Vân Tuyết bật cười, lập tức sự mệt mỏi mấy ngày nay hóa thành hư không, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc được bình tâm lại, nhưng mà nghĩ đến hắn ra đi không lời từ biệt, nàng cau mày nói: "Dầu gì chúng ta cũng là bằng hữu, ta bị thương nghiêm trọng như vậy, kết quả sau khi tỉnh lại nghe được tin tức đầu tiên chính là ngươi rời đi!"
Nhìn gương mặt tinh xảo trước mắt, bộ dáng cẩm y ngọc thực, xem ra cuộc sống không tệ, nàng uất ức thì thầm một tiếng: "Không nghĩa khí gì cả!"
Hàng mi Hạ Hầu Cảnh rũ xuống, hắn đúng là không nghĩa khí, nàng vì hắn bị thương nặng, vứt nàng cho Tư Nam Tuyệt, tự mình một người chống không lại nội tâm áy náy, không nói câu nào bỏ đi, hắn cười khổ nói: "Thật xin lỗi!"
Những lời này hắn đã sớm muốn nói với nàng, hắn không phải là nam tử hán. Lúc Phỉ nhi gả cho Hạ Hầu Huyền, nàng vẫn cho rằng vì hắn hận nàng nên mới rời khỏi, thật ra thì không phải, hắn chưa từng oán Phỉ nhi, hắn hi vọng nàng luôn sống vui vẻ, dù vị trí bên cạnh kia không phải là của mình.
Nhưng hắn cũng rất ích kỷ, hắn không thể chịu đựng cảnh nàng và Hạ Hầu Huyền ngọt ngào, vì vậy xin ý chỉ đi biên cảnh.
Nhưng không ngờ vừa đi đã thành vĩnh biệt, Phỉ nhi mất, hắn không được nhìn mặt nàng lần cuối.
Vân Tuyết Phi không ngờ câu nói đùa của mình, Hạ Hầu Cảnh sẽ để ý như vậy, nàng vội vàng giải thích nói: "Ta chưa bao giờ trách ngươi!" Nàng chỉ lo lắng cho hắn thôi, lo lắng hắn có chuyện nên không tới gặp mình, bây giờ nhìn thấy hắn bình an đứng đây, cuối cùng nàng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lấy tờ giấy từ ống tay áo ra, nghiêm nghị hỏi "Cái này là ngươi ném cho ta sao?"
Sau khi Hạ Hầu Cảnh nhìn thấy, thẳng thắng gật đầu.
Vân Tuyết Phi im lặng một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy tờ giấy trong tay này có sức nặng ngàn cân, nàng nhỏ giọng hỏi: "Ngươi vẫn không bỏ được sao?"
Hạ Hầu Cảnh tự giễu cười một tiếng, làm sao có thể buông bỏ được? Tiết Phỉ là mạng của hắn, không có nàng, hắn như cái xác không hồn, mục đích sống sót duy nhất chính là vì tra ra hung thủ, vì báo thù cho Tiết Phỉ!
"Sao ngươi biết có người muốn giết Thẩm Lưu Nhiễm?" Vân Tuyết Phi nghi ngờ, nàng mới tìm được Thẩm Lưu Nhiễm chưa được mấy ngày, nhiều chuyện liên tiếp tìm đến, những thích khách trong vương phủ cùng với vụ hạ độc, giống như Đông Tuyết nói, vương phủ chung quanh có bày trận pháp, muốn vào tuyệt đối không dễ dàng, càng miễn bàn có thể bất tri bất giác hạ độc, trừ phi trong phủ có gian tế!
"Thẩm Lưu Nhiễm là do ta tìm được, lúc ấy ta từ trong miệng Lưu Ly biết Phỉ nhi vì trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, nên mới bị kẻ gian có cơ hội lợi dụng, ta men theo đầu mối tìm được Thẩm Lưu Nhiễm, không ngờ thần trí nàng ấy lại mơ hồ, nhưng từ lời nói điên khùng của nàng ấy có thể khẳng định, ban đầu người bỏ thuốc Phỉ nhi đúng là nàng ấy, ta nghĩ lúc Phỉ nhi chết trận sa trường cũng không phải ngoài ý muốn, mà đã sớm có mưu tính trước!"
Hạ Hầu Cảnh nói tới chỗ này, cơ hồ là đè nén bi thương, trong mắt có tia máu thoáng qua, hiện lên ánh sáng sắc nhọn, tay cầm quạt chặt đến trắng bệch: "Ta nhất định phải đem hung thủ sau màn chặt làm trăm mảnh!"
Vân Tuyết Phi quay mắt đi, trong lòng quằn quại đau thương, nàng nghĩ nếu như ban đầu nàng chọn Hạ Hầu Cảnh, có lẽ hiện tại nàng và hắn đã con cháu đầy đàn, cuộc sống chắc chắn rất hạnh phúc!
"Ta mang theo Thẩm Lưu Nhiễm vừa truy tìm đầu mối, vừa tìm danh y chữa trị cho nàng ấy, hi vọng nàng ấy có thể tỉnh táo, nói cho ta biết chân tướng! Không ngờ trên đường gặp sát thủ, Thẩm Lưu Nhiễm thất lạc, được ngươi dẫn về vương phủ! Ta nghĩ nàng ấy đi theo ngươi tốt hơn so với ta, hơn nữa Tư Nam Tuyệt có thủ hạ là quỷ y Tần Lan, nàng ấy ở vương phủ, ta có thể an tâm tìm kiếm tiếp manh mối!"
Hạ Hầu Cảnh tràn ngập áy náy nhìn Vân Tuyết Phi, hắn thật xin lỗi nữ tử này, trước đó thì bị ám sát, sau lại là chuyện Thẩm Lưu Nhiễm, dường như mỗi lần ở cùng hắn, nàng đều sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tha thứ hắn ích kỷ, trong lòng của hắn chỉ có thể chứa một mình Phỉ nhi!
Vân Tuyết Phi hiểu gật đầu một cái, nâng nở nụ cười rạng rỡ bảo đảm nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt nàng ấy, nhất định tìm Tần Lan chữa khỏi cho nàng ấy!" Không chỉ là vì giúp ngươi được giải thoát, mà còn là vì bản thân ta.
"Ngươi không thể đi vào!" Giọng Ngũ Trà khẩn trương từ ngoài cửa truyền đến.
"Tiện tỳ, sao ngươi ở đây?" Bạch Nhiễm giật mình, mắt không thể tin nhìn về hướng cửa chính, nô tỳ nàng ta ở nơi này, vậy nữ nhân kia khẳng định cũng ở đây. Nhớ lại lần trước Hạ Hầu Cảnh và Vân Tuyết Phi đi ra ngoài, khiến toàn thân bị thương, còn suy sụp tinh thần một thời gian dài, trong lòng nàng không khỏi ghen tỵ!
Nhìn tiện tỳ trước mặt bộ dạng gà mẹ bảo vệ gà con ở cửa chính, trong lòng nàng càng thêm tức giận: "Cút ngay!" Vừa nghĩ tới nữ nhân kia và A Cảnh của nàng một mình ở bên trong lâu như vậy, ngọn lửa ghen ghét liền cháy lan ra ngoài.
Ngũ Trà đã đồng ý với tiểu thư, trấn thủ ở cửa, không có lệnh của tiểu thư, chết cũng không cho nữ nhân này đi vào! Nàng giang hai tay ra gắt gao ngăn ở cửa, ánh mắt căm thù nhìn người không có ý tốt trước mắt.
Bạch Nhiễm lười phải nói nhảm với nha hoàn này, trực tiếp chen chân dốc hết toàn lực, tàn nhẫn đạp lên bụng Ngũ Trà.
Ầm một tiếng, bụng Ngũ Trà bị thương, theo cửa mở rộng ra, ngã vào trong phòng, té mạnh xuống đất.
Vân Tuyết Phi vội vàng chạy
lên, đỡ Ngũ Trà dậy, vẻ mặt lo lắng nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Ngũ Trà đưa tay run rẩy chỉ ra cửa, âm thanh khổ sở, đứt quãng nói: "Tiểu thư, Ngũ Trà vô dụng, không bảo vệ tốt cửa cho người, để nữ nhân điên đó xông vào!"
Vân Tuyết Phi nhìn theo hướng ngón tay, nhìn Bạch Nhiếm nổi giận đùng đùng, nàng và nữ nhân này từng có duyên gặp mặt hai lần. Trong vụ án của Quan Tâm Liên, nàng ta cũng có mặt, nhưng là dáng vẻ đoan trang đứng ở nơi đó, khác hoàn toàn với những nữ nhân khác, vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào!
Lúc này gương mặt tràn đầy sự ghen ghét, rốt cuộc nàng cũng bừng tỉnh, thì ra nữ nhân này không hề yêu Tư Nam Tuyệt, mà là Hạ Hầu Cảnh, nàng không khỏi đồng tình với Tư Nam Tuyệt, nàng ta cho hắn đội một cái nón xanh thật lớn.
Ngũ Trà khó chịu ho khan mấy tiếng, Vân Tuyết Phi hơi rung động, đã rất lâu chưa trải qua cảm giác như thế rồi, nàng nhìn nha hoàn trung thành này, rõ ràng bị thương nặng đến vậy, còn lo lắng cho mình!
"Ngươi, tiện nữ nhân quả nhiên không biết xấu hổ, có Nam Tuyệt ca ca, còn tới quyến rũ A Cảnh của ta!" Bạch Nhiễm tức giận xông đến, trông thấy Hạ Hầu Cảnh ở chung một phòng với nàng ta, nàng đã sớm nhìn ra sự khác biệt trong cách cư xử của A Cảnh, vốn cho rằng A Cảnh rời khỏi vương phủ, nàng bám theo, lâu ngày sinh tình, A Cảnh có thể tiếp nhận mình, không ngờ nàng ta cũng đi tới đây.
Lúc trước xuất hiện một Tiết Phỉ, nàng có thể nhẫn nhịn, dù sao Tiết Phỉ quen biết Hạ Hầu Cảnh trước mình, cho Hạ Hầu Cảnh ấm áp, nàng muốn hận chỉ có thể hận nàng gặp gỡ quá muộn. Hiện tại đúng lúc, Tiết Phỉ chết rồi, vốn cho là cơ hội của mình đến, không thể nghĩ đến xuất hiện thêm một Vân Tuyết Phi, Tuyết Phi, Tiết Phỉ, cái tên gợi lên biết bao sự liên tưởng!
Trong lòng nàng đối với Bạch Nhiễm trước kia không hề có bất kỳ thiện cảm nào, hiện tại nàng càng thêm chán ghét đến tột độ. Ngày xưa gò má hồng hào, nha hoàn líu ríu đi theo bên cạnh mình. Hôm nay sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu, nàng rất khó chịu, nghe mở miệng là chửi tiện nữ nhân. Nếu không trả thù, sao có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng nàng được!
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, vung tay lên, một tia ánh sáng bạc chợt hiện, ba cây ngân châm xuyên thẳng qua Bạch Nhiễm!
Bạch Nhiễm tuyệt không ngờ tới Vân Tuyết Phi biết võ công, nàng chỉ cảm thấy ánh sáng lạnh chợt lóe, ngực đau nhói, đột nhiên đau đớn kéo tới giống như dây leo sinh trưởng, không ngừng lớn lên. Gương mặt vốn kiêu ngạo dần dần vặn vẹo, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi nói: "Tiện nữ nhân, ngươi đã làm gì ta?"
Vân Tuyết Phi cười lạnh: "Ta khuyên ngươi nên an phận, nếu không độc trong cơ thể ngươi sẽ nương theo cảm xúc kích thích truyền khắp người ngươi, đầu tiên là hơi đau, sau đó đợi đến khi thấy toàn thân đều đau, tay của ngươi sẽ bắt đầu trước rửa nát, cuối cùng. . . . . ."
Ở bên trong ánh mắt sợ hãi của Bạch Nhiễm, nàng nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Toàn thân ngươi sẽ thối nát mà chết!"
Bạch Nhiễm rùng mình một cái, đây là người trước kia nhát gan như chuột Vân Tuyết Phi sao? Nàng rất muốn gạt mình tất cả đều là nữ nhân này hù dọa của mình, nhưng toàn thân đau buốt, từ từ truyền tới thần kinh nàng, nhìn nữ khóe miệng nhân kia lạnh lẽo, nàng mới phản ứng được, nàng ta đang vô cùng tức giận!
Nàng ta đột nhiên cảm thấy cả người lạnh như băng, cứng đờ, đứng ở nơi đó không dám động, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hạ Hầu Cảnh, uất ức nói: "A Cảnh, ngươi coi nữ nhân này thật ác độc!" Hai mắt nàng ta đẫm lệ, sự kiêu ngạo ngày xưa hoàn toàn biến mất, ở trước mặt Hạ Hầu Cảnh nàng chính là một tiểu nữ nhân, một tiểu nữ nhân chờ đợi Hạ Hầu Cảnh yêu thương.
Con ngươi Hạ Hầu Cảnh lấp lóe, khẽ thở dài một cái, nói với phía Vân Tuyết Phi: "Cho nàng ta thuốc giải đi, sau này nàng ta sẽ không dám nữa!"
Vân Tuyết Phi không ngờ Hạ Hầu Cảnh sẽ nói chuyện vì nữ nhân này, vẻ mặt vốn đang tức giận, dưới ánh mắt khẩn cầu của Hạ Hầu Cảnh thì từ từ biến mất, nàng cúi đầu áy náy nhìn Ngũ Trà rúc vào bên cạnh mình, nhẹ nhàng nói tiếng: "Thật xin lỗi!"
Sau đó tay vung lên, quăng thuốc giải tới.
Bạch Nhiễm thấy Hạ Hầu Cảnh bảo vệ mình ở trước mặt Vân Tuyết Phi, sắc mặt nở rộ hạnh phúc cười, ngọt ngào nói: "A cảnh, huynh thật tốt!"
"Ta mang Ngũ Trà đi trước đây!"
Sau khi Vân Tuyết Phi lạnh lùng nói ra những lời này, đỡ Ngũ Trà đầu cũng không quay lại rời đi!