Đích Nữ Vương Phi

Vợ chồng bất hòa (2)


trước sau

Nhìn gương mặt toàn là vết sẹo trong nước, nàng nhẹ nhàng nhíu mày, hành động của cái bóng tỏng nước cũng giống vậy, gương mặt xấu xí này, sao có thể là nàng?

Tống Thi Linh đưa tay vỗ nhẹ mặt, khuôn mặt trắng nõn ngày trước, hôm nay lại thô ráp khiến người ta nhìn liền muốn nôn, tại sao gương mặt này lại là nàng? Nàng khẽ gật đầu một cái, tự nhủ: "Không phải, không phải, đây không phải mặt của ta, ta nghiêng nước nghiêng thành, sao kẻ xấu xí này có thể là ta!"

Phong Cực nhìn nữ nhân lừa mình dối người này, châm chọc: "Bây giờ ngươi còn không nhìn vào sự thật, đây không phải mặt của ngươi thì là của ai?" Nữ nhân này để ý nhất chính là dung mạo của mình, muốn khiến nàng khó chịu, thì phải bắt đầu từ vết sẹo của nàng, Tống Thi Linh, ngươi không để ta dễ chịu, ta sẽ khiến ngươi thống khổ!

Nàng đột nhiên tức giận hất văng chậu nước xuống đất, giãy giụa đứng dậy, hét lớn về phía Phong Cực: "Ta nói, đây không phải mặt ta, không phải, không phải!"

Chậu nước kêu loảng xoảng một tiếng, nước bên trong bắn ra làm ướt một mảng lớn.

Phong Cực cười khẽ một tiếng "Mặt ngươi biến thành thế này là sự thật, vẫn nên an phận một chút, ta còn có thể giữ lại vị trí chính thê cho ngươi, nếu sau này ngươi còn muốn làm ác, ta sẽ bỏ ngươi, đuổi ngươi ra khỏi phủ tướng quân, ta xem còn nam nhân nào nguyện ý lấy ngươi!" Hắn đột nhiên đi đến bên cạnh nàng, kề sát tai nàng, thở ra một hơi nóng, có chút hả hê nói: "Dù sao khuôn mặt ghê tởm này của ngươi thật khiến người khác khó tiêu hóa, mỗi khi nhìn thấy ngươi, ta đều ghê đến muốn ói!"

Sắc mặt Tống Thi Linh trắng bệch, thân thể run rẩy, hoàn toàn không nghĩ đến Phong Cực dám nói chuyện không nể mặt như vậy, nàng không để bất kỳ cái gương nào trong căn phòng này, vì nàng không dám nhìn, nhưng tại sao nam nhân trước mắt này lại buộc nàng nhìn rõ bộ dạng bây giờ của nàng?

Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình, nàng có xúc động muốn hủy diệt thế giới, cả đời nàng bị Phong Cực và Vân Tuyết Phi làm hỏng, sau này nàng đều sẽ không có hạnh phúc và vui vẻ, bây giờ nàng là một cái xác không hồn, nàng còn sống chỉ vì mục đích để trả thù Phong Cực và Vân Tuyết Phi!

Nàng đột nhiên độc ác cười một tiếng: "An phận, tại sao ta phải an phận? Ta biến thành như vậy là do ai làm hại?" Trước kia nàng cao quý xinh đẹp, người đàn ông này từng giống như con chó bò dưới ống quần nàng, hận không thể bỏ ra tất cả vì nàng, nhưng bây giờ thì sao? Trong mắt hắn khi nhìn nàng chỉ có chán ghét, nàng không thể chịu được loại ánh mắt này, nàng biến thành như hôm nay là do hắn làm hại!

"Đó là ngươi đáng đời!" Phong Cực trực tiếp nói một câu, hắn đã không còn chút đồng cảm nào đối với nữ nhân này, suy nghĩ của nàng thật ác độc, trước kia mình đối tốt với nàng như vậy, hoàn toàn là cầu được ước thấy, nhưng nữ nhân này không những không thích mình, còn coi mình là quân cờ, tính kế mình và vương phi.

Nghĩ đến lúc ấy, toàn thân Phong Cực toát mồ hôi lạnh, nếu như vương phi không nhìn ra rượu có vấn đề, vậy phát sinh quan hệ sẽ là hắn và vương phi, nhìn trình độ quan tâm của vương gia đối với vương phi ngày đó, có lẽ hiện tại hắn cũng không chỉ đơn giản bị thu lại binh quyền như vậy, bây giờ có thể hăn đã chỉ còn là một thi thể lạnh như băng.

