Đích Nữ Vương Phi

Cướp đoạt sắc đẹp (1)


trước sau

Vân Tuyết Phi khiếp sợ mở to hai mắt, tay bị Tư Nam Tuyệt nắm đột nhiên run lên, suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, khi chạm đến ánh mắt dò xét của Tư Nam Tuyệt, nàng lại cúi đầu, rũ lông mi khẽ chớp động, che giấu cảm xúc cuồn cuộn ở đáy mắt.

"Sao lại như vậy?" Đôi môi khô khốc của Vân Tuyết Phi giật giật, tiếng lẩm bẩm thật thấp nghe không ra tâm tình.

Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi thắm thiết, một đôi mắt phượng đẹp và tĩnh mịch, cánh tay nắm chặt, lẳng lặng kéo nàng, nhẹ nhàng thở dài: "Lúc ấy trả lại trong quan tài chỉ có di vật bên cạnh Tiết hoàng hậu, nhưng không có di thể, nghe nói có binh lính tận mắt nhìn thấy di thể của hoàng hậu bị Thẩm Lưu Ly mang đi!"

Nàng thật sự không ngờ , Lưu Ly lại giấu thi thể của nàng đi, chờ đón chính là bi thương nồng đậm, nha đầu này, sau khi hoàng hậu các triều đại qua đời phải chôn ở Hoàng Lăng, cho dù Hạ Hầu Huyền không có tình cảm đối với nàng nữa, vì chận lại miệng của thiên hạ, vì trấn an huynh đệ cùng vào sinh ra tử với nàng, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tư Nam Tuyệt nhìn mặt Vân Tuyết Phi, đưa tay vỗ vào trên người nàng, khẽ mở miệng: "Ta còn chưa đi nữa, nàng cứ khổ sở như vậy, bảo ta yên tâm như thế nào đây?"

Lông mi thật dài của Vân Tuyết Phi chớp chớp, chần chừ chốc lát, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Nếu như các ngươi bắt được Thẩm Lưu Ly thì định xử trí như thế nào?"

Tư Nam Tuyệt vỗ nhẹ tay của nàng, ghen ghét nói: "Thì ra đang lo lắng cho nàng ta!" Trong mắt cưng chiều trước sau như một, không có chút ý tức giận nào, bàn tay to của hắn bọc tay nhỏ bé của nàng lại, mềm mại mềm nhẵn, mỗi một lần vuốt ve, sẽ làm cho tâm trạng của hắn nhộn nhạo, thoải mái không nói ra được.

"Ta...ta không có. . . . . ."

Ý thức được mình mất khống chế, nàng ổn định tâm tình, trấn định lại, mím môi một cái: "Tình nghĩa của nàng ta đối với Tiết hoàng hậu làm cho ta rất khâm phục, đồng thời cũng rất khổ sở!" Nàng vẫn cho rằng sau khi nàng mất, hai người Lưu Ly và Lưu Nhiễm sẽ rời khỏi quân, giống như nữ tử bình thường, tìm nam nhân mình thích mà gả cho, về sau giúp chồng dạy con, hạnh phúc bình thản sống hết một đời, nhưng nàng không ngờ, gặp mặt lần nữa, Lưu Nhiễm điên rồi, Lưu Ly cũng ở trong nguy hiểm.

Tư Nam Tuyệt vốn chỉ muốn trêu chọc người trước mắt một chút, để cho nàng dời lực chú ý đi, không ngờ nàng tích cực như vậy, hắn càng nắm chặt tay của nàng hơn, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay nàng lại truyền đến đầu ngón tay, hắn khẽ trịnh trọng nói: "Yên tâm, ta nhất định bảo đảm Thẩm Lưu Ly bình an vô sự!"

Âm thanh dịu dàng an tâm từ trên đầu truyền đến, nàng kích động ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn hắn, run rẩy hỏi "Ngươi nói đều là sự thật? Ngươi thật sự có thể bảo đảm nàng ấy bình an vô sự, không để cho Hạ Hầu Huyền tổn thương nàng ấy?"

Tư Nam Tuyệt trịnh trọng gật đầu một lần nữa, ánh mắt kiên định: "Ta nhất định mang nàng ta bình an tới trước mặt của nàng!"

Cũng không còn suy nghĩ ý tứ khác trong lời nói của Tư Nam Tuyệt, lòng nàng cũng đột nhiên bình tĩnh lại, có hắn bảo đảm, nàng biết Lưu Ly nhất định sẽ không có việc gì.

Tư Nam Tuyệt chậm rãi buông tay của nàng ra, hai tay cùng ôm chặt nàng trong ngực, hắn tựa đầu đặt ở trên vai nàng, ngửi mùi hương nữ nhi quen thuộc, trong lòng hắn mềm mại hơn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn chợt tốn hơi thừa lời, tức giận nói: "Ngày mai ta sắp phải đi, nàng cũng không bày tỏ gì sao? Ta là tướng công của nàng!"

Câu nói tướng công kia oán khí mười phần, hoàn toàn không có ngông cuồng tự cao tự đại của ngày thường.

Khí nóng thở ra phất qua lỗ tai của nàng, gương mặt, còn có xương quai xanh. . . . . . Trong lòng của nàng nhẹ nhàng run rẩy, giống như có một móng mèo nhẹ nhàng cào nàng.

Vân Tuyết Phi không nói lời nào, nhìn dung nhan của Tư Nam Tuyệt gần trong gang tấc, con ngươi trong suốt thấy đáy, như một chiếc gương, dung nhan ảnh ngược của Tư Nam Tuyệt như thơ như họa.

Hai người thâm tình nhìn nhau, giống như thời gian dừng lại vào thời khắc này.

Một lúc sau, Vân Tuyết Phi dời ánh mắt đi, do dự hỏi "Chuyện đó, ta có thể cùng đi với ngươi sao?"

Tư Nam Tuyệt đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của nàng, đột nhiên nhướng mày, bóp một cái thật mạnh trên thịt mềm ở eo nàng, nhìn nét mặt nàng bị đau, giọng nói lạnh lùng nói: "Nàng cứ nói đi?"

Ánh mắt híp lại lộ ra nguy hiểm, giống như chỉ cần nàng nói đúng, hắn sẽ chỉnh nàng thật nặng.

Vân Tuyết Phi bĩu môi, bất mãn nói: "Tại sao ta không thể đi?"

"Bên ngoài rất nguy hiểm, ta hi vọng nàng có thể an tâm ở nhà chờ ta, chuyện nàng lo lắng thì ta nhất định thỏa mãn cho nàng!" Tư Nam Tuyệt ngẩng đầu lên, lưu luyến buông Vân Tuyết Phi ra, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Hơn nữa nàng cùng đi ra ngoài rồi, nữ nhân mà nàng mang về hôm nay thì làm thế nào?"

Vân Tuyết Phi ngẩn ra, trừng to mắt mà nhìn Tư Nam Tuyệt, vừa rồi nàng thật sự không nghĩ tới Thẩm Lưu Nhiễm, chỉ nghĩ đến Lưu Ly, không sai, sau khi nàng đi, không có chỗ dựa trong phủ, nếu như trong lúc này thật dính đến âm mưu không thể cho ai biết, một mình Lưu Nhiễm ở chỗ này sẽ rất nguy hiểm.

Suy tính đến quan hệ lợi hại, nàng gật đầu một cái: "Ta biết rồi, ta sẽ ở nhà chờ ngươi trở về!"

Tư Nam Tuyệt nâng khóe môi lên, đưa tay sờ sống mũi của nàng, dặn dò: "Nhất định phải nhớ nghĩ tới ta!"

Vân Tuyết Phi hơi đỏ mặt, nghe giọng nói trêu chọc của Tư Nam Tuyệt, hàm răng nàng căng thẳng, ngẩng đầu lên, cánh tay quấn lên cổ của hắn, nhẹ nhàng nhón chân lên, cắn lỗ tai của hắn, nhạy cảm cảm thấy thân thể hắn run lên, nàng cười một tiếng thật thấp, tiếp theo lấy môi mềm mại của chính mình hung hăng đè lên môi của hắn, vẫn luôn là hắn chủ động, lần này đổi lại là nàng!

Thân thể Tư Nam Tuyệt cứng đờ, hình như không ngờ tới nàng lại đột nhiên chủ động. Khi nàng nhẹ nhàng liếm liếm, cắn cắn ở trên cánh môi của hắn, sau đó thăm dò đầu lưỡi vào trong miệng hắn, dẫn hắn triền miên, hô hấp của hắn đột nhiên khàn khàn, trong mắt không có trấn định vừa rồi, cũng không nhịn được nữa, trực tiếp đổi khách làm chủ, nghiền ép nàng thật mạnh, hung hăng chiếm đoạt vẻ đẹp của nàng.

Hôm sau, khi Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng lật người, hai mắt nhắm chặt, tay không ý thức sờ sờ ở bên cạnh, đợi sờ tới chỗ hoàn toàn lạnh lẽo, nàng chợt mở mắt.

Nam nhân ngủ ở bên người nàng tối hôm qua đã không còn ở đây, trên giường chỉ có chỗ trống lạnh lẽo, nghĩa là đã đi thời gian rất lâu rồi.

Vẫn nhìn phòng trống rỗng, sau khi con ngươi vốn tịch mịch chạm được một thứ màu trắng trên bàn, dần dần có ánh sáng rực rỡ.

Nàng vội vàng xuống giường cầm thư trên bàn lên, đợi nhìn đến nét chữ quen thuộc, khóe môi nàng khẽ nâng lên nụ cười hạnh phúc.

Khi Ngũ Trà mở cửa đi tới, nụ cười ở khóe miệng Vân Tuyết Phi còn chưa kịp thu lại, Ngũ Trà trêu ghẹo nói: "Xem ra tinh thần của tiểu thư không tệ!"

Nhìn qua dáng vẻ không biết lớn nhỏ của nha đầu trước mắt, Vân Tuyết Phi không cảm thấy tức giận, ngược lại có mấy phần ấm áp quanh quẩn ở trong lòng.

Nàng gấp lá thư xong, tìm được một hộp gấm nhỏ để đựng, sau đó hỏi: "Hiện tại Thẩm Lưu Nhiễm như thế nào?"

Ngũ Trà nghiêm túc nói: "Đã tốt hơn một chút, ngày hôm qua hoàn toàn không để cho người khác đến gần, sau khi uống thuốc an thần mà Trương đại phu kê, hôm nay còn coi như bình tĩnh, ăn cơm đúng hạn, chỉ có điều trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm những lời nói ngày hôm qua!"

Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, phân phó: "Ngươi tìm thêm mấy hộ vệ canh giữ ở xung quanh chỗ ở của
nàng ấy, đừng để cho người lạ đến gần nơi đó!"

Ngũ Trà gật đầu: "Dạ!"

Thanh U Cư, tiếng đàn du dương, giống như nước chảy.

Một khúc xong, Phong Cực khẩn trương hỏi "Họa Nhi, tại sao ngày hôm qua ngươi không trở về nhà? Có biết ta rất lo lắng cho ngươi hay không?"

Lê Họa che giấu chán ghét trong mắt, dịu dàng cười nói: "Ngày hôm qua sắc trời đã tối, tâm tính vương phi thiện lương, giữ ta ở lại nơi này một đêm!"

"Vậy bây giờ chúng ta có thể trở về nhà!" Phong Cực đi lên trước, vội vàng kéo Lê Họa đi ra ngoài, hắn ta biết hoàng thượng ở tạm trong vương phủ, một Hoàng đế, một Vương gia, bất cứ người nào trong đó coi trọng Họa Nhi của hắn ta, hắn ta đều không có bản lĩnh tranh với bọn họ, hắn ta không thể để cho Họa Nhi sống ở chỗ này, một giây cũng không được!

Lê Họa không ngờ người nam nhân trước mắt dã man như vậy, trực tiếp lôi nàng ta đi ra ngoài, trong lòng uất ức tức giận, nàng ta chỉ ở lại chỗ hắn ta mấy ngày, tại sao nam nhân trước mắt liền tự xem nàng ta là vật sở hữu của hắn ta, nàng ta ghét nhất chính là mãng phu (đàn ông lỗ mãng, thô bạo) rồi!

Nàng ta không vui cau mày, giãy giụa nói: "Phong đại ca, ngươi làm đau ta, buông ta ra!"

Nghe được tiếng kêu, nét mặt Phong Cực luống cuống, hắn ta chỉ muốn mang Họa Nhi trở về phủ, không ngờ không cẩn thận làm đau nàng ta, hắn ta vội vàng buông tay ra nói xin lỗi: "Họa Nhi, không phải ta cố ý, cho ta nhìn chỗ đau của ngươi một chút nhé?"

Lê Họa cũng không nhịn được nữa, đẩy Phong Cực ra, tức giận nói: "Ngươi không nên đụng vào ta!"

"Họa Nhi, ta thật sự không cố ý! Ta chỉ là quá để ý ngươi!" Phong Cực bối rối giải thích, hi vọng người trước mắt có thể hiểu tâm tư của hắn ta.

Dĩ nhiên Lê Họa biết hắn ta không cố ý, nhưng hắn ta coi nàng ta thành vật sở hữu của mình, can thiệp tự do của nàng ta, đó là tuyệt đối không được!

"Ta không muốn trở về, ta muốn ở lại vương phủ vài ngày!" Lê Họa xoay người, cũng không thèm nhìn Phong Cực một cái, lạnh nhạt nói.

Trong nội tâm Phong Cực bỗng lộp bộp, dự cảm xấu đột nhiên ập đến, hắn ta vội vàng đi tới trước mặt Lê Họa, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng ta chất vấn: "Tại sao ngươi muốn ở lại chỗ này?" Hắn ta muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt Lê Họa, nhưng người trước mặt vẫn mang dáng vẻ như không có chuyện gì, không thể nhìn ra hắn ta quan trọng cỡ nào đối với nàng ta!

"Tại sao ta không thể ở lại chỗ này?" Lê Họa không kiên nhẫn, nàng ta chỉ coi trọng quyền lợi, địa vị còn có tiền bạc của hắn ta, nếu như có lựa chọn tốt hơn, nàng sẽ không chút do dự quăng mãng phu này, nếu như người nam nhân này không biết điều, hiện tại nàng tuyệt đối sẽ không diễn trò với hắn ta, tránh cho đêm dài lắm mộng, đến lúc đó không bỏ rơi được!

"Họa Nhi, ngoan! Về nhà với ta, nơi này không có tốt như ngươi nghĩ đâu!" Phong Cực nhận ra tính tình của mình bất thường, có thể làm cho Họa Nhi không vui, tâm đột nhiên mềm đi, dần dần dẫn dụ nói: "Thứ nơi này có thì phủ tướng quân cũng có, ngươi theo ta về nhà, muốn cái gì muốn làm cái gì đều được, ở trong phủ tướng quân, ngươi chính là nữ chủ nhân!"

Lê Họa nhìn bộ dáng thành kính của nam nhân trước mắt, cảm giác chán ghét càng đậm, lời ngon tiếng ngọt của nam nhân này, về vật chất quả thật sự cho nàng ta tốt nhất, nhưng lại không cho nàng ta danh phận, nói yêu nàng ta, tuy nhiên lại không dám hưu nữ nhân xấu xí đó.

Nàng ta không khỏi nghĩ đến nữ nhân xấu xí đó, hắn ta thích nàng ta chỉ là mới mẻ, có lẽ đợi đến khi mới mẻ qua đi, hắn ta cũng sẽ vứt bỏ nàng ta giống như vứt bỏ khăn lau.

Nam nhân đều như vậy, ăn trong chén nhìn trong nồi, nhưng cho dù nàng ta ghét hắn ta nữa, trước khi bản thân nàng ta còn chưa đến gần cẩu hoàng đế, tuyệt đối không thể đắc tội!

Nàng ta cúi đầu, lông mi dài cong cong khẽ run, có nước mắt trượt ra, nàng ta nức nở nghẹn ngào: "Tẩu tẩu mới là nữ chủ nhân của phủ tướng quân, ta từng đồng ý với phụ thân của ta sẽ không làm thiếp cho bất kỳ kẻ nào!" Nàng ta nâng đôi mắt sưng đỏ lên, rốt cuộc làm ra vẻ khổ sở quyết định: "Cho nên tướng quân vẫn quên ta đi, đối đãi thật tốt với tẩu tẩu! Ta không muốn phá hư tình cảm của ngươi và nàng!"

Thì ra Họa Nhi đang giận chính là nữ nhân điên Tống Thi Linh đó, trong lòng Phong Cực đau lòng không nói ra được, đột nhiên oán hận Vân Tuyết Phi, ban đầu nàng khẳng định biết Tống Thi Linh là một nữ nhân lòng dạ rắn rết như thế này, mới đưa nàng ta cho mình, thua thiệt lúc đó hắn ta còn cảm kích, không ngờ nữ nhân này che giấu ý định thật sâu, hại khổ mình!

Hiện tại hắn ta thật sự rất muốn hưu Tống Thi Linh, nhưng dù mặc kệ Tống Thi Linh làm sai thế nào, nàng ta vẫn là biểu tiểu thư của vương phủ, thân phận này không thay đổi được, hơn nữa giống như như nàng ta nói, phụ thân của nàng ta có ân với vương phủ, nếu như lão vương phi biết hắn ta hưu nàng ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn ta!

Nhìn tiểu nữ nhân trước mắt khóc đến mức không kềm chế được, Phong Cực cảm giác lòng của mình đều nát rồi, hắn ta rất muốn cái gì cũng không chú ý, trực tiếp lớn tiếng nói cho nàng ta biết: chỉ cần nàng ta chịu ở cùng hắn ta, hắn ta liền về nhà hưu nữ nhân xấu xí đó, nhưng hắn ta không dám, không dám lấy tiền đồ sau này của chính mình ra nói giỡn, hiện tại binh quyền bị thu hồi rồi,hắn ta chính là một tướng quân trên danh nghĩa, nếu như đắc tội vương phủ nữa, sợ rằng hắn ta sẽ bị giáng xuống làm binh lính!

Hắn ta thật vất vả đi đến bước hôm nay, đã để lại bao nhiêu máu chịu bao nhiêu vết thương, làm sao có thể dễ dàng buông tha? Hơn nữa hắn ta muốn cho nữ nhân trước mặt cuộc sống tốt nhất, quyền lợi của tướng quân và địa vị chính là bảo đảm!

Phong Cực khổ sở nhắm mắt lại, sau khi quyết định, hắn ta mở mắt ra, đưa tay kéo tay Lê Họa bảo đảm: "Họa Nhi, ta sẽ không để cho nữ nhân xấu xí đó chiếm đoạt thuộc về vị trí của ngươi, đợi bao giờ tới thời cơ, ta sẽ tìm cơ hội hưu nàng ta, cưới ngươi qua cửa!"

Sau đó âm thanh của hắn ta dừng một chút, chuyên tâm nhìn mỗi một động tác từng nét mặt của Lê Họa, lo lắng mở miệng nói: "Hiện tại chỉ có thể uất ức Họa Nhi trước, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chờ quá lâu đấy!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện