Đích Nữ Vô Song

Chương 246: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vy Vy 1505

Ánh mắt Vũ Hoàng Diệp như chim ưng, chậm rãi dừng trên người Bùi Nguyên Ca.

Ba năm này, mỗi lần hắn muốn đến Quan Châu đều không hiểu sao không thực hiện được, mà Bùi Chư Thành nhập kinh lại sớm hơn dự định ba ngày, sau đó tuy rằng vài lần hắn muốn đến Bùi phủ, lại bị sự vụ quấn thân, thế nên hiện tại đúng là lần đầu tiên hắn gặp mặt Bùi Nguyên Ca sau ba năm.... Chỉ là lúc này, nàng đã trở thành thê tử của Vũ Hoàng Mặc, Cửu đệ muội (em dâu) của hắn!

Ba năm không gặp, vốn chỉ là nụ hoa giờ đã nở rộ, Bùi Nguyên Ca hình như đẹp hơn!

Ánh mắt xem kỹ, xẹt qua muôn ngàn tóc đen của Bùi Nguyên Ca, da thịt nõn nà, bộ dạng phục tùng đôi mắt hơi cúi lại vẫn như nước mùa thu trong suốt, nhưng khi quật cường sẽ quang mang rực rỡ loá mắt, giống như nam châm chặt chẽ hấp dẫn tất cả mọi người.... Ánh mắt Vũ Hoàng Diệp cuối cùng dừng trên môi anh đào của nàng, sâu sắc nhận thấy được cánh môi có chút hồng mất tự nhiên, như bị người bừa bãi nhấm nháp để lại dấu vết, trong lòng đột nhiên tức giận, một ngọn lửa ghen tị cháy hừng hực từ đáy lòng dẫn thẳng đến sâu trong ánh mắt.

Tối hôm qua, bọn họ viên phòng!

Tối hôm qua, Bùi Nguyên Ca hoàn toàn trở thành nữ nhân của Vũ Hoàng Mặc!

Ý niệm này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Vũ Hoàng Diệp, giống như một con rắn độc len lỏi vào lòng hắn cắn mấy phát, khiến toàn thân đau đớn.... Vốn dĩ, tối hôm qua tất cả kiều mỵ động lòng người của Bùi Nguyên Ca đều nên thuộc về hắn, nhưng nay lại bị Vũ Hoàng Mặc nhanh chân đến trước! Trong lòng Vũ Hoàng Diệp thầm hận, một ngày nào đó, hắn phải bầm thây vạn đoạn Vũ Hoàng Mặc, phải tiêu điệu toàn bộ ấn ký của Vũ Hoàng Mặc từ thân thể đến linh hồn Bùi Nguyên Ca, chỉ để lại ấn ký của Vũ Hoàng Diệp hắn!

"Mời Thất hoàng huynh dùng trà!"

Không chịu nổi ánh mắt Vũ Hoàng Diệp táo bạo, trong lòng Bùi Nguyên Ca đã không phải chỉ là không thích, căn bản chính là tức giận, giọng nói mang theo lãnh liệt không dễ phát hiện. 

Liễu quý phi âm thầm gắt gao nắm chặt quyên khăn vào trong lòng bàn tay, e sợ Vũ Hoàng Diệp luống cuống.

Giống như bị những lời này của Bùi Nguyên Ca làm cho tỉnh lại, Vũ Hoàng Diệp hơi phục hồi tinh thần, đôi mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca lạnh như băng lại nóng cháy, tràn ngập dục vọng muốn chiếm đoạt, lại mang theo thật sâu hận ý.

Vũ Hoàng Mặc ở bên cạnh nhìn, trong lòng âm thầm tức giận, Vũ Hoàng Diệp có ý gì?

Tuy rằng trong lòng biết rõ, cho dù Nguyên Ca gả cho hắn, khả năng Vũ Hoàng Diệp hết hy vọng cũng không lớn, nhưng mà, hiện tại trước mặt nhiều người như vậy, Vũ Hoàng Diệp cứ không kiêng nể nhìn chằm chằm Nguyên Ca, trong mắt người khác sẽ thành bộ dáng gì? Thế nhân vốn hà khắc đối với nữ tử, tất nhiên sẽ không nói Vũ Hoàng Diệp tâm tư bất chính, ngược lại đổ tất cả tội lỗi lên đầu Nguyên Ca, lời đồn đãi như đao, ai biết sẽ truyền thành bộ dáng gì?

"Thất hoàng huynh, sao huynh không uống trà? Chẳng lẽ mẫu phi ban thưởng một bộ trang sức cho Nguyên Ca, không cho Thất hoàng tẩu, cho nên Thất hoàng huynh bởi vậy giận hoàng đệ hay sao?" Vũ Hoàng Mặc ý cười đầy mặt mở miệng, quay đầu nói với Liễu quý phi: "Mẫu phi, Thất hoàng huynh ghen tị kìa! Ngươi còn không ban thưởng vật tốt hơn cho Thất hoàng tẩu, miễn cho trong lòng Thất hoàng huynh khó chịu, mọi người cũng không vui!"

Hắn thà rằng để cho người ta biết huynh đệ bọn họ không hòa thuận, cũng không muốn liên lụy đến Nguyên Ca.

Đôi mắt Hoàng đế lập tức trở nên sâu thẳm, nhìn Vũ Hoàng Diệp không nói.

Liễu quý phi thấy thế khẩn trương, hoà giải nói: "Còn nói nữa! Hai huynh đệ các con, một đứa so với một đứa còn trẻ con hơn, thực làm cho bản cung không có biện pháp. Chu ma ma, mau lấy một bộ trang sức dương chi ngọc ban cho cho Thất hoàng tử phi! Một đứa hai đứa đều bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như đứa nhỏ giành ăn kẹo, một hai phải so ta cao ngươi thấp, làm cho bản cung một khắc cũng không an tâm!" nói xong, nháy mắt với Chu ma ma.

Chu ma ma lấy đồ vật lại đây, thừa dịp giao cho Vũ Hoàng Diệp, cúi đầu lạnh lùng nói: "Thất điện hạ!"

Nghe được Chu ma ma cảnh cáo, Vũ Hoàng Diệp không thể không thu liễm vẻ mặt, nói: "Đa tạ mẫu phi ban thưởng!" lập tức lấy tay chậm rãi nâng chung trà lên, uống một ngụm. Bởi vì thời gian trì hoãn dài, nước trà đã hơi nguội, mùi thơm vốn có đã hóa thành chua xót vô tận lan tràn trong lòng Vũ Hoàng Diệp. Đặt chén trà lên bàn, Vũ Hoàng Diệp mang ra hộp gấm đã sớm chuẩn bị tốt, hai tròng mắt khẽ nhếch, sáng quắc nhìn Bùi Nguyên Ca.

Bùi Nguyên Ca không hứng thú cũng không muốn biết hắn tặng cho dạng đồ vật gì, xoay người muốn đi kính trà cho Lý Tiêm Nhu.

Không biết vì sao, Vũ Hoàng Diệp không thể chấp nhận cảm giác bị bỏ qua này, cảm xúc vốn vừa mới mạnh mẽ áp chế lại đột ngột xông lên não, bật thốt lên: "Hay là Cửu đệ muội mở ra xem, nếu ta tặng lễ không hợp ý, Cửu đệ muội cũng có thể đổi lễ vật khác."

Vũ Hoàng Diệp này! Trong lòng Liễu quý phi thầm giận.

Trước mặt rất nhiều người, hắn muốn để người khác nhìn ra, hắn mơ ước thê tử của đệ đệ mới bằng lòng cam tâm sao?

"Thất hoàng huynh nói đùa, làm sao có đạo lý em dâu không hài lòng lựa đi chọn lại lễ vật của Thất hoàng huynh chứ?" Bùi Nguyên Ca cười ôn hòa, gọi hắn "Thất hoàng huynh", tự xưng "em dâu", nhấn mạnh thân phận khác nhau phá lệ rõ ràng.

Bị thái độ của nàng tiếp tục kích thích, Vũ Hoàng Diệp khiêu khích nói: "Một khi đã như vậy, mở ra nhìn xem lại có ngại gì?"

"Nếu Hoàng Diệp kiên trì như thế, Nguyên Ca, con cứ mở ra nhìn xem, trẫm cũng muốn biết, đến tột cùng Hoàng Diệp tặng vật hiếm lạ gì, một hai muốn mở ra khoe khoang?" đôi mắt Hoàng đế sâu thẳm, thản nhiên nhìn Vũ Hoàng Diệp, mở miệng nói.

Tim Liễu quý phi gắt gao bị bóp chặt, biết trong hộp gấm tám phần có gì đó ái muội, nhịn không được nói: "Hoàng thượng, Diệp nhi tính trẻ con, ngài cũng đừng dung túng hắn hồ nháo, nào có quy củ cô dâu kính trà ngay tại chỗ mở ra lễ gặp mặt? Nguyên Ca vừa mới tiến cung, ngài đừng dọa nàng!" Vì khuyên can Hoàng đế, nàng thậm chí không tiếc nói thay Bùi Nguyên Ca, chỉ hy vọng ít nhất tâm tư Vũ Hoàng Diệp không cần đương trường lộ ra trước mặt mọi người.

"Mở ra!" Hoàng đế kiên trì nói.

Nếu Hoàng đế đã nói như vậy, Bùi Nguyên Ca cũng không thể vi phạm, chỉ có thể mở ra hộp gấm.

Một cái đồng tâm kết đỏ thẫm lẳng lặng nằm trên nhung lụa trắng thuần, bện vô cùng tinh mỹ, nạm vàng khảm ngọc, tản ra thản nhiên đẹp đẽ quý giá.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người nhìn thấy đồng tâm kết đều có chút cổ quái. Cô dâu kính trà, đưa vàng đưa bạc đưa ngọc, đưa trang sức đưa tranh chữ đưa ngân phiếu đều là bình thường, nhưng anh chồng lại tặng cho em dâu một cái đồng tâm kết, còn một hai bắt buộc em dâu lập tức mở ra nhìn xem, sao lại thế này? Nhìn đồng tâm kết kỳ quái, nghĩ lại mới vừa rồi ánh mắt Vũ Hoàng Diệp nhìn Bùi Nguyên Ca, sắc mặt cung nữ thái giám ở đây đều có chút thay đổi, trong lòng âm thầm nói khẽ.

Vũ Hoàng Hãn thoáng biết chút nội tình, vẻ mặt phức tạp nhìn Bùi Nguyên Ca, mang chút lo lắng.

Mà Vũ Oản Yên và Đỗ Nhược Lan đều có chút đăm chiêu.

Lại dám đưa cho Nguyên Ca đồng tâm kết, còn trước mặt mọi người muốn Nguyên Ca mở ra, Vũ Hoàng Diệp thật sự khinh người quá đáng! Trong lòng Vũ Hoàng Mặc dâng lên phẫn nộ, hận không thể đánh Vũ Hoàng Diệp một trận. Nhưng hắn biết, lúc này hắn không thể có chút nào luống cuống, nếu không trong mắt cung nữ thái giám ở đây chính là chứng thực Nguyên Ca và Vũ Hoàng Diệp có cái gì, Vũ Hoàng Diệp tất nhiên không có chỗ tốt, nhưng Nguyên Ca cũng sẽ bị liên lụy. Vừa rồi hắn thật vất vả bảo vệ danh dự Nguyên Ca, không chấp nhận được chút tổn thương.

Nhưng lúc này cũng không giống vừa rồi Liễu quý phi ngáng chân, hắn mở miệng rất không thỏa đáng.

Trước mắt chuyện này còn phải xem Nguyên Ca ứng đối.

"Cửu điện hạ, mới vừa rồi ngài còn nói Thất hoàng huynh bởi vì ghen tị ngài mà giận chó đánh mèo thiếp thân, hiện tại thoạt nhìn hoàn toàn không phải như vậy đâu! Ngài xem, Thất hoàng huynh đưa cho ngài và thiếp thân đồng tâm kết, chúc thiếp thân và ngài vợ chồng đồng tâm, bạch đầu giai lão, chẳng phải là vô cùng tốt sao? Thất hoàng huynh tốt với ngài như vậy, làm sao có thể vì một bộ trang sức mà ghen tị chứ?" Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca như thường, ý cười thản nhiên, nói với Vũ Hoàng Diệp: "Em dâu đa tạ ý tốt của Thất hoàng huynh, cũng đa tạ Thất hoàng huynh đưa đồng tâm kết."

Nàng cố ý lấy Vũ Hoàng Mặc làm lá chắn, tỏ vẻ đây chính là huynh trưởng chúc mừng đệ đệ mà thôi.

"Thì ra là thế!" Vũ Hoàng Mặc nói cười yến yến đến gần, từ trong hộp gấm lấy ra đồng tâm kết, cẩn thận xem xét, cười nói: "Đúng thật sự là rất đẹp, rất thích hợp đeo ở trên chính trang này của ta, vẫn là Thất hoàng huynh tinh mắt!" Nói xong, thuận tay thắt đồng tâm kết đỏ thẫm tinh xảo tại bên hông, còn thực sự xoay người vài vòng, nhìn mọi người chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hoàng đế và Liễu quý phi, cười tủm tỉm hỏi: "Phụ hoàng, mẫu phi, hai người xem nhi thần đeo có đẹp không?"

Hắn dám cá đồng tâm kết này là một đôi, một cái khác chắc chắn nằm trên người Vũ Hoàng Diệp, cho nên vừa không muốn Nguyên Ca thu, lại càng không muốn Nguyên Ca chạm vào, dứt khoát chính mình đoạt lấy mang lên trước. Hắn thực muốn nhìn, thấy hắn đeo đồng tâm kết này trên người, Vũ Hoàng Diệp còn có tâm tư giữ một cái khác sao?

Liễu quý phi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Nếu nguy cơ của Vũ Hoàng Diệp tạm thời tiêu trừ, nàng cũng không lại làm
khó dễ, cười nói: "Đẹp mắt, vẫn là Mặc nhi hợp với màu đỏ nhất, bản cung chưa từng thấy ai mặc màu đỏ đẹp mắt hơn con, sau này bản cung cũng không muốn mặc đồ màu đỏ!" Nói xong, nhịn không được nháy mắt với Vũ Hoàng Diệp.

"... Đệ muội và Cửu hoàng đệ có thể hiểu được tâm ý của huynh là tốt rồi!" Vì Liễu quý phi bức bách, Vũ Hoàng Diệp không thể không mở miệng, cho mọi người, nhất là Hoàng đế thấy, hắn xác thực chỉ là chúc mừng đệ đệ và đệ muội vợ chồng đồng tâm, cũng không có ý gì khác. Nhưng tuy nói như vậy, ánh mắt lại vẫn không tự chủ được nhìn chằm chằm dung nhan Bùi Nguyên Ca như thịnh phóng hoa tươi, nhất là khí chất trầm tĩnh mà thanh lệ.

Giống như mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng đều có thể dễ dàng xoay trở, nửa điểm cũng sẽ không để người bắt được điểm yếu.

Gương mặt trầm tĩnh mà thanh lệ này chỉ vì Vũ Hoàng Mặc mà thay đổi; người hắn nhớ thương ngày đêm chỉ cho duy nhất Vũ Hoàng Mặc ánh mắt say tình khiến hắn ghen tị tận xương.... Giấu trong tay áo rộng thùng thình, bàn tay Vũ Hoàng Diệp nắm chặt, móng tay đâm vào da thật sâu, có chất lỏng ấm áp chảy ra, nhưng cũng có chút khoái cảm, giống như thân thể càng đau một chút, con rắn độc trong lòng sẽ tạm thời im lặng một chút.

Hắn nhất định phải chiếm được Bùi Nguyên Ca, nhất định!

Mà Bùi Nguyên Ca cũng không muốn lại dây dưa hắn, xoay người đi về phía Lý Tiêm Nhu kính trà: "Mời Thất hoàng tẩu dùng trà!"

Bởi vì chỗ Vũ Hoàng Diệp khúc chiết quá nhiều, Lý Tiêm Nhu không dám có chút do dự, lúc này nâng chung trà lên uống, sau đó đặt lễ trên khay trà, đồng thời cười đầy xin lỗi lại bất đắc dĩ thê lương với Bùi Nguyên Ca, lập tức lại cúi đầu, giống như cảm thấy thực có lỗi với hành vi của Vũ Hoàng Diệp, bộ dáng lại nhu nhược không thể nói gì.

Bùi Nguyên Ca mỉm cười, tỏ vẻ không liên quan tới nàng, liền đứng dậy rời đi.

Đợi cho Bùi Nguyên Ca mang theo ánh mắt mọi người rời đi, trong đôi mắt Lý Tiêm Nhu mới toát ra một chút chua xót. Nàng và Bùi Nguyên Ca đại hôn, đều là hoàng tử, tình huống tương tự, thời gian cũng gần, vốn nên là phong cảnh giống nhau. Nhưng mà, từ lục lễ đến ngày cưới, từ đêm tân hôn đến lúc kính trà, nàng thật giống như một trò cười chuyên môn phụ trợ cho Bùi Nguyên Ca sặc sỡ loá mắt.

Mới vừa rồi trong lời nói của Liễu quý phi mang theo dao, thậm chí không cần Bùi Nguyên Ca tỏ vẻ gì, Cửu điện hạ liền vội vàng ra mặt giải vây cho thê tử, nhận hết tất cả về mình.

Mà trượng phu của nàng, lại mơ ước Bùi Nguyên Ca, thậm chí vừa rồi tặng lễ thế nhưng là một cái đồng tâm kết!

Vốn nàng sớm có chuẩn bị tâm lý với tình cảnh như vậy, nhưng hiện tại nghĩ đến chính mình thê lương nghèo túng, Bùi Nguyên Ca lại hạnh phúc chói mắt, không chỉ đâm vào mắt nàng đau, trong lòng cũng đau.

Kế tiếp là Vũ Oản Yên, bởi vì nàng gọi Bùi Nguyên Ca là Cửu hoàng tẩu nên Bùi Nguyên Ca không cần kính trà, hai bên chỉ trao đổi lễ tiết và lễ gặp mặt.

Ngoài ra, còn có một vị tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, Bùi Nguyên Ca cũng chưa từng gặp qua, Bùi Nguyên Ca tặng cho mỗi người một cái túi tiền trang kim quả tử làm lễ gặp mặt.

Vốn tiên hoàng còn có một đệ đệ Trữ vương, nhưng hai mươi năm trước mưu phản bị trấn áp, Hoàng đế lại là con thừa tự, tất nhiên không có huynh đệ, bởi vậy ở đây ngoại trừ Hoàng đế và con cái thì không còn người nào khác cần giới thiệu. Về phần dòng họ xa trong hoàng thất, nhiều nhất gặp mặt lúc bái tế tông miếu, ghi tên vào hoàng thất gia phả, cũng không cần cố ý nhận thức. Đến lúc này, lễ kính trà của cô dâu mới coi như xong.

Hoàng đế sự vụ bận rộn, trước hết đứng dậy rời đi.

Liễu quý phi vốn có thể giữ Bùi Nguyên Ca lại lập quy củ, nhưng sau khi phát hiện thái độ Hoàng đế với Bùi Nguyên Ca, Liễu quý phi liền biết làm như vậy không ổn, hơn nữa trước mắt Vũ Hoàng Diệp cũng làm cho nàng lo lắng, nếu nàng lưu lại Bùi Nguyên Ca còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ngược lại Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc ở cùng một chỗ, nàng còn có thể hơi an tâm chút. Bất luận như thế nào, Bùi Nguyên Ca đã thành thân viên phòng với Vũ Hoàng Mặc, Diệp nhi nên chậm rãi hết hy vọng đi?

Đi ra Ngọc Long cung, Bùi Nguyên Ca đang muốn rời đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi: "Nguyên Ca muội muội."

Bùi Nguyên Ca xoay người, nhìn thấy Lý Tiêm Nhu một thân chính trang xanh biển tiên diễm thêu đồ án quả lựu trăm tử (tượng trưng cho nhiều phúc nhiều con), nhưng lẳng lặng đứng ở nơi đó, lại giống như thập phần cô đơn. Bùi Nguyên Ca đi qua, phúc phúc thân nói: "Tiêm Nhu tỷ tỷ, à không, hẳn là kêu Thất hoàng tẩu. Muội vẫn chưa kịp hỏi tẩu, tẩu ở Đức Chiêu cung có tốt không?"

"Đối với người khác tất nhiên là phải trả lời tốt." Lý Tiêm Nhu miễn cưỡng cười cười, nói: "Nhưng mà, đêm tân hôn, Thất điện hạ liền ngủ lại Thần Phương Các chứ không nghỉ ở tân phòng, cứ như vậy, mọi người Đức Chiêu cung đều biết tình cảnh của tỷ, tự nhiên sẽ không khách khí, ngược lại ân cần với Viên cô nương trong Thần Phương Các hơn nhiều so với tỷ, chỉ là tình cảnh như vậy cũng không khác ở nhà, tỷ đã quen rồi." Nói xong, nhịn không được rơi lệ, vẻ mặt bi oản.

Đã sớm biết tình cảnh sau khi Lý Tiêm Nhu gả cho Vũ Hoàng Diệp sẽ không tốt, nhưng không nghĩ tới thê thảm như thế!

Bùi Nguyên Ca nhíu nhíu mày nói: "Tiêm Nhu tỷ tỷ, không phải muội muốn nói tỷ, chính là tính tình tỷ hơi nhu nhược chút, thế nên để cho người ta khinh khi đến trên đầu tỷ. Cho dù như thế nào, tỷ cũng là Thất hoàng tử phi đường đường chính chính, tổng nên có tư thế Thất hoàng tử phi, không thể để cho hạ nhân khi đễ đến trên đầu tỷ, tiếp tục như vậy, uy nghiêm của tỷ ở đâu?" Nghĩ nghĩ, nói: "Trong khoảng thời gian này muội không thể đi Đức Chiêu cung tìm tỷ, tỷ nghĩ biện pháp, thỉnh Liễu... thỉnh mẫu phi và Lục hoàng tẩu đến Đức Chiêu cung, nghĩ biện pháp làm cho bọn điêu nô Đức Chiêu cung đến Thần Phương Các xum xoe nịnh bợ, chỉ cần mẫu phi và Lục hoàng tẩu nhìn thấy, tự nhiên có người thay tỷ thu thập đám điêu nô kia, tỷ liền thừa cơ lập quy củ!"

Thanh danh Liễu quý phi bày ra đó, vừa hiếu thắng, vừa duy hộ Vũ Hoàng Diệp.

Nếu bị nàng thấy Vũ Hoàng Diệp sủng thiếp diệt thê, điêu nô khi chủ, lại là trước mặt Đỗ Nhược Lan, mặt mũi nàng biết giấu vào đâu? Cho dù vì Vũ Hoàng Diệp cũng sẽ ra tay thu thập đám điêu nô kia! Dù sao Lý Tiêm Nhu cũng là chính phi của Vũ Hoàng Diệp, nếu nàng bị người khi nhục, mất mặt không chỉ là Lý Tiêm Nhu, thể diện Vũ Hoàng Diệp cũng mất, Liễu quý phi tuyệt đối sẽ không ngồi xem!

Chỉ cần Lý Tiêm Nhu có thể nắm chắc cơ hội này, bày ra tư thế Thất hoàng tử phi, cuộc sống sau này sẽ tốt chút.

"Nếu có chuyện gì cứ việc đi tìm mẫu phi, Thất hoàng huynh là con ruột của nàng, nàng yêu thương hắn nhất, chỉ cần là chuyện tốt cho Thất hoàng huynh, mẫu phi đều sẽ tận lực giúp tỷ." Bùi Nguyên Ca lại đề điểm nàng, ám chỉ nàng chỉ cần có lý do vì tốt cho Vũ Hoàng Diệp, Liễu quý phi tám phần sẽ đứng về phía Lý Tiêm Nhu bên này, lại nói: "Đừng nghĩ thoái nhượng thỏa hiệp, hoàng cung là nơi phàn cao đạp thấp, tỷ càng nhường nhịn, bọn họ càng được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Nghĩ nghĩ, lại nói: "Muội nhớ rõ tỷ và Lục hoàng tẩu vốn cũng có giao tình, có rảnh thì nhiều đi lại, thỉnh an phụ hoàng mẫu phi bên kia cũng đừng chậm trễ. Tóm lại, làm tốt chuyện trong bổn phận, cho dù Thất hoàng huynh có chút vắng vẻ tỷ, nhưng ít ra đừng để cho nô tài và thị thiếp đè lên đầu! Nếu không, sau này cuộc sống của tỷ sẽ càng thêm không tốt!"

Tuyệt đối không thể dựa vào Vũ Hoàng Diệp sủng ái, cho nên Lý Tiêm Nhu chỉ có nghĩ biện pháp bắt tay vào làm từ nơi khác, củng cố địa vị chính mình mới được.

Dù sao nàng cũng không thể nhúng tay chuyện trong Đức Chiêu cung, chỉ có thể đề điểm Lý Tiêm Nhu đến nước này.

Lý Tiêm Nhu đã gả vào, phải ở đây sống sót, nàng không thể ra chủ ý mọi chuyện cho nàng ấy, chỉ có thể chỉ điểm cho mấy con 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện