Còn Đóa Nhi sau khi từ nhà Hạ Hầu Cảnh về, cầm bạc mua một ít thức ăn, chuẩn bị xong xuôi, nàng thẩn thờ nhìn ra cửa. Không biết Hạ đại ca có nghe thấy câu nói kia hay không, trong lòng nàng vô cùng sốt ruột, có nên qua đó một chuyến không đây, mời bọn họ đến nhà. Nhưng mà nếu nói như vậy, có thể bị cho là nữ tử không biết dè dặt không, nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì đợi ở nhà vậy.
“Đóa Nhi, con đừng đi tới đi lui nữa, mắt cha loạn cả rồi!” Y Xuyên từ trong bức tranh ngẩng đầu lên, xao xoa cái trán mệt mỏi, bất đắc dĩ nhìn nữ nhi duy nhất của ông.
Ông rất hiểu nó, bình thường được cưng chiều như bảo bối, hôm nay trong long nó nghĩ gì, ông há có thể không biết? Chẳng qua, Hạ Hầu Cảnh đứa bé kia ông đã từng nhìn thấy, cả người ẩn giấu quý khí, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một công tử giang hồ như vậy, Đóa Nhi vô cùng đơn thuần, cùng nam nhân như vậy không thích hợp, bên nhau sẽ rất mệt mỏi!
“Phụ thân, người nói Hạ đại ca sao còn chưa tới? Đã rất lâu rồi đấy!” Y Đóa Nhi vừa nói vừa không quên nhìn ra ngoài cửa, kể từ lúc nữ nhân gọi là Vân Tuyết Phi đó tới đây, tim nàng cứ đập nhanh, trong lòng có cảm giác an, Hạ đại ca sẽ rời khói nơi này!
Y Xuyên lắc đầu một cái: “Đóa Nhi, nghe phụ thân nói một câu, buông bỏ chấp nhất, không nên cưỡng cầu thứ không thuộc về con, Hạ Hầu Cảnh hắn không thuộc về nơi này!”
Khi lo lắng trong lòng mình bị phụ thân nói ra rõ ràng, Y Đóa Nhi rất khó chịu, lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái: “Phụ thân, con thích Hạ đại ca thật lòng, nhưng mà con lại chỉ biết dấu nó tận đáy lòng, nếu Hạ đại ca thật sự đi, con...con sẽ không ngăn cản. . . . . .” Nói xong lời cuối cùng trong lòng nàng cảm thấy oặn thắt đau đớn.
Y Xuyên gật đầu, từ ái liếc mắt nhìn bảo bối của mình: “Con có thể nghĩ như vậy, ta rất yên tâm, Đóa Nhi, phụ thân sẽ vì con mà chọn một người thích hợp nhất, một phu quân có thể mang đến hạnh phúc cho con!”
Y Đóa Nhi khó chịu gật đầu một cái, cố nén cảm giác muốn khóc, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định đưa mắt nhìn ra hướng cửa.
Thời điểm vạt áo quen thuộc chạm vào mi mắt, mắt Y Đóa Nhi mở thật to, không thể tin nhìn kỹ từ dưới lên trên, đợi đến khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú như sớm mai kia, còn có đôi con ngươi ôn hòa ấy, nàng vui mừng kêu thành tiếng, chạy nhanh ra ngoài đón: “Hạ đại ca, huynh đã đến rồi!”
Y Xuyên nghe giọng nói, cũng đi theo ra cửa, đón nhận ánh mắt Hạ Hầu Cảnh gật đầu một cái. Sau đó đưa mắt nhìn sang tiểu công tử bên cạnh hắn, không, phải nói là vì cô nương.
“Hạ đại ca, Vân tỷ tỷ, các người nhanh vào đây, ta đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn phong phú cho các người. . . . . .” Y Đóa Nhi ném sự khó chịu khi nãy qua một bên, trong mắt tràn ngập vui mừng và hạnh phúc.
Đúng là một cô nương đơn thuần thiện lương, tình cảm đối với Hạ Hầu Cảnh cũng rất sâu đậm, điều này làm cho nàng sao có thể nói ra chuyện muốn dẫn Hạ Hầu Cảnh đi đây? Nàng lấy ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Hầu Cảnh, ra hiệu ý bảo hắn nhanh cáo biệt, bọn họ phải lập tức rời đi!
Y Xuyên dĩ nhiên nhận ra sự khó xử của cô gái này, quan hệ giữa nàng ấy và Hạ
Hầu Cảnh không giống quan hệ tầm thường, nhất là ánh mắt Hạ Hầu Cảnh khi nhìn nàng ấy đầy ắp sự dịu dàng, đây là điều mà Đóa Nhi kém hơn.
“Đóa Nhi, tới đây!” Tròng mắt Y Xuyên ngưng trọng, lạnh giọng ra lệnh.
Y Đóa Nhi đang vui mừng, đột nhiên bị phụ thân gọi, không vui quay đầu chu môi nói: “Phụ thân, Hạ đại ca mang bằng hữu tới, nữ nhi phải chiêu đãi tốt ạ.”
“Y bá phụ khỏe, hôm nay cháu đến là để từ giả người, cám ơn người trong khoảng thời gian qua đã chăm sóc cháu, bây giờ cháu có việc phải rời khỏi đây!” Hạ Hầu Cảnh ngước mắt, nhìn Y Xuyên đầy tôn kính.
Tiếp theo nhìn sang nữ tử đang giữ nụ cười cứng ngắt ở khóe môi dịu dàng nói: “Đóa Nhi, thật xin lỗi, không thể vào ăn cơm, giờ ta phải lập tức rời đi!”
Không ngờ thật vất vả trông được người đến, lại nhận được một kết quả như thế, nếu như sớm biết, nàng cũng không cần hắn tới đây, phải chăng sẽ giữ được chân hắn hay không?
“Có thể, có thể không đi được không, ở lại đây?” Đôi môi Y Đóa Nhi run rẩy, nhỏ giọng dò hỏi, mang theo sự van xin hi vọng.
Hạ Hầu Cảnh ngẩn ra, mắt nhấp nháy, hắn biết nữ tử nàng ấy thích mình, nhưng hắn chỉ coi nàng ấy như muội muội, cả đời này Hạ Hầu Cảnh hắn chỉ thích một người là Phỉ nhi. Tuy Phỉ nhi không còn ở đây, hắn cũng không có ý định để một người khác thay thế vị trí của Phỉ nhi ở trong mắt hắn.
“Thật xin lỗi ~” Hạ Hầu Cảnh nhẹ giọng nói, còn có rất nhiều chuyện chờ hắn làm, thật ra thì lần này hắn chưa nói cho Vân Tuyết Phi biết. Cho dù nàng không tới tìm hắn, hai ngày nữa hắn cũng sẽ rời đi, đây có thể là lần cuối cùng hắn đến nơi này.
“Muội không cần huynh xin lỗi, nếu huynh nhất quyết muốn đi, có thể mang theo muội không? Muội chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho huynh!” Y Đóa Nhi đưa tay kéo ống tay áo Hạ Hầu Cảnh khẩn cầu: “Muội lớn như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, huynh dẫn muội đi chung với, để muội có cơ hội cọ xát ạ ~”
Y Xuyên lặp tức nhíu chặt mày, lúc này nghe được nữ nhi duy nhất của mình lại muốn đi theo một nam nhân khác, hoàn toàn không coi phụ mẫu ra gì, trong lòng có chút ghen tỵ đồng thời cộng thêm tức giận, ông trầm giọng nói: “Đóa Nhi, không được vô lễ, mau về phòng cho ta!”
“Con không đi! Con muốn đi theo Hạ đại ca!” Y Đóa Nhi lặp tức cãi lại, liếc mắt nhìn Hạ Hầu Cảnh, sau đó chuyển mắt lên người Vân Tuyết Phi: “Vân tỷ tỷ, tỷ cho ta đi cùng mọi người đi, van tỷ, ta sẽ thật biết điều!”
“Nhưng ở chung với chúng ta, tính mạng sẽ bị uy hiếp, thậm chí có thể mất mạng, ngươi còn muốn đi theo không?” Nhìn vào đôi con ngươi cố chấp kia, lòng Vân Tuyết Phi mềm nhũn ra, mím môi một cái nói.
Thấy có hi vọng rồi, Y Đóa Nhi như gà con mổ thóc, vội vàng gật đầu: “Ta không sợ!” Chỉ cần đi cùng Hạ đại ca, dù kêu nàng lập tức chết, nàng cũng bằng lòng.
“Được, ngươi đã không sợ, vậy đi theo chúng ta!” Vân Tuyết Phi không cần bất luận người nào đồng ý, trực tiếp giải quyết dứt khoát.