Mở miệng một tiếng dân đen, thật là chó không đổi được tính thích ăn phân, vẫn chưa học khôn ra!
Vân Tuyết Phi không vui cau mày, nhắc nhở: "Ta đâu có bảo hắn không cưới
hậu, ngược lại, vừa rồi ta cực lực đề cử ngươi làm Hoàng hậu, ngươi rộng lượng như vậy, không làm Hoàng hậu thật là đáng tiếc!" Sao nàng có thể
không nhìn ra ác nữ này luôn tâm niệm vị trí Hoàng hậu, nhưng cho dù Hạ
Hầu Huyền có lập hậu đi chăng nữa, vĩnh viễn cũng sẽ không là một nữ
nhân động chút là cầm roi đánh người, miệng đầy thô tục như vậy!
Ánh mắt Hạ Hầu Huyền nghiêm túc nhìn nữ
nhân vội vàng trước mặt, ngữ điệu biểu thị sự chân thật đáng tin của chủ nhân nó: "Lúc nàng còn sống ta không đối xử tốt với nàng, phụ lòng
nàng, sau khi nàng mất, ta cũng phải giữ lại vị trí ấy cho nàng, để nàng độc hưởng phần vinh quang này!"
Tiết Phỉ đáng chết đó được độc
hưởng, vậy nàng phải làm sao bây giờ? Lữ Lệ Hoa vẫn như cũ không chịu
buông tay, chỉ cần có chút cơ hội, nàng đều muốn thử một lần, nàng suy
nghĩ, giọng nói mềm mại vang lên: "Huyền, Tiết hoàng hậu nàng ấy yêu
chàng như vậy, nhất định là hi vọng chàng sống hạnh phúc, hi vọng chàng
cai trị tốt Đại Hạ Quốc, nàng hi vọng chàng lập hậu, để có người chăm
sóc chàng nàng cũng có thể an tâm ở dưới đó!"
Nàng còn có thể yêu ta sao? Hạ Hầu Huyền mê mang, hắn biết trước kia nàng rất yêu hắn, sâu
hơn cả tình yêu của mình với nàng, nhưng hắn làm nhiều chuyện sai lầm
như vậy, phản bội sự tín nhiệm của nàng dành cho hắn, hại nàng ngay cả
mạng cũng không còn, nàng dưới lòng đất biết hết tất cả, làm sao sẽ tiếp tục yêu hắn? Nhất định là hận chết hắn rồi!
Hai người kia thật ghê tởm!
Một vì giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, ban cho nàng vinh quang của vị Hoàng hậu được độc sủng, đừng nói khi còn sống nàng chẳng hề để ý đến
nó, vị trí này, lúc ấy nàng ngu dại chỉ muốn một lòng làm thê tử tốt của hắn, nàng biết hắn có mưu đồ với ngôi vị hoàng đế, cho nên nàng học võ
công, nghiên cứu sách lược, chính là vì sau này có thể phò tá hắn. Nhưng sau khi giúp hắn thành công leo lên đế vị, hắn lại thích tiểu thư Mộ
Dung Thanh Y dịu dàng ưu nhã, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, điều
này sao nàng có thể chịu được? Hiện tại người thành đống xương trắng,
còn độc hưởng tôn vinh, thực mỉa mai!
Vị còn lại thì càng cực
phẩm hơn, vì ngồi lên vị trí Hoàng hậu, ngay cả người chết nàng ta cũng
có thể mang ra nói!
Hai người bọn đúng là tuyệt phối, ích kỷ giống nhau, chỉ biết yêu bản thân mình!
Trước kia Tiết Phỉ rõ là mắt bị mù, lại coi trọng nam nhân cặn bã như vậy!
Cảm nhận được tầm mắt khinh miệt của Vân Tuyết Phi, Hạ Hầu Huyền không nói
thêm nữa, hắn chuyển mắt, nặng nề nhìn thoáng qua Lữ Lệ Hoa, lạnh nhạt
nói: "Chuyện này ta đã quyết định, sẽ không thay đổi!" Tâm tư của nữ
nhân này sao hắn có thể không đoán được? Nếu không phải vì gương mặt
tương tự Phỉ nhi, hắn tuyệt đối sẽ chẳng để mắt tới!
Chứng kiến
nữ nhân trước mặt uất ức ứa nước mắt, hắn khẽ thở dài một cái, rốt cuộc
không hạ được quyết tâm đối với gương mặt của Phỉ nhi, hắn cầm tay nàng
ta an ủi nói: "Không để nàng làm Hoàng hậu, ta cho nàng được độc sủng,
không bạc đãi nàng!" Trong cuộc sống về sau, hắn sẽ luôn nhớ về Phỉ nhi, tới hết nửa đời còn lại, tiếp đó đợi đến chết đi, hắn muốn xuống dưới
lòng đất đi tìm Phỉ nhi của hắn sám hối, cầu được sự tha thứ của nàng,
nói cho nàng biết, thực ra người hắn vẫn yêu là nàng!
