"Sao ngươi ở đây?" Vân Tuyết Phi vô ý buột miệng hỏi, đã nhiều ngày chưa gặp Hạ Hầu Cảnh, nàng hầu như quên mất có một người như thế.
Thời gian dài không gặp, Hạ Hầu Cảnh phát hiện hơi nhớ nữ nhân này, nhưng không ngờ nàng mở miệng hỏi câu đầu tiên là như vậy, không hề mừng rỡ, điều này làm cho hắn ít nhiều có chút không vui.
"Đương nhiên là vì chờ ngươi!" Hạ Hầu Cảnh buồn bã nói: "Tiểu gia ta chờ ngươi, đứng ở đây cả buổi, ngươi lại dùng vẻ mặt như nhìn thấy quỷ với ta?"
Dáng vẻ y như một oán phụ, tố cáo Vân Tuyết Phi, khiến nàng không khỏi sinh ra cảm giác tội lỗi. Dù sao bất luận kiếp hay kiếp này, hắn đều rất tốt với mình.
Nàng hít sâu vào rồi thở mạnh ra, bày ra nụ cười tự nhận là hữu hảo nhất nói: "Tìm ta có chuyện gì?"
"Không có việc thì không thể tới tìm ngươi?" Sắc mặt Hạ Hầu Cảnh âm u, ngữ điệu đột lạnh lẽo.
"Ta không phải ý này!" Vân Tuyết Phi liếc Hạ Hầu Cảnh một cái, tức giận nói: "Ngươi mới ăn thuốc nổ à! Vừa thấy ta đã làm mặt lạnh!"
Có lẽ nhận ra mình có phần nóng giận quá mức, Hạ Hầu Cảnh ho khan hai tiếng: "Thật xin lỗi, tâm tình ta hơi bị kích động!"
Bất chợt tiếng ừng ực nối tiếp nhau vang lên, trong nháy mắt phá vỡ không khí khẩn trương giữa hai người.
Vân Tuyết Phi theo âm thanh nhìn sang, không thể tin đưa tay chỉ bụng Hạ Hầu Cảnh, cố nén cười nói: "Ngươi thế nhưng, thế nhưng. . . . . ." Đường đường là một Vương Gia, lại để bụng đói đến nông nổi như vậy, quả thật khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Hạ Hầu Cảnh che bụng của mình, lạnh lùng nói: "Không phải chỉ là đói bụng thôi sao? Cần gì mà ngạc nhiên đến vậy?" Ở chỗ Vân Tuyết Phi không nhìn thấy, lỗ tai của hắn hơi ửng đỏ.
Vân Tuyết Phi ép buột mình ngưng cười, trông thấy bộ dạng hắn tức giận, sờ lỗ mũi một cái, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, ta mời ngươi ăn cơm!"
"Tiểu gia ta là loại người không có tiền để ăn nổi một bữa cơm?" Hạ Hầu Cảnh trợn mắt giận dữ nói, nhìn nữ nhân cười đến mức sắc mặt đỏ bừng kia, hận không thể lặp tức bóp chết nàng, người mà khiến cho hắn phải chật vật như vậy.
"Ta không phải có ý đó, xuất phát từ tình bằng hữu, ta mời ngươi ăn cơm, nếu ngươi không ăn thì thôi!" Vân Tuyết Phi bực bội xoay người, thật sự là một nam nhân khó hầu hạ.
Nhìn Vân Tuyết Phi cất bước định rời đi, trong mắt Hạ Hầu Cảnh lóe lên không biết tên cảm xúc, hắn vội vàng kéo lại nàng nói: "Giận cái gì? Cũng chỉ là nói đùa với ngươi thôi, ai nói ta không ăn cơm?"
Liếc thấy Vân Tuyết Phi xoay chuyển theo chiều hướng tốt, Hạ Hầu Cảnh tiếp tục nói: "Ngươi ở vương phủ mời ta ăn cơm cũng không quá có thành ý rồi, nếu thật sự muốn mời cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn!"
"Đi ra ngoài?" Vân Tuyết Phi chợt ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt mong đợi của Hạ Hầu Cảnh nói: "Ăn ở vương phủ cũng giống nhau thôi, sơn hào hải vị ngươi cứ chọn thoải mái, còn có món móng giò heo kho tàu ngươi thích nhất nữa!"
"Sao ngươi biết ta thích ăn móng giò heo kho tàu?" Hạ Hầu Cảnh đột nhiên dừng lại, con ngươi hoài nghi đảo qua gương mặt nàng, chuyện hắn thích ăn móng giò heo kho tàu rất ít người biết đến.
"Éc. . . . . ." Vân Tuyết Phi giật mình biết mình nói sai, cảm thụ tầm mắt nóng rực trên người mình, nàng nhép miệng nói: "Ta nghe Tư Nam Tuyệt nói, hắn nói ngươi thích ăn cái này nhất!"
"Nam Tuyệt nói?" Hạ Hầu Cảnh vẫn nhìn chằm chằm, tiếp tục hỏi.
Vân Tuyết Phi vội vàng gật đầu nói: "Đúng, hắn nói cho ta biết, không tin ngươi có thể hỏi hắn!"
Hạ Hầu Cảnh thu hồi con ngươi dò xét, yên lặng thốt lên một câu: "Xem ra Nam Tuyệt huynh rất yêu thương ta!"
Vân Tuyết Phi lảo đảo một cái, cười gượng nói: "Vậy sao ~" Nếu để cho Tư Nam Tuyệt nghe được câu này, chẳng biết hắn có tức giận đến hộc máu không?
"Bây giờ chúng ta đi Túy Hương lâu ăn cơm, nghe nói dạo gần đây lại thêm mấy món ăn mới!" Hạ Hầu Cảnh kéo tay Vân Tuyết Phi đi ra ngoài, trong giọng nói có chút cảm giác vội vàng.
"Vậy một mình ngươi đi ăn đi, ta không thể xuất môn, phải ở nhà!" Vân Tuyết Phi giãy giụa rút tay ra khỏi tay Hạ Hầu Cảnh.
Bất chợt Hạ Hầu Cảnh chua chát mở miệng: "Có phải ngươi vẫn còn để bụng chuyện lần trước ta cùng ra ngoài gặp phải nguy hiểm hay không?" Dừng một chút, hắn áy náy nhìn về Vân Tuyết Phi nói: "Lần đó là lỗi của ta, nếu không phải ta dẫn ngươi đi ra ngoài, ngươi sẽ không bị thương nặng như vậy thiếu chút nữa đã chết!"
"Thật xin lỗi!" Hắn xoay người, nhấc chân định rời đi.
Gương mặt tràn đầy đau thương và khổ sở, bóng lưng cô đơn như kim châm làm mắt Vân Tuyết Phi đau nhói, nàng vội vàng kéo Hạ Hầu Cảnh lại, không chút nghĩ ngợi nói: "Ý ta không phải vậy, ta chưa bao giờ trách ngươi!" Lòng bàn tay lạnh lẽo khiến nàng hạ quyết tâm nói: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm, vừa vặn ta cũng muốn ăn món vịt nổi tiếng nhất của Túy Hương lâu!"
Hạ Hầu Cảnh sững sờ không biết vì sao nàng lại luống cuống như vậy, sự mềm mại trong tay va chạm mạnh vào đáy lòng hắn, hắn nhắm mắt lại, nặng nề hỏi "Ngươi xác định muốn theo ta ra ngoài ăn cơm?"
Vân Tuyết Phi gật đầu nói: "Ừ, đi thôi ~ đúng lúc ta cũng đói bụng rồi!"
Chợ phiên vẫn trước sau như một cực kỳ náo nhiệt, tới tới lui lui, gót chân nối tiếp nhau, từ lầu ba Túy Hương lâu quan sát, có thể nhìn thấy toàn cảnh con đường này.
Sau khi tiểu nhị đem từng món ăn sắp xếp chỉnh tề trên bàn xong, Vân Tuyết Phi không để ý hình tượng, tìm một chỗ ngồi xuống, đưa tay cầm lấy cái chân vịt đặt ở trong miệng gặm.
Hạ Hầu Cảnh bật cười lắc đầu một cái, chìa khăn
nói: "Làm ơn, giữ chút hình tượng, không ai giành với ngươi!" Nét mặt tràn đầy cưng chiều chính hắn cũng không phát hiện ra.
Vân Tuyết Phi vừa ăn vừa tò mò ngắm bốn phía nói: "Thật khéo, lần này lại là căn phòng lần trước!"
"Căn phòng này là ta đặc biệt đặt trước, mãi mãi luôn đấy!" Hạ Hầu Cảnh rót cho mình ly rượu, một hơi uống cạn: "Hoàn cảnh ở đây không tệ, mỗi khi ta phiền muộn sẽ tới đây uống rượu!"
Vân Tuyết Phi không ăn nữa, cầm khăn lau dầu mỡ quanh miệng, nhìn người nào đó một ly lại một ly rót rượu vào trong bụng, nàng cau mày nói: "Uống ít một chút, ăn đồ ăn trước!" Nói xong gấp một cái móng giò kho tàu để trong chén Hạ Hầu Cảnh nói: "Ăn trước, bụng rỗng uống rượu sẽ không tốt cho sức khỏe!"
Hạ Hầu Cảnh cúi đầu cười một tiếng, nhưng nụ cười kia nhưng không có chút ấm áp nào, hắn tự giễu nói: "Đừng… quá tốt với ta, ta không xứng, ta là người xấu, người rất xấu!"
Tiếp theo lại uống thêm một ly, hắn đứng dậy vân vê ly rượu đi đến trước giường, chứng kiến phía dưới người người tới lui, hắn giống như đã say nói: "Ngươi nên biết khúc mắt giữa ta, Hạ Hầu Huyền và Tiết Phỉ!"
Vân Tuyết Phi ngừng ăn, khẽ trả lời: "Ừ ~" Cảm giác chân vịt trên tay không phải là mỹ vị nữa.
"Từ nhỏ ta đã thích Phỉ nhi, dùng sinh mạng để thích, ta và nàng có thể tính là thanh mai trúc mã, vẫn cho rằng sau này nàng sẽ trở thành tân nương của ta, không ngờ xuất hiện thêm một Hạ Hầu Huyền, vốn là chỉ hai người, lại biến thành ba người. Trước đó Phỉ nhi chỉ biết chơi với một mình ta, một người luôn ầm ĩ, nhưng sau khi Hạ Hầu Huyền tới, lập tức phân tán sự chú ý của nàng với ta, thậm chí nàng còn đỏ mặt ở trước mặt Hạ Hầu Huyền, mà ở trước mặt ta vĩnh viễn đều là một bộ dáng cười nói tự nhiên. Lúc ấy ta đã biết nàng đã không còn không thuộc về ta, nhưng ta không muốn buông tha như vậy, vẫn cứ lừa mình dối người!"
"Về sau lo lắng của ta rốt cuộc cũng thành sự thật, nàng thừa nhận đã thích Hạ Hầu Huyền, một khắc kia trong lòng ta thật là đau!" Hắn lấy tay che ngực, mặt tràn đầy khổ sở.
"Thật xin lỗi!" Vân Tuyết Phi mấp máy môi, tối nghĩa mà nói, năm đó nàng hoàn toàn không ý thức được tình cảm của Hạ Hầu Cảnh, đợi đến lúc biết, trong lòng nàng đã chứa đầy Hạ Hầu Huyền.
"Dù biết nàng thích Hạ Hầu Huyền, ta vẫn không muốn buông tha, luôn luôn ở bên cạnh nàng. Nhìn nàng và Hạ Hầu Huyền có đôi có cặp, tuy trong lòng đang rỉ máu, nhưng mặt vẫn tươi cười, ta tin tưởng nếu ta đủ cố gắng, để cho nàng nhìn thấy chân tình của ta, để cho nàng nhìn thấy ta yêu thương nàng hơn cả Hạ Hầu Huyền. Có thể cảm động nàng, khiến nàng ngã vào lồng ngực của ta! Nhưng ta không ngờ, một mực chờ đợi cố gắng, cuối cùng đổi lại nét mặt nàng hạnh phúc nói cho ta biết nàng muốn gả cho Hạ Hầu Huyền!"
Vân Tuyết Phi mím chặt môi, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện hơi sức há mồm cũng không có.
"Ta đã từng oán trách, căm hận, thậm chí ác độc nghĩ, hi vọng nàng sống không hạnh phúc, đến lúc đó mình xuất hiện trước mặt nàng, khiến nàng hối hận, để cho nàng biết chỉ có ta mới là người yêu nàng nhất! Nhưng giây phúc trông thấy nàng mặc giá y đỏ thẳm, ta đột nhiên phát hiện mình quả thật rất ti tiện, nàng tràn đầy khát khao như vậy, khát khao hạnh phúc của mình và tương lai sau này. Lỗi duy nhất của nàng chính là người trong lòng không phải là ta, nàng tốt đẹp như thế, nàng nên đạt được hạnh phúc!"
Vân Tuyết Phi chợt vô lực nhắm hai mắt lại, trong đầu ý thức hỗn độn mơ hồ, một mặt nàng ngượng ngùng thổ lộ với Hạ Hầu Huyền, một mặt nàng nhẫn tâm ném vỡ ngọc bội Hạ Hầu Cảnh cho nàng, tiếp theo là Tư Nam Tuyệt ôm chặt nàng, nói cho nàng biết ở nhà chờ hắn, không nên đi ra ngoài.
"Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của nàng, ta đi đến vùng đất biên cảnh xa xôi, nhưng không nghĩ rằng đó là lần cuối cùng gặp nàng! Khi tin Tiết hoàng hậu chết truyền tới biên cảnh, ta cảm thấy đất trời như sụp đỗ, trong lòng trống trải, ta căm hận Hạ Hầu Huyền, căm hận những kẻ đã tổn thương Tiết Phỉ. Ta thề nhất định sẽ tra rõ chân tướng, báo thù cho nàng, đây là chuyện duy nhất ta có thể làm vì nàng, bất luận trả bất cứ giá nào, cho nên đó là lý do mà ta. . . . . ."
Cho nên đó là lý do mà ta, đột nhiên ý thức sau cùng như dây cung đứt đoạn, một vùng tăm tối ập tới, nàng gục xuống bàn!