"Ngươi!" Tống Thi Linh tức giận nói không ra hơi, chỉ có thể đưa mắt hung hắng trừng Phong Cực, khuôn mặt xấu xí như ác quỷ, nàng đột nhiên đưa tay lên muốn cho nam nhân đáng chết này một bạt tai.

Tay giữa không trung bị người chặn lại, Phong Cực khống chế tay Tống Thi Linh, ánh mắt lạnh lẽo, hung hăng kéo tay nàng lại.

Tống Thi Linh bị kéo ngã xuống đất, nàng giống như rắn độc, con ngươi lạnh băng nhìn nam nhân nàng hận thấu xương trước mặt, lạnh lùng nói: "Có bản lĩnh thì hiện tại ngươi giết ta đi, nếu không, một ngày ta còn sống, người đừng mong được sống yên ổn!"

Phong Cực không nhịn được nữa, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, đồng thời để lại một câu: "Tự giải quyết cho tốt!"

Trước Phượng viên, Tiêu Hàn đang lôi éo Tần Hương Quân nói cảm ơn Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi.

Vẻ mặt Tần Hương Quân hồi hộp đứng đó, Tiêu Hàn và Tư Nam Tuyệt đi ra ngoài nói chính sự, trong nhà chỉ còn hai người nàng và Vân Tuyết Phi, trong lòng nàng cảm thấy có lỗi, trước luôn mở miệng kêu Vân Tuyết Phi là tiện nhân, thật ra thì ngoại trừ Tư Nam Tuyệt, giã hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì, tại sao trước kia mình lại mê muội, mất lý trí như vậy, làm ra chuyện hoang đường như vậy?

Nghĩ đến ngày trước nàng còn mắng Vân Tuyết Phi như vậy, mặt nàng hồng lên, bất an nói: "Ngày đó, thật xin lỗi, ta... ta..."

Thấy giọng nói càng ngày càng nhỏ, vẻ mặt chỉ hận không thể chui xuống đất của nữ nhân trước mặt, Vân Tuyết Phi cười nói: "Ngươi và Tiêu Hàn là thanh mai trúc mã, tại sao lại chọn Tư Nam Tuyệt?"

Tần Hương Quân ngẩn ra, không nghĩ đến Vân Tuyết Phi lại không nói một lời nào về chuyện ngày đó, lại còn hỏi chuyện nàng và Hàn, nàng vâng dạ nói, tựa như chìm vào ký ức: "Dù suy nghĩ của người dân Đại Hạ Quốc khá thoáng, nữ nhân có thể tùy ý ra đường, nhưng chuyện trọng nam khinh nữ vẫn tồn tại, còn gái nhà quý tộc được nuôi lớn, là vì chuẩn
bị cho đám hỏi trong con đường làm quan của gia tộc, ta và hắn là thanh mái trúc mã, nhưng gia đình hắn như vậy, phụ thân không cho phép ta gả cho hắn, nếu như ta cố gắng nghịch ý phụ thân, ta sợ phụ thân sẽ không bỏ qua cho hắn!"

Nàng đột nhiên chuyển mắt lên người Vân Tuyết Phi, nghiêm túc nói: "Ta không dám lấy mạng của hắn ra cá cược, nếu như nhất định phải làm đám hỏi, vậy ta tình nguyện tự mình tuyển chọn."

Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, mình tự lựa chọn chắn chắn tốt hợn bị người khác sắp xếp, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Tần Hương Quân, ánh mắt lợi hại nói: "Vậy tại sao ngươi lại muốn được vương gia thị tẩm?"

Tần Hương Quân nghe đến đó, hơi đỏ mặt, cúi đầu nói: "Chỉ là không muốn ở trong này quá cô đơn!" Còn có một nguyên nhân chủ yếu là lấy được binh phù cho phụ thân, nhưng nàng biết không thể nói ra cái này, cảm kích là một chuyện, nhưng nếu dính đến cha mình, nàng nên cẩn thận vẫn hơn.

Vân Tuyết Phi không nói lời nào, vẫn yên lặng đánh giá nữ nhân xấu hổ trước mặt, nàng luôn cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.

