Editor: thuyvu115257
Ngón tay Mộ Dung quý phi siết chặt ly trà đến trắng bệch, làm sao cũng không nghĩ tới mỗi lần gặp mặt nàng ta đều luôn miệng nhắc Tiết Phỉ. Nàng đã ngầm điều tra qua, trước đây nữ nhân này chỉ là nữ nhi của tri huyện thất phẩm, một dòng chính nữ không được sủng ái, mười mấy năm sống bình thường như một tờ giấy trắng, chưa từng bước ra khỏi cửa, càng thêm không có khả năng tiếp xúc với Tiết Phỉ, chẳng lẽ thật sự chỉ là người ngưỡng mộ?
Nhưng đêm đó nàng ta giả quỷ hù dọa nàng, thì giải thích sao đây? Mặc dù cho tới nay nàng đều vô cùng nhạy cảm và để ý đối với chuyện của Tiết Phỉ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút. Nếu không phải nữ nhân này biết được một số chuyện giữa nàng và Tiết Phỉ, như thế nào lại để cho nàng phản ứng lớn như thế, khiến nàng ta được như ý, chẳng lẽ trên đời này thật sự có quỷ?
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy ớn lạnh toàn thân, trong lòng sợn tóc gáy, sẽ không. Nếu như có quỷ, mình sát hại nhiều người như vậy, làm sao tới hôm nay còn bình yên vô sự ngồi ở chỗ này? Nhất định là nàng ta cố ý hù dọa mình, mình nhất định phải bình tĩnh, không thể để cho nữ nhân này được như ý lần nữa.
"Ta đoán quý phi và Tiết hoàng hậu tình cảm nhất định rất tốt, cho nên sau khi Tiết hoàng hậu tạ thế, mới tiếp nhận phong thưởng Hoàng quý phi, thay thế Tiết hoàng hậu chăm sóc hoàng thượng!" Vân Tuyết Phi không để ý sắc mặt khó coi của Mộ Dung Thanh Y và Quan Bạch Nguyệt tiếp tục hứng thú nói.
Tim Mộ Dung Thanh Y vừa mới ổn định lại lần nữa treo lên, ánh mắt nàng sắc bén, đáy mắt thoáng qua sự lạnh lẽo: "Ngươi và Tiết Phỉ là quan hệ thế nào?" Chỉ cần có đầu mối chứng minh nữ nhân này và Tiết Phỉ quen biết, như vậy dù nàng ta là nữ nhân của Tư Nam Tuyệt, là hộ quốc vương phi, nàng cũng muốn loại bỏ nữ nhân này, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp địa vị hôm nay của nàng.
"Ta rất ngưỡng mộ Tiết hoàng hậu!" Vân Tuyết Phi mở miệng nói, nhìn thấy đáy mắt Mộ Dung Thanh Y hiện lên sát ý, nàng mắt khép hờ lạnh nhạt nói: "Ta thật ra rất muốn diện kiến Tiết hoàng hậu, chẳng qua Tiết hoàng hậu đi quá sớm, ta ngay cả một lần gặp mặt cũng là hy vọng xa vời!"
Mộ Dung Thanh Y không phải kẻ ngốc, nàng cứ có cảm giác nữ nhân trước mắt này không đơn giản giống như bề ngoài!
"Thật sự chỉ đơn giản như vậy?" Mộ Dung Thanh Y vẫn không yên lòng nói, siết chặt chiếc khăn trong tay.
Khóe môi Vân Tuyết Phi vểnh lên tạo một đường cong cười như không cười, ngữ điệu lành lạnh: "Nếu không quý phi cho là thế nào?"
Mộ Dung Thanh Y ngẩn ra, nhận thấy được sự luống cuống của mình, nàng cười gượng nói: "Tiết hoàng hậu là tỷ muội tốt của ta, mặc dù tỷ ấy đã ra đi mãi mãi, nhưng lúc nào ta cũng nhớ tới tỷ ấy!"
Vân Tuyết Phi khẽ mỉm cười, khóe mắt nhảy lên, tỏ vẻ hiểu: "Ta nghe nói trước kia Tiết hoàng hậu đối đãi với nương nương còn tốt hơn tỷ tỷ ruột!"
"Đêm hôm đó ngươi nói rất nhiều chuyện của ta và Tiết Phỉ, quả thật chưa từng gặp qua Tiết Phỉ ư?" Mộ Dung Thanh Y nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi, muốn từ trên mặt nàng ta tìm ra một tia mất tự nhiên.
"Đêm hôm đó?" Vân Tuyết Phi nghi ngờ nói: "Ta giống như chưa nói gì, vừa mở ra mắt đã nhìn thấy vẻ mặt quý phi kích động, sau đó bị Thiên Thủy mang đi!" Đột nhiên ý tưởng lóe lên, ánh mắt thoáng qua sự sáng tỏ nói: "Có phải bị quỷ ám hay không? Ta nghe nói nếu quỷ chết oan chưa hoàn thành được tâm nguyện, sẽ tìm nữ nhân thân cận nhập vào, sau đó đi hoàn thành tâm nguyện chưa dứt của mình!"
Sao đó dời mắt nhìn Mộ Dung Thanh Y: "Có thể là do tên ta và Tiết hoàng hậu tương tự nhau, nên nàng ấy trú nhờ trong cơ thể, nàng ấy và ngươi nói cái gì vậy?"
Nếu lúc trước Quan Bạch Nguyệt còn có thể ngồi trấn định, hiện tại sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi, giống như trên người Vân Tuyết Phi có oan hồn Tiết Phi dữ tợn nhe răng nanh dài nhọn hoắc với bà, muốn đòi mạng bà!
Mộ Dung Thanh Y ngập ngừng một lát, cùng lúc cũng sợ không kém, càng cực kỳ oán hận Vân Tuyết Phi. Nữ nhân này thật tâm không để cho mình sống tốt, Tiết Phỉ, Tiết Phỉ, nàng ta đã sớm chết rồi, người còn sống chính là Mộ Dung Thanh Y nàng, người thắng cũng là Mộ Dung Thanh Y nàng, tại sao một người người chết còn có thể nhấc lên sóng gió lớn như vậy?
"Nghe nói dáng dấp Lữ muội muội rất giống Tiết hoàng hậu?" Vân Tuyết Phi chợt nghĩ đến, ánh mắt sáng lên, nhìn Mộ Dung Thanh Y cười nói: "Chính xác giống như hoàng thượng nói, Lữ
muội muội có bảy phần giống Tiết hoàng hậu?"
Mở miệng ngậm miệng Tiết hoàng hậu, Mộ Dung Thanh Y vô cùng buồn bực, tại sao trong thế giới của nàng vĩnh viễn đều không thể tách rời Tiết Phỉ? Lúc Tiết Phỉ còn sống, tất cả mọi người chen lấn lấy lòng, bởi vì thân phận địa vị của nàng cao. Sau khi Tiết Phỉ chết, hoàng thượng không quên được, tìm người thay thế đem vào cung, khiến mình mỗi ngày nhìn thấy đều chột dạ trong long. Bây giờ thì tốt rồi, hoàng thượng mang nữ nhân kia ra khỏi cung, thêm một cái phiền toái đến hỏi thăm Tiết Phỉ, mà nó lại dính lấy mình!
Vốn muốn hòa thuận đàm phán, thoáng cái mất hết hứng, sắc mặt nàng trầm xuống, nói thẳng vào đề tài chính: "Vân Tuyết Phi, không cần giả thần giả quỷ, ngươi và Tiết Phỉ quan hệ ra sao, ta sớm muộn sẽ biết rõ! Tốt nhất ngươi nên nói ra mục đích chủ yếu tìm ta hôm nay thì hơn, ta không có thời gian ở chỗ này lãng phí với ngươi. Nếu ngươi không nói, ta đi trước!"
Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười không chạm tới đáy mắt, lắc đầu một cái: "Sự kiên nhẫn của Quý phi cũng không phải rất tốt!"
Bỗng chốc một khắc trước còn dịu dàng động lòng người, thế nhưng lúc này ánh sáng lạnh bắn ra tán loạn, nàng lạnh lùng nói: "Đám nữ nhân và bọn trẻ ở Hổ Đầu bang có oán thù gì với ngươi, vì một Thẩm Lưu Ly, ngươi lại độc ác như vậy, hạ sát thủ với bọn họ!"
Mộ Dung Thanh Y và Vân Tuyết Phi đấu mắt nhau, gân xanh trên trán trồi lên, vẻ mặt tức giận càng sâu, cắn răng nói: "Thì ra là ngươi khiến Ly Hàn Viễn toàn quân bị diệt, thả Thẩm Lưu Ly đi!"
Nàng đời này hận nhất chính là những người có liên quan đến Tiết Phỉ. Hơn nữa Thẩm Lưu Ly còn là nha hoàn cận thân của Tiết Phỉ. Sauk hi Tiết Phỉ chết, ả ta không biết tự lượng sức mình, luôn tìm mọi cách giết nàng. Thật vất vả mới tìm được điểm dừng chân của ả, sao nàng có thể dễ dàng bỏ qua cho ả? Nhổ cỏ tận gốc đạo lý này nàng hiểu. mỗi một người trong Hổ Đầu sơn vốn chính là cường đạo, cho dù giết sạch toàn bộ, hoàng thượng cũng không tìm được lý do quở trách mình! Nhưng không ngờ trên đường thế nhưng xuất hiện một Vân Tuyết Phi, còn khiến Ly Hàn Viễn mất mạng, chết một người tướng lãnh, nàng còn phải suy tính làm sao để giao phó với hoàng thượng!
Vân Tuyết Phi không quan tâm Mộ Dung Thanh Y đang tức giận, trái tim chỉ cần vừa nghĩ tới vốn là non xanh nước biết thế ngoại đào nguyên, bị máu tươi nhiễm đỏ, một đám nữ nhân cùng trẻ nhỏ tay không tấc sắt từng người một ngã xuống vũng máu. Trong lòng của nàng liền không thể kiềm chế, rất muốn đâm một nhát vào trái tim nữ nhân trước mặt này, để cho nàng ta nếm thử tư vị đau đớn kia!
"Là Bổn cung hạ lệnh giết thì sao? Một ổ tặc phỉ, cho dù là nữ nhân hài tử, cũng là tặc, cũng gây nguy hại cho dân chúng. Bổn cung chẳng qua là vì để cho bách tính an cư lạc nghiệp, có lỗi gì?" Mộ Dung Thanh Y nói năng hùng hồn, giọng điệu không chút áy náy, nói giống như đó là chuyện đương nhiên, làm cho Vân Tuyết Phi càng thêm tức giận.
Tròng mắt Vân Tuyết Phi bao phủ một màn sương lạnh, âm thanh cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra: "Làm nhiều chuyện điên rồ như vậy, ngươi không sợ gặp báo ứng?"
Tiếng nói vừa dứt, ầm một tiếng, cánh cửa bị nội lực cường đại từ bên ngoài mở tung, một làn gió bay thẳng đến Vân Tuyết Phi và Mộ Dung Thanh Y.
Vân Tuyết Phi biết võ công, tự nhiên cảm nhận được điều bất thường, con ngươi chợt lóe, bay thẳng đến bên cạnh, tránh thoát một đòn tấn công.
Mộ Dung Thanh Y không được tốt số như vậy, bốn nha hoàn biết võ công sau lưng nàng ta, lập tức ra tay che chở nàng ta và Quan Bạch Nguyệt, nhưng do dùng sức quá lớn, trong nháy mắt chém nát bàn ghế, mảnh vụn bắn tới bốn phía, ào ào đâm vào da thịt Mộ Dung Thanh Y và Quan Bạch Nguyệt, khiến cho các nàng ăn không ít đau.