta còn có thể trong phủ diễu võ dương oai, bày đủ dáng vẻ viên ngoại phu nhân. Nói cách khác, hết thảy chuyện phiền toái đều để Đại Từ thị làm, Tần thị chỉ cần mỗi ngày trang điểm ngăn nắp xinh đẹp răn dạy hạ nhân, quan tâm trượng phu con cái là được.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Đại Từ vừa ngã bệnh, tất cả phiền toái đều đè lên trên người Tần thị, cố tình Tôn di nương cùng Vương di nương lại là hai kẻ ngu muội, các nàng chỉ biết trong nhà khả năng không có nhiều tiền nhưng cũng không nghĩ tới lại nghèo đến nước này, còn quang minh chánh đại ở trước mặt bọn hạ nhân đưa tay đòi Tần thị tiền tiêu hàng tháng!
Tần thị là kẻ sĩ diện, sao chịu yếu thế ở trước mặt hạ nhân, vì thế đành phải chịu đựng thịt đau đưa bạc cho hai di nương, xoay người liền giận tím mặt, ném vỡ vài cái chén trà rẻ tiền, trong lòng càng thêm vô cùng chờ đợi Đại Từ thị có thể tỉnh lại, tốt lên, một lần nữa tiếp quản cái gánh nặng này, bản thân mình cũng được hưởng thanh nhàn, tránh thoát mấy chuyện phiền toái đó.
Nhưng tục ngữ nói, bệnh đến như núi đổ, Đại Từ thị bình thường nhìn thân mình cường tráng không bệnh không đau, nhưng qua nhiều năm như vậy bà ta lo lắng hết lòng, từ lúc bị Từ gia xoá tên ngày ấy đều phải từng bước cẩn thận tính kế, nhiều năm qua sớm đã hao hết tinh lực, nay vừa bệnh chính là nghiêm trọng trước đó chưa từng có. Đừng nói là khở lại như Tần thị chờ đợi, mỗi ngày ngay cả thời gian thanh tỉnh cũng không nhiều!
Gia đình này đến cùng có bao nhiêu hỗn loạn, Hạ Liên Phòng hiểu rõ ràng thấu đáo. Quả nhiên, không qua vài ngày, Trương viên ngoại liền mang theo Tần thị cùng với Trương Chính Thư đến phủ đại học sĩ cầu kiến, nói là đến bái kiến Từ thị, nhưng ai cũng hiểu, đó là đến mượn bạc. Đương nhiên, cái "Mượn" này sau có trả hay không thì đó là chuyện mỗi người hiểu một ý.
Theo cách nghĩ của Trương viên, phủ đại học sĩ có tiền như vậy, tiếp tế cho chúng ta mấy thân thích nghèo này thì có làm sao đâu? Chẳng lẽ còn muốn chúng ta đến tuyệt lộ?
Hạ Lịch vô cùng chán ghét người Trương gia, từ khi Đại Từ thị muốn đem chuyện Trương Linh Chi thất trinh đổ lên người Hạ Liên Phòng thì ông coi như đã xé rách da mặt với nhà này, không nghĩ tới bọn họ lại còn dám tới cửa gây sự. Hạ Liên Phòng chỉ biết phụ thân gọi đám người Trương gia vào thư phòng, nhưng đợi đến lúc bọn họ đi ra nàng lại chỉ nhìn thấy vẻ thảm đạm trên mặt đám người Trương viên ngoại.
Có lẽ là bị phụ thân từ chối.
