"Ta hối hận vì lúc trước nghe lời mẫu phi hủy bỏ hôn sự giữa chúng ta...! Đó không phải ý của ta, chính nàng cũng ép ta, nhưng ta không để ý...! Không để ý...!Nàng tha thứ cho ta được không...!Nếu nàng tha thứ cho ta, nàng muốn gì ta đều cho nàng.
Nàng muốn gì? Vị trí Thái Tử Phi sao?"
Càng nói, gã càng nắm chặt hai vai nữ tử mang khăn che mặt, nhìn nàng ta, đôi mắt tràn ngập mong đợi.
Nhưng nữ tử dưới khăn che mặt lại cứng đờ.
Từng câu từng chữ Bách Lý Khiên nói như đao kiếm đâm vào trái tim Bắc Nhu, nơi đó vốn tích tụ nhiều thứ giờ phút này càng thêm đau đớn.
Thái Tử...!Thái Tử thế này là vì tiện nhân An Cửu kia sao?
Ngài ấy biết hôn sự của An Cửu và đại ca đã được định, cho nên mới chuốc say bản thân như chết?
Hừ, hay cho một An Cửu, nàng đúng là có bản lĩnh!
Nghĩ đến vết thương trên trán mình, tay Bắc Nhu nắm chặt thành đấm.
"Cửu Nhi, hay là ta đưa nàng đi, rời khỏi nơi này, không có Bắc Sách, không có tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, trời cao biển rộng, nàng muốn dừng chân ở đâu, ta đều ở bên cạnh nàng."
Bách Lý Khiên nhìn chằm chằm nữ tử che mặt, nhưng rất lâu sau người nọ vẫn không đáp.
Gã không nhịn được mà nhíu mày, tay lấy mũ có rèm che trên mặt nàng ta xuống.
Khăn che mặt cản trở tầm mắt của gã bị lấy ra, Bách Lý Khiên cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt.
Ánh mắt gã theo bản năng lập lòe, không phải An Cửu?
Sắc mặt trầm xuống, Bách Lý Khiên chán ghét đẩy nàng ta ra, lạnh giọng: "Sao lại là ngươi?"
Dù say, có những thứ gã vẫn phân biệt được.
Bắc Nhu lảo đảo một cái, dịu dàng nói: "Thần thiếp tới thăm Thái Tử điện hạ."
"Bổn thái tử có gì mà thăm?" Bách Lý Khiên nhíu mày, không hề che giấu thái độ chán ghét với nữ nhân này.
Cảm nhận sự lạnh nhạt xa cách kia, trái tim Bắc Nhu đau đớn, nhưng nàng ta vẫn nhịn: "Thân phận Thái Tử điện hạ tôn quý, thân mình càng quý giá hơn, say rượu hại thân, Thái Tử điện hạ phải yêu quý chính mình, thần thiếp..." Nói tới đây, Bắc Nhu tiến lên một bước, thăm dò, "Thần thiếp biết Thái Tử điện hạ đau khổ, tình cảm Thái Tử điện hạ dành cho Cửu Nhi tỷ tỷ sâu đậm thế nào Nhu Nhi cũng biết, có điều ba ngày sau sẽ là ngày đại ca nghênh thú Cửu Nhi tỷ tỷ, từ đó, vị hôn thê của Bắc thế tử chính thức trở thành Bắc thế tử phi.
Thái Tử điện hạ, ngài nhớ nhung thê tử của người khác, việc này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ tổn hại tới sự anh minh của Thái Tử, tạo cơ hội cho người ta đàm tiếu!"
Bách Lý Khiên trừng mắt nhìn Bắc Nhu: "Thì sao hả? Phụ hoàng còn có thể đoạt Hạ Hầu trắc phi của Bắc vương gia, nuôi nàng ta trong cung.
Một ngày nào đó bổn thái tử học theo phụ hoàng, ai dám nói một câu không phải!"
Đại hôn? Đại hôn thì sao?
Bắc Sách và gã ai mới là người cười đến cuối cùng còn chưa biết, không phải à?"
"Vậy Thái Tử điện hạ càng phải vực dậy tinh thần, mượn rượu giải sầu như vậy có ý nghĩa gì?" Bắc Nhu hơi nhíu mày, vết sẹo trên trán tuy mờ nhưng vẫn có thể thấy rõ.
Nhưng nàng ta biết, giờ phút này Thái Tử không bận tâm tới vết thương của nàng ta, càng không quan tâm thương tiếc.
Tâm tư của gã đều ở chỗ An Cửu, mọi thứ của nàng ta đều do An Cửu ban tặng!
Bách Lý Khiên tức giận, nhưng không có cách nào phản bác.
Bắc Nhu tiếp tục: "Thái Tