Đây không phải là giọng nói của ác nữ kia sao? Vân Tuyết Phi từ Tư Nam
Tuyệt lồng ngực trung ngẩng đầu lên, nhìn sang nơi phát ra âm thanh, quả nhiên trông thấy tay ác nữ kéo một người đàn ông đi tới.
Nam
nhân ấy vẫn mặc một bộ đồ đen, dung mạo quen thuộc, ánh mắt lạnh lùng,
đau đớn lần nữa kéo tới trong lòng nàng, tay ôm Tư Nam Tuyệt bắt đầu
lạnh dần, đầu thoáng qua hình ảnh nhát kiếm sắc bén kia. Ngày nàng ra
chiến trường cùng người liều mạng, hắn cưới vợ mới, huyết sắc đầy trời
kết hợp giá y đỏ thẫm tạo thành một loại châm chọc, châm chọc sự ngu
xuẩn của nàng.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, tức giận
nồng đậm lẫn khổ sở tột cùng cuốn chặt nàng, cả người khắc chế không
được run rẩy, tại sao ông trời bất công như vậy? Nàng đối xử thật lòng
với người, cuối cùng rơi vào kết cục bị người vứt bỏ, kết quả chết thảm
trên chiến trường, nhưng người lừa nàng hại nàng, lại được vinh hoa phú
quý, vạn người kính ngưỡng. Giờ khắc này, nàng đột nhiên phát hiện, nếu
như không báo thù, như vậy trong lòng mình cũng sẽ không quên được, vĩnh viễn phải sống ở trong hồi ức đau thương, nhất định không chiếm được
hạnh phúc!
Ngay tại thời điểm nàng khổ sở khó chịu, cánh tay Tư
Nam Tuyệt buộc chặt, áp nàng vào lồng ngực khiến người ta an tâm, hơi
thở phái nam quen thuộc bao phủ nàng, nói cho nàng biết, nàng không phải một mình!
Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi, toàn bộ sức nặng thân
thể cũng dựa vào trên người hắn, đôi tay nắm chặt y phục của hắn, giống
như hắn là điểm tựa duy nhất nàng có thể dựa vào!
Vào thời kì đẹp nhất của tuổi trẻ, nàng gặp Hạ Hầu Huyền, vì hắn tay nhiễm máu tươi,
tổn thương nam nhân đối xử tốt với mình, cuối cùng rơi vào kết quả chết
không được tử tế, người đàn ông này lại trái ôm phải ấp, một Mộ Dung
Thanh Y trong hoàng cung chờ hắn cưng chiều, bên ngoài cung một ác nữ
ngực lớn nhưng không có đầu óc lúc nào cũng làm loạn. Sự thật tàn khốc
đặt ra ở trước mặt cười nhạo nàng không biết nhìn người! Nàng rất muốn
cầm roi, quật chết đôi cẩu nam nữ này!
Trải qua mấy ngày tịnh
dưỡng, vết thương trên người Lữ Lệ Hoa đã dần dần kết vảy, không còn đau nữa. Chẳng qua chưa tìm được dân đen đó để báo thù, nàng nuốt không
trôi cục tức kia, còn có thái độ Hạ Hầu Huyền lúc ấy, khiến nàng biết
ranh giới cuối cùng của Hạ Hầu Huyền, nàng biết Hạ Hầu Huyền cưng chiều
mình, nhưng hắn không yêu mình, chỉ cần đề cập đến chuyện nàng và tiên
Hoàng hậu có gương mặt tương tự nhau, Hạ Hầu Huyền lặp tức sẽ lạnh lùng
vô tình.
Gương mặt này có thể nói là một loại tình cảm ký thác
của Hạ Hầu Huyền đối với tiên Hoàng hậu, cho nên hắn mới cẩn thận che
chở, dựa vào nó, Mộ Dung Thanh Y vĩnh viễn chỉ có thể làm Hoàng quý phi, không làm được Hoàng hậu, bởi vì vị trí Hoàng hậu đã bị nàng giữ lại.
Sau này nàng vẫn tiếp tục yêu Hạ Hầu Huyền, nhưng sẽ không si tâm vọng
tưởng được hắn yêu nữa, chỉ cần hắn cưng chiều và cho nàng quyền lợi lẫn địa vị chí cao vô thượng là được.
Nàng ôm cánh tay Hạ Hầu Huyền, thân mật tựa sát vào, ánh mắt si tình khóa chặt trên người hắn, hận
không thể chiêu cáo khắp thiên hạ, người đàn ông này là của nàng!
Đột nhiên bước chân người đàn ông ngừng lại, lạnh lùng nhìn về phía trước
cách đó không xa, nàng men theo ánh mắt của hắn nhìn sang, đập vào tầm
mắt chính là một nam tử tao nhã ưu tú, không giống Hạ Hầu Huyền, hắn mặc một bộ quần áo màu trắng, như Tuyết liên mọc trên đỉnh Thiên sơn, phong hoa tuyệt đại, mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng nàng tựa như có con
thỏ chạy lung tung, ánh mắt khao khát dính trên người hắn, nhưng suy
nghĩ bên cạnh còn có một Hạ Hầu Huyền, nàng mới lưu luyến thu hồi tâm tư lại.
Ngừng hồi lâu, Hạ Hầu Huyền mới đi tiếp, tầm mắt rét buốt
quét qua nữ nhân trong ngực Tư Nam Tuyệt, lạnh lùng nói: "Nam Tuyệt
huynh, diễm phúc không ít!"
Tư Nam Tuyệt cười như không cười nhìn thoáng qua hai người đột ngột xuất hiện ở nơi này, hơi thâm ý trả lời: "Như nhau thôi!"
Mỗi người một câu sau đó thì im lặng, gió thổi nhẹ qua, có thể nghe thấy cả âm thanh nhánh cây lay động.
Dưới ánh mặt trời, hai người một như Mạn Đà La, một như Thiên sơn Tuyết
Liên, hai thái cực, lại đông lại trong thiên địa tinh hoa, làm cho người ta cảm thán tạo hóa thật là bất công.
Lữ Lệ Hoa không ngờ vị Hộ
quốc vương gia ấy chỉ nhìn thoáng qua bên này, sau đó thì lặp tức thu
hồi ánh mắt, trong lòng hơi tức giận,
mình dầu gì cũng coi như là mỹ
nhân, vậy mà hắn lại không thèm nhìn tới mình!
Hạ Hầu Huyền đưa
mắt quan sát kỹ lưỡng nữ nhân trong ngực Tư Nam Tuyệt, cho dù đêm hôm đó bóng đêm dày đặt, nhưng hắn vẫn biết nàng chính là Tuyết Phi.
Tuyết Phi sao? Hắn một lần nữa nghĩ tới Tiết Phỉ, Phỉ Nhi của hắn, cùng một
dáng vẻ ở buổi tối hôm đó, bỗng dưng khổ sở kéo đến trong tim hắn chẳng
rõ nguyên nhân.
Phát giác Hạ Hầu Huyền nhìn chằm chằm nữ nhân của mình, Tư Nam Tuyệt không vui cau mày, càng thêm ôm chặt Vân Tuyết Phi
vào lòng, hận không thể dùng chính mình ngăn chặn ánh mắt nóng bỏng của
Hạ Hầu Huyền.
Không ngờ sinh thời lại có thể nhìn thấy Tư Nam
Tuyệt hành động trẻ con như thế, Hạ Hầu Huyền hơi tò mò rốt cuộc là nữ
nhân như thế nào có thể khiến hắn để ý đến vậy, đặc biệt là khi nghĩ đến cảm giác khác thường đêm hôm đó, hắn chợt cười một tiếng: "Tình cảm
giữa Nam Tuyệt huynh và vương phi thật sự ghen chết người khác!"
Lúc này Lữ Lệ Hoa mới chú ý tới trong ngực vương gia còn có một nữ nhân,
thì ra đây chính là vương phi của Hộ quốc vương gia, không nhìn đến một
đại mỹ nhân như mình, ngược lại đi ôm chặt một người chẳng thấy rõ bộ
dáng, trong lòng nàng ta bắt đầu nổi lên ghen tỵ, cũng muốn xem một chút rốt cuộc nữ nhân trong ngực đó trông như thế nào?
Tư Nam Tuyệt
nhíu mày nói: "Đương nhiên! Ta và nương tử Tuyết Phi của ta sẽ luôn luôn tốt như vậy!" Cố ý nhấn mạnh hai chữ Tuyết Phi, đợi đến khi chứng kiến
đau đớn vụt qua trong mắt Hạ Hầu Huyền, khóe miệng hắn không tự giác lộ
ra nụ cười hả hê.
"Phi Nhi, nàng nói xem?" Tư Nam Tuyệt đột nhiên cúi đầu, ánh mắt dịu dàng cưng chìu nhìn chăm chú vào người trong ngực.
Một Tuyết Phi, một Phi Nhi, tâm tình Lữ Lệ Hoa vốn bình tĩnh cũng bị làm
cho rối loạn, cái tên này nếu nàng nhớ không lầm, hẳn là tục danh của
tiên Hoàng hậu, nàng ta dời ánh mắt đến người đàn ông bên cạnh mình, quả nhiên nhìn thấy nam nhân luôn không để lộ cảm xúc ra ngoài, giờ phút
này trong mắt là một mảnh bi thương, không ngờ tên của Hộ quốc vương phi lại trùng với tiên Hoàng hậu, nàng dùng sức nắm chặt nam nhân bên cạnh, không thấy được mặt của nữ nhân kia, nàng thật lo lắng, nếu nàng ta
cũng giống mình, gương mặt tương tự như tiên Hoàng hậu, vậy phải làm
sao?
Ngay tại thời điểm Lữ Lệ Hoa hoang mang, Hạ Hầu Huyền đột
nhiên mở miệng nói: "Tới vương phủ lâu như vậy, Nam Tuyệt huynh lại tiếc rẻ, tốt xấu gì nên để chúng ta được chiêm ngưỡng dung mạo của vương phi chứ nhỉ!" Giọng điệu này làm cho người ta khó có thể từ chối, trong
lòng hắn đang khát vọng cái gì, hắn cũng không rõ. Đêm hôm đó, hắn chẳng hề chú ý đến nữ nhân này, chỉ là lúc nghen thấy tên Tuyết Phi, mới nổi
lên lòng hiếu kỳ, nhưng mà nàng ấy đã xoay người.
Giờ phút này
đầu óc Lữ Lệ Hoa căng thẳng như dây cung, quả nhiên trong lòng Huyền hy
vọng gương mặt nàng ta sẽ giống với tiên Hoàng hậu! Nếu quả thật như
thế, vậy mình làm sao bây giờ, nàng cắn chặt cánh môi, trong lòng bắt
đầu khẩn trương lo lắng, mình thật vất vả mới có được vinh hoa phú quý
như hôm nay, sao có thể dễ dàng chắp tay nhường cho người khác đây? Nàng lia mắt nhìn gắt gao nữ nhân trong ngực Tư Nam Tuyệt kia!