Trông thấy
Hạ Hầu Huyền đã hạ quyết tâm, chuyện cũng không thể cứu vãn nữa, Lữ Lệ
Hoa đành bị buộc tiếp nhận, còn có thể làm sao? Nàng sống dựa vào sự
sủng ái của hắn, nàng phải làm hắn vui lòng, để hắn thích mình, bảo đảm
vinh hoa phú quý của mình, nàng không muốn quay lại cuộc sống bần cùng
nghèo khó kia đâu!
Sau khi Hạ Hầu Huyền bình phục lại tinh thần,
ngẩng đầu nhìn người đã ra mặt thay cho Tiết Phỉ, bất bình vì Tiết Phỉ,
sa sầm mặt, cau mày: "Làm sao ngươi biết những chuyện này?" Hắn quét mắt về phía Tư Nam Tuyệt, trừ hắn ra, hắn nghĩ không còn người nào khác
biết được nội tình trong đó!
Vân Tuyết Phi tiến về trước một
bước, chặn tầm mắt Hạ Hầu Huyền, nàng lạnh lùng nói: "Nếu muốn người
không biết trừ phi mình đừng làm!"
Sau đó kéo Tư Nam Tuyệt đang nhìn nàng thâm tình ở bên cạnh, đầu cũng không quay lại liền rời khỏi.
Hạ Hầu Huyền sững sờ nhìn bóng lưng đã đi xa, vừa rồi trong phút giây đó, hắn giống như thấy được Phỉ nhi của hắn. . . . . .
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở chiếu xuống tạo nên bóng cây loang lỗ, gió nhẹ nhàng phất qua, mang đến hơi thở tươi mới.
Không có đôi nam nữ khiến người ta buồn nôn kia, không khí quả nhiên rực rỡ
hẳn lên, trải qua việc đối mặt và chất vấn hôm nay. Nếu nói bây giờ nàng đối với Hạ Hầu Huyền có cảm giác gì, thì chính là thù hận lẫn chán ghét mà thôi!
Đi tới nửa đường, đột nhiên Tư Nam Tuyệt dừng lại, lông mi dài dưới ánh mặt trời vẽ ra vòng sáng xinh đẹp, nhìn Vân Tuyết Phi,
ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Vân Tuyết Phi bị nhìn mất tự nhiên, lỗ tai dần dần đỏ lên, nàng ho khan hai tiếng, nhớ lại chuyện mới vừa
rồi, nàng lúng túng quay đầu ra hỏi "Ngươi không có chuyện gì muốn hỏi
ta sao?" Lúc nãy mình kích động như vậy, khí thế dọa người như vậy,
người ngu đi nữa cũng nhìn ra trong đó có mờ ám, huống chi là nam nhân
thông minh như Tư Nam Tuyệt!
Gió nhẹ thổi qua, đã lâu nhưng vẫn
không nghe thấy tiếng trả lời, Vân Tuyết Phi không dám ngẩng đầu nhìn,
trái tim nhảy vọt lên tới cổ họng, bỗng dưng giọng nói nam tính trầm
thấp vang lên: "Ta chờ một ngày nào đó nàng sẽ chủ động nói thật mọi
chuyện cho ta biết!"
Vân Tuyết Phi rốt cuộc bình tĩnh lại, nàng
nhẹ nhàng thở ra, trừng mắt liếc Tư Nam Tuyệt: "Ngươi không lo lắng cả
đời này ta cũng sẽ không nói thật với ngươi sao?" Nhìn sóng mắt lưu
chuyển kia, đẹp đẽ vô tận, dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng giảo hoạt,
làm cho người ta không dứt ra được.
Bàn tay hắn như bạch ngọc nắm lấy tay nàng, Vân Tuyết Phi cũng không né tránh, mặc cho hắn cầm tay
mình,
tay của hai người dính chặt vào nhau, rất nhanh tạo thành độ ấm,
mười ngón tay đan xen, tình ý lưu chuyển giữa các đầu ngón tay.
"Phi Nhi, đời này ta chỉ có một nữ nhân là nàng!" Tư Nam Tuyệt nghiêm túc hứa hẹn, ánh mắt cưng chìu quanh quẩn người trước mặt.
Vân Tuyết Phi kinh ngạc nhướng mi, ánh mắt chống lại hắn lúc nãy, lặp tức
bị lửa nóng thêu đốt, theo bản năng mở to mắt, giữ bình tĩnh, nói nhỏ:
"Ngươi nói gì vậy?"
"Phi Nhi, ta Tư Nam Tuyệt kiếp này chỉ có một nữ nhân là nàng, chỉ cưng chiều nàng, chỉ thích nàng, chỉ yêu nàng!" Tư Nam Tuyệt chẳng cho nàng thời gian để giả ngốc, trước kia hắn khinh
thường nói những lời như vậy, nhưng bây giờ hắn gặp được nàng, nữ nhân
này luôn có cảm giác không an toàn, hắn sẽ chứng minh cho nàng thấy hắn
rất thật lòng!
Ngoài mặt Vân Tuyết Phi bình tĩnh, trong lòng lại
như có gì đó gọi là xúc động, nàng cười nhạt: "Bây giờ nói ra quyết định cả cuộc đời, không khỏi quá sớm rồi, tương lai tất cả đều sẽ thay đổi,
bao gồm lòng người, ai biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì?" Nếu hắn gặp
được một nữ nhân khác khiến hắn động lòng, hoặc Bạch Tuyết Nhu trở về,
vậy nàng nên làm thế nào đây? Nàng đã một lần trải qua sự tổn thương,
may mắn sống lại, ông trời cũng sẽ không luôn thiên vị nàng, cho nên lần này, nàng muốn bảo vệ tốt tâm của mình, không thể mất đi vì nam nhân
khác!
Trong lòng hắn có mất mác, nhưng thái độ lại kiên định: "Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy!"
Trong phủ Hổ Uy tướng quân, Tống Thi Linh tát mạnh lên mặt Hồng Nguyệt, tức
giận mắng: "Tiện nhân, ngươi dám leo lên giường của tên cẩu Phong Cực
đó!" Nàng không thể nhịn được, mặc dù vô cùng coi thường thậm chí chán
ghét nam nhân này, nhưng nếu nàng gả cho hắn, thì hắn đừng mơ mang những nữ nhân khác vào trong phủ, nữ chủ nhân chỉ có thể là Tống Thi Linh
nàng!
Hồng Nguyệt lấy tay bụm gò má bị đánh, vội vàng quỳ trên
mặt đất xin tội: "Tiểu thư thứ tội, nô tỳ không phải cố ý, do phong
Tướng quân uống say trước, nô tỳ chăm sóc hắn, mới bị hắn cưỡng chế lên
giường!" Một giọt nước mắt uất ức chảy ra, nàng đau lòng nhìn chủ tử
mình vẫn một lòng kính trọng: "Hắn là phu quân của tiểu thư, cho nô tỳ
một ngàn lá gan, nô tỳ cũng không dám làm ra loại chuyện không biết xấu
hổ này!"
"Hừ! Ngươi cũng hiểu là không nên à!" Tống Thi Linh đi
quanh người Hồng Nguyệt nhìn kỹ, tấm tắc hai tiếng: "Thật không nhìn ra
một nha hoàn đi theo ta đã lâu lại tồn tại tâm tư như thế!"
Bất
chợt ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt nàng ta, dừng bước, đưa hai ngón
tay kềm chặt cằm Hồng Nguyệt, ép buột nàng nhìn thẳng mình, dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại trước mắt: "Ngươi xem da thịt
này vừa trơn lại vừa non, giống như vỏ trứng mới bốc vỏ, không trách
được con chó Phong Cực đó coi trọng, ngay cả ta đây là nữ nhân cũng
không tự giác muốn sờ một cái!"
Hồng Nguyệt run lẩy bẩy, mắt lo
lắng nhìn vị tiểu thư xa lạ này, từ lúc tiểu thư bị hủy dung và đuổi
khỏi Hộ quốc vương phủ, tính tình liền thay đổi, thường xuyên ngược đãi
nàng, cho nên nàng rất sợ tiểu thư!
Đột nhiên trên mặt một trận
đau nhói, ngay sau đó một dòng dung dịch nóng hổi men theo gương mặt
chảy xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, nhộm đỏ mặt đất.
Tống
Thi Linh kêu lên một tiếng: "Ôi chao ~ hơi mạnh tay rồi! Vậy phải làm
sao bây giờ?" Nàng ta vô tội nhìn nha hoàn không ngừng run rẩy trước
mắt, nói xin lỗi: "Không cẩn thận làm mặt ngươi bị thương, thật ngại quá ~" Bàn tay kia vừa rồi còn vuốt ve không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một cây trâm, hiện ra ánh sáng lạnh, theo mũi cây trâm máu từng giọt
từng giọt nhiễu xuống.
Mặt Hồng Nguyệt tràn đầy sợ hãi, trong mắt rưng rưng, lo lắng cầu xin tha thứ: "Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ thật không
phải cố ý, xin tiểu thư tha cho nô tỳ!"
"Lời này hình như là
trách móc nhiều hơn, giống như ta cố ý rạch mặt của ngươi!" Tống Thi
Linh cười điên cuồng, vô cùng khát máu hưng phấn nói: "Một bên mặt của
ngươi đã bị hủy, vậy ta sẽ giúp ngươi hủy nốt bên còn lại, như vậy nhìn
nó mới hài hòa!" Gương mặt tràn đầy khe rãnh, bởi vì dữ tợn trở nên
giống như ác quỷ bị xích dưới địa ngục, cực kỳ đáng sợ.
Hồng Nguyệt cả kinh, vội vàng quỳ lui về phía sau, hoảng sợ kêu lên: "Tiểu thư tha cho nô tỳ đi ~ tha cho. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, cằm lần nữa bị cố định, tay Tống Thi Linh cầm cây
trâm, nhẫn tâm rạch qua một bên mặt khác, hung tàn ác độc.
Tiếng thét chói tai quanh quẩn thật lâu, làm chấn động lũ chim đang hót líu lo trên cành.