Vừa thấy Hạ Liên Phòng tới, mắt Trương Chính Thư liền sáng lên, vội vàng sửa sang lại quần áo, lộ ra dáng vẻ tác phong nhanh nhẹn. Tần thị cũng là kẻ thông minh, nhìn thấy vẻ mặt này của nhi tử liền biết hắn khẳng định đã nhìn trúng Hạ đại tiểu thư. Nếu dựa theo ý tưởng của Tần thị, con trai của bà ta thuở nhỏ thiên tư thông minh, sau này nhất định là Trạng Nguyên, vậy thì như trong lời kịch không phải đều là hát như thế này sao: đỗ Trạng Nguyên đều sẽ cưới công chúa, cho nên Tần thị cảm thấy, nhân tài như con trai mình mà lấy Hạ Liên Phòng, thật ra thì vẫn là có chút thiệt thòi đấy! Cho nên Đại Từ thị trước đây mưu tính muốn Trương Chính Thư cùng Hạ Liên Phòng nhấc lên quan hệ, Tần thị vẫn luôn ôm thái độ phản đối, chỉ là mẹ chồng quá mức cường thế, lời của bà ta không có tí trọng lượng nào mà thôi.
Nhưng hiện tại không giống nhau, hiện tại Đại Từ thị hôn mê bất tỉnh, nhưng với Tần thị mà nói, mong ước làm chủ đương gia nhiều năm như vậy kỳ thật cũng không khoái hoạt như trong tưởng tượng. Ít nhất bà ta sắp bị mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này phiền nhiễu đến nỗi tóc cũng trắng thêm mấy sợi! Hơn nữa Trương gia đã mất hết bạc, hiện tại bọn họ đừng nói là cưới công chúa, sợ là nữ nhi nhà giàu sang bình thường cũng không bằng lòng gả đến!
Như vậy, Hạ Liên Phòng thì sao? Tần thị đột nhiên cảm thấy, nếu dựa theo mưu tính của mẹ chồng, để Thư Nhi đính thân với Hạ đại tiểu thư thì cũng là chuyện rất tốt. Chung quy Hạ gia có tiền như vậy, đến lúc hai nhà bọn họ thành quan hệ thông gia, chẳng lẽ Hạ gia liền mắt mở trừng trừng nhìn lại không giúp một tay sao? Hơn nữa, sau này Hạ Liên Phòng gả vào Trương gia, đống đồ cưới kia sẽ nhiều như thế nào đây?
Tần thị vẫn cảm thấy nhi tử nhà mình về sau chính là Trạng Nguyên, điểm này bà ta ngược lại là nghĩ giống y Đại Từ thị, nhưng lại không rõ cái gì gọi là thời gian dài sẽ thay đổi. Trương Chính Thư khi còn nhỏ đích thật là cái mầm tốt, nhưng chuyện của Thương Trọng Vĩnh hế nhân đều biết, cộng thêm bị Đại Từ thị, Trương viên ngoại, Tần thị đám trưởng bối như vậy dạy dỗ lớn lên, bây giờ Trương Chính Thư đã sớm không còn linh khí như lúc nhỏ, chẳng qua chỉ còn là cái đầu gỗ mọt sách mà thôi —— à không, hiện tại, hắn đã không đuọc tính là cái đầu gỗ mọt sách nữa rồi. Một thiếu niên nghiện hàn thực tán, sớm đã hoang phế việc học, đừng nói là Trạng Nguyên, chính là muốn trúng cử cũng khó như lên trời!
Vượt qua Trương viên ngoại, Tần thị bước lên một bước, phá lệ thân thiết bắt lấy tay Hạ Liên Phòng, bùm bùm nói một tràng vô nghĩa, không gì khác là Trương gia bọn họ hiện tại loạn trong giặc ngoài khó
càng thêm khó, Đại Từ thị lại bị bệnh liệt giường, cấp bách cần trợ giúp các loại, nhưng lại không hề đề cập tới tình trạng đã sơn cùng thủy tận của nhà mình.
Hạ Liên Phòng làm sao có thể không biết bà ta đang tính toán gì, trên thực tế, nàng đích xác tạm thời không thể để cho Đại Từ thị chết nên cười nói: "Nếu đã như thế, phủ y của Hạ gia phủ ta chính là Trần thái y tiếng tăm lừng lẫy, không bằng để Trần thái y theo biểu bá mẫu đến phủ một chuyến, giúp đại di nãi nãi chẩn bệnh đi."
Tần thị để ý đâu phải là cái này, bà ta muốn nhất là bạc!
Đang muốn nói chuyện tiếp, Hạ Lịch trong thư phòng nghe thấy tiếng Hạ Liên Phòng đã đi ra, thấy Tần thị túm chặt lấy tay Hạ Liên Phòng, lại nghĩ tới sắc mặt Trương gia nhân ngày ấy, gương mặt lạnh lùng nói: "Liên nhi, sao không đến vấn an phụ thân trước? Quy củ của con học được đã đi đâu rồi? Trước mặt người ngoài lôi lôi kéo kéo, con chính là ta đích xuất đại tiểu thư Hạ gia, chớ học theo mấy thứ ngổn ngang kia!"
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng nhịn không được bật cười trong lòng, cái miệng này của phụ thân nhà nàng nha, thật đúng là càng ngày càng sắc bén. Vì thế nàng mỉm cười đem tay Tần thị bỏ ra, đi đến bên người Hạ Lịch ôn nhu hành lễ, trêu ghẹo nói: "Đây còn không phải là do nhìn thấy phụ thân ở thư phòng nghị sự nên nữ nhi mới ở bên ngoài chờ nha, hơn nữa, biểu bá mẫu thích nữ nhi như vậy, vừa thấy mặt đã ôm lấy cánh tay nữ nhi, phụ thân vẫn chỉ bảo nữ nhi phải tôn kính trưởng bối, chẳng lẽ nữ nhi còn có thể gạt biểu bá mẫu ra sao?"
Hai cha con nàng kẻ xướng người hoạ, khiến Tần thị hổ thẹn đỏ bừng mặt. Bà ta không giống Đại Từ thị, bà ta còn có chút lòng xấu hổ, Hạ Lịch lúc trước đã uyển chuyển từ chối bọn hộ không ít lần, cho bọn họ biết, Hạ gia giúp bọn họ mua căn nhà kia chính là một lần cuối cùng, cho nên đừng mong lấy bất cứ thứ gì từ Hạ gia nữa. Người Trương gia tự xưng là thông minh, cũng chớ đem người Hạ gia coi thành ngốc tử.
Hạ Lịch là ai? Đó là đại thần thân tín của Hoàng Thượng, chính nhất phẩm Thể Nhân các đại học sĩ! Nếu ông muốn nhằm vào Trương gia, chỉ vỏn vẹn một câu có thể khiến Trương Chính Thư trọn đời không thể siêu sinh! Cho nên Tần thị cũng không dám chọc Hạ Lịch, hiện nay thấy Hạ Lịch nói như vậy, trên mặt cũng là ngượng ngùng, một nhà 3 người nói chút lời xã giao rồi vội vàng cắp đuôi chạy mất.
Bọn họ bất nhân, Hạ gia lại không thể bất nghĩa. Hạ Liên Phòng cười nói: "Phụ thân, ngài tại sao lại bá đạo như vậy, ngay cả đại di nãi nãi bị bệnh liệt giường cũng không quan tâm sao?"
Hạ Lịch cười lạnh: "Một khắc khi bà ta vu hãm con liền đã không xứng là thân thích của Hạ gia ta!"
Nếu nói bốn năm trước Hạ Lịch là ngu hiếu, vậy thì Lam thị chết liền gõ cho ông một cái trọng đại cảnh báo. Đừng nói là Đại Từ thị tám đời chưa từng gặp mặt lại còn rắp tâm hại người, ngay cả Từ thị- mẹ đẻ của ông, Hạ Lịch từ lâu đã lạnh tâm. Nhưng Từ thị là mẫu thân của ông, cả đời này ông đều sẽ tuân thủ hiếu đạo cung cấp nuôi dưỡng để bà ta an hưởng tuổi già, nhưng nếu Từ thị còn muốn uy hiếp ông bắt ông làm chuyện không bằng lòng làm như năm đó, hoặc là chuyện sẽ nguy hiểm đến con gái ông, Hạ Lịch ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng biết, ông ngàn vạn sẽ không đáp ứng.
Ông hiện tại sống một là vì trung quân ái quốc, hai chính là vì ba đứa con này. Ông còn sống, nhưng tâm đã sớm chết đi cùng với thê tử. Bất cứ uy hiếp gì đến an nguy của con cái ông ông đều sẽ không chút do dự diệt trừ!
Cho nên nghe xong lời của Hạ Liên Phòng, ông cười như không cười liếc nữ nhi: "Thật không? Nói như vậy, nha đầu phá hư con lại không có ý định xấu nào sao?" Nữ nhi của ông có tâm kế cùng thủ đoạn ra sao, ông làm phụ thân chẳng lẽ không biết? Suốt ngày trên mặt cười hì hì, kỳ thật là nhân vật hung ác giả heo ăn lão hổ! Hạ Lịch cũng không phản đối Hạ Liên Phòng tùy tâm sở dục làm chuyện nàng muốn làm, nhưng chỉ có một yêu cầu: bảo hộ tốt chính bản thân nàng, không cần đặt mình ở trong nguy hiểm!
Nếu như ông biết Hạ Liên Phòng đã ngầm sớm cùng Thanh vương lui tới kết minh thì sợ là ông có thể xúc động lên ngựa đuổi tới biên cương đem Thanh vương lôi ra đánh một trận! Chẳng sợ đối phương là Thanh vương điện hạ cao cao tại thượng giúp Đại Tụng triều lập bao công lao ông cũng quyết không chùn tay!
Ông chỉ có ba đứa con này, mỗi người đều coi như châu như bảo phủng ở lòng bàn tay, kết quả Thanh vương lại muốn Hạ Liên Phòng đi làm chuyện nguy hiểm như vậy!
Hạ Liên Phòng bật cười, kéo cánh tay ông lại: "Vẫn là phụ thân hiểu Liên nhi nhất."
"Con định làm cái gì?" Đối với hành vi của Hạ Liên Phòng, Hạ Lịch hoàn toàn mặc kệ, nữ nhi của ông ông hiểu rõ hơn bất cứ ai, bề ngoài nhu nhược nội tâm cứng cỏi. Người như vậy, dù gặp được đả kích lớn mấy cũng sẽ không đánh mất bản thân mình.
Nhưng ông nào biết, nữ nhi tươi cười xinh đẹp ngoan ngoãn trong ngực ông, lại từng có dáng vẻ lệ quỷ như thế nào!
Hạ Liên Phòng cười mỉa mai: "Đại di nãi nãi không phải chuyển nhà đến Yến Lương sao? Nếu người trong nhà này chưa đến đông đủ... Làm sao có thể xem như chuyển nhà xong rồi chứ?"
Hạ Lịch lập tức hiểu ý nàng, ông nhìn người từ trước đến giờ chuẩn xác, đã sớm nhìn ra Trương gia này tất cả đều là đỉa đói ăn tươi nuốt sống. Loại sinh vật này, phải diệt trừ cho tốt, sức sống vô cùng dẻo dai, không cẩn thận cũng sẽ bị nó hút khô máu. Cho nên cho dù biết Hạ Liên Phòng thông minh hơn người, ông vẫn nhịn không được dặn dò: "Đánh chó phải đánh chết, nếu không sẽ bị cắn ngược một cái."
Đối với sự quan tâm của phụ thân, trong lòng Hạ Liên Phòng như có một dòng nước ấm chảy qua, nụ cười xảo trá chợt lóe mà qua, sau đó vẫn là dáng vẻ dịu dàng thuần khiết: "Đó là tất nhiên, chỉ là nữ nhi bình thường không đi trêu chọc chó hoang. Nếu đám chó hoang kia không biết phân biệt muốn đến cắn con, con liền ném cái xương vào giữa đám chó hoang kia là được." Nơi nào cần nàng tự mình động thủ chứ? Đại Từ thị nay ngã bệnh liệt giường, sự vụ của Trương gia chỉ có một cái Tần thị đèn cạn dầu nắm trong tay, mấy con đỉa đích xác có thể hút máu người, nhưng nếu đem chúng nó đặt vào giữa đàn đỉa, chúng nó cũng chạy không thoát kết cục thịt nát xương tan.
Hai cha con nàng nhìn nhau cười, hết thảy không cần nói cũng hiểu.