Hồi lâu, Vân Tuyết Phi xoay người nói: "Có thể gặp được người nam nhân trong lòng mình, bao dùng với mình là chuyện không dễ dàng, Tiêu Hàn là một nam nhân tốt, ngươi không nên phụ lòng hắn!"

Tần Hương Quân ngẩng đầu lên, kiên định gật đầu: "Lần này ta sẽ không buông tay!"

Khi Tư Nam Tuyệt đi vào, Vân Tuyết Phi đang đứng ở cửa sổ, nhìn ánh mắt trời nhu hòa hắt lên người nàng, hắn cảm thấy có một loại như tình ấm ápđang thiêu đốt trong lồng ngực mình.

Hắn nhẹ nhàng tiến lên phía trước, ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ tựa đầu lên vai nàng, ôn nhu nói: "Sao vậy? Hâm mộ?" Cảm thấy chưa đủ, hắn lại đưa tay lên trước cầm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, loại cảm xúc mềm mại này thật tốt.

Hắn tựa đầu lên cổ nàng nhẹ nhàng cọ xát, hít một hơi thật dài, nhắm mắt cảm thán: "Thật thơm!"

Khí tức quen thuộc, tiếng bước chân quen thuộc, lúc cửa vừa mở ra, nàng đã biết là hắn.

Nàng đưa tay đẩy hắn ra, xoay người, ngắm nhìn nam nhân luôn cưng chiều mình này, nàng vươn tay ôm lấy hông hắn, tựa đầu lên lồng ngực hắn, nhẹ nhàng cọ xát, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Tiêu Hàn thật si tình!"

Tư Nam Tuyệt cứng ngắc, giọng nói lạnh lùng khinh thường nói: "Si tình thì có ích lợi gì? Còn không phải đẩy nữ nhân mình thích vào lòng nam nhân khác!"

Vân Tuyết Phi hung hăng đập Tư Nam Tuyệt một cái, nghiến răng nói: "Ý của ngươi là Tiêu Hàn đẩy nữ nhân hắn thích vào lòng ngươi? Không phải bây giờ ngươi còn là một xử nam trong sạch sao, chẳng lẽ ngươi dám gạt ta?"

Nhìn ánh mắt nguy hiểm của Vân Tuyết Phi, tựa như chỉ cần mình nói một chữ, nàng sẽ lập tức đá mình đi, khẽ nhướn mày: "Nàng nói đi?"

Vân Tuyết Phi nhìn khuôn mặt đáng đánh kia, lập tức đưa tay kéo thắt lưng của hắn, trong ánh mắt chăm chú của hắn thì đưa tay vào vạt áo, chạm được da thịt trơn nhẵn của hắn, lưu manh cười nói: "Ta muốn kiểm tra, nếu không còn nguyên vẹn, ta muốn trả lại hàng!"

Đôi tay trong áo mềm mại như con rắn nhỏ, đi tới đi lui đốt lửa trong cơ thể hắn.

Lông my Tư Nam Tuyệt nhấp nháy, giọng nói khàn khàn, bên trong bụng như có lửa đốt: Lửa, đục khoét bụng hắn, như nhẫn nại cực lớn, đột nhiên, môi hắn cúi xuống, ngậm lấy môi nàng, hung hăng ôm chặt nàng vào người mình, như trừng phạt, cắn lấy bờ môi nàng.

Hai người đều không muốn bại bởi đối phương, liều mạng triền miên, phun ra nuốt vào hơi thở của đối phương, muốn chiếm lấy lẫn nhau.

Không biết âu yếm bao lâu, Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng buông Vân Tuyết Phi ra, lúc nàng còn chưa tỉnh táo, ôm nàng lên, đi về phía giường lớn.

Sau khi đặt nàng lên giường, hắn cúi người xuống, lại lần nữa ngậm lấy cánh môi đỏ thẫm, làm chuyện vừa rồi còn chưa làm xong, đầu óc choáng váng, Vân Tuyết Phi bị động nhận lấy nhiệt tình của hắn. Đột nhiên cảm thấy trước ngực lành lạnh, một đôi bàn tay mạnh mẽ tiến vào trong váy của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nàng cảm thấy thân thể mình như một cây đuốc, cảm giác rất kỳ lạ, nàng không tự chủ được lên tiếng rên rỉ, toàn thân xụi lơ, chỉ có thể mặc cho nam nhân trên người định đoạt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện