Không biết nữ nhân đó nhìn thấy cây trâm sẽ mang vẻ mặt gì? Nhất định là tức
muốn chết, tối nay nhất định sẽ giải quyết hai kẻ đáng ghét đó, không
đúng, là ba, thật thoải mái! Nhìn trên đường ngày càng ít người, thấy
thời gian cũng không còn sớm, cũng nên về rồi!
"Nghe không? Ngõ hẻm phía trước có người chết!"
"Đúng vậy, thật đáng thương, nhỏ như vậy lại bị người ta chém váo yết hầu!"
"Nha đầu này trước kia là một hài tử ngoan ngoãn, cũng lắm cũng chỉ bán hoa, không biết đã đắc tội ai, ác độc như vậy!"
...
Tiếng nghị luận chói tai truyền đến tai Vân Tuyết Phi, tuổi còn nhỏ? Bán hoa? Chết? Trong đầu Vân Tuyết Phi đột nhiên nghĩ đến nha đầu khả ái vừa rồi mới bán hoa cho Tư Nam Tuyệt để tặng mình, trong lòng đột nhiên căng
lên, nàng vội vàng kéo người qua đường bên cạnh vội hỏi: "Xin hỏi ngõ
hẻm đó ở đâu?"
Thuận theo hướng người qua đường chỉ dẫn, nàng nhấc chân chạy về phía trước, trong lòng thầm mong: Nhất định đừng là nàng!
Bóng đêm mờ ảo, phía trước có một đám đông vây quanh nghị luận ầm ĩ, khiến
cho bóng đêm này tăng thêm một chút hơi thở thê lương.
Vân Tuyết
Phi vội chui vào trong đám người, đập vào mắt là một mảnh huyết sắc, rõ
ràng vừa rồi là một cô bé sức sống tỏa ra bốn phía, giờ phút này ánh mắt hoảng sợ mở to, nằm đó lạnh như băng, cỏ dụng bị người ta dùng vũ khí
sắc bén cắt vỡ, không ngừng chảy máu ra ngoài, mặt đất dưới người đã bị
nhuộm thành màu máu, nàng run rẩy vươn tay, thăm dò một chút hơi thở
trên người cô bé, đã lạnh, không có hô hấp, nhìn dáng vẻ có lẽ đã gặp
chuyện được một lúc.
Không biết về nhà bằng cách nào, lòng nàng
vô cùng loạn, đồng thời mơ hồ mang theo cảm giác áy náy, dù không có
chứng cứ, nhưng nàng luôn cảm thấy án mạng hôm nay có liên quan đến
mình!
Cứ hỗn loạn như vậy tiến vào mộng, trong mộng có một con
quái vật vẫn luôn đuổi theo nàng, nàng liều mạng chạy, liều mạng kêu
cứu, nhưng không có ai đến giúp nàng, lúc té trên mặt đất, quái vật há
cái miệng to như chậu máu về phía nàng.
"Không được!" Vân Tuyết Phi đột nhiên ngồi dậy, trên trán rịn đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi trong mắt còn chưa tiêu tán.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh tranh chấp, sau đó là giọng nói của Ngũ Trà:
"Biểu tiểu thư, vương phi đang nghỉ ngơi, mời trở lại sau!"
"Biến, Vân Tuyết Phi tiện nhân ngươi ra đây cho ta!" Sắc mặt Tống Thi Linh tái xanh, giọng nói sắc nhọn đầy tức giận vang lên ngoài cửa, sáng sớm hôm
nay tỉnh dậy phát hiện người cùng mình điên loan đảo phượng là kẻ ngu
Phong Cực này, mình rõ ràng cho thuốc Vân Tuyết Phi, tại sao quay đầu
người thua lại là mình, nhất định là mình bị tiện nhân Vân Tuyết Phi
tính toán! Nghĩ đến mình mất đi trong sạch, cái này để dành cho biểu ca, nhưng lại vì Vân Tuyết Phi, tất cả tốt đẹp của nàng đều tan nát rồi!
Càng nghĩ càng hận, nàng thoát khỏi lôi kéo của nha hoàn, một cước đã văng
đại môn, vẻ mặt tức giận vọt vào, để lại Ngũ Trà đuổi sát phía sau.
Nhìn thấy Vân Tuyết Phi ngồi vào chỗ của mình trước bàn, Tổng Thi Linh nổi
giận lao đến, muốn hung hăng dạy dỗ nữ nhân hạ tiện này.
Nhưng
Vân Tuyết Phi đã nhẹ nhàng lách người trốn ra, nàng nhẹ nhàng cười một
tiếng, nhưng nụ cười còn chưa lan đến đáy mắt, nhất là khi nhìn thấy
trên mặt Ngũ Trà nổi bật dấu năm ngón tay, đáy mắt kết thành băng: "Muội muội sáng sớm đến đây nhiệt tình như vậy, tỷ tỷ thật sự thụ sủng nhược
kinh!"
(*Thụ sủng nhược kinh: Trạng thái được yêu mà sợ.)
Hôm nay Tống Thi Linh mặc một bộ hoa phục màu xanh nhạt, trên cổ còn có vết hôn như quả mâm xôi lớn, có thể
thấy được tối qua tình hình kịch liệt,
không uổng công mình để bọn họ ở lại nơi đó, phân phó tiểu nhị đừng lên
quấy rầy!
Tống Thi Linh tức giận, sắc mặt tái xanh nói: "Tiện nhận, đừng có giả ngu với ta, ta có thể bỏ qua cho ngươi sao?"
Nếu nàng không biết xấu hổ, mình cũng lười nói nhảm với nàng, Vân Tuyết Phi vui vẻ nhận, giễu cợt: "Đây chính là hậu quả ngươi phải nhận, chính
ngươi là người rõ ràng hiệu quả của xuân dược này hơn ai hết!"
Thân thể Tống Thi Linh cứng đờ, sau một phút yên lặng ngắn ngủi, hận ý trong mắt nàng như dây leo, chỉ trích: "Nếu ngươi biết rượu có vấn đề, không
uống là được, thể nhưng lại để ta uống, lòng ngươi thật ngoan độc!"
"Ngươi nên cảm thấy may mắn Bổn Vương Phi đủ nhân từ, không ném ngươi cho một
tên khất cái, mà là cho Phong Cực, ít nhất hắn còn đối tốt với ngươi,
nếu ngươi an phận, còn có thể tướng quân phu nhân!" Vân Tuyết Phi nhìn
vẻ mặt thảm bại này của Tống Thi Linh, nói rõ ràng từng chữ từng câu,
như ác quỷ nơi địa ngục!
Tay chân Tống Thi Linh run rẩy, đôi mắt
đỏ tươi trừng lên: "Ngươi... ngươi không phải là người, ngươi lại còn
muốn ném ta cho tên khất cái!"
Vân Tuyết Phi giễu cợt: "Bổn Vương Phi cũng đã nói không uống được, là ngươi và Phong Cực ép bổn phi uống, đây hết thảy do ngươi tự tìm!" Liếc mắt nhìn nữ nhân muốn đổ hết tội
lỗi lên người mình một cái, lạnh nhạt hừ một tiếng: "Bổn Vương Phi cũng
không phải Thánh Mẫu, ngươi dám tính toán ta, tại sao ta lại không thể
tính toán lại!"
"Biểu ca biết ngươi ác độc như vậy, nhất định sẽ
không thích ngươi!" Tống Thi Linh ác độc nói, mang theo oán hận, mang
theo trả thù, biểu ca thích nữ nhân ôn nhu hiền thục, cũng như Bạch
Tuyết Nhu vậy, nếu để biểu ca biết nữ này thực tế là kẻ lòng dạ rắn rết, nàng tin biểu ca nhất định sẽ không lại gần nàng ta, nếu nàng mất đi tư cách đứng bên cạnh biểu ca, cũng sẽ không để nữ nhân trước mắt này có
tư cách!
Quan sát bộ dạng quyết tuyệt độc ác của nữ nhân trước
mặt, Vân Tuyết Phi còn có thể không biết nàng nghĩ gì, đáy mắt thoáng
qua tia cười nhạt, không chút lưu tình nói: "Dù ngươi đi nói, gây càng
lớn càng tốt, ta xem Tư Nam Tuyệt tin tưởng ngươi, hay là tin tưởng ta,
đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hiếm có Phong Cực ngu như vậy đi
thích ngươi, ngươi không quý trọng, bỏ lỡ cơ hội rồi đừng có hối hận!"
Run rẩy chỉ vào Vân Tuyết Phi, trong mắt là cừu hận không thể nào che giấu, nàng đột nhiên đưa tay vào trong tay áo, lộ ra nụ cười hung ác nhìn Vân Tuyết Phi, đang lúc Vân Tuyết Phi còn chưa kịp phản ứng, rút chùy thủ
trong tay ra, đâm về phía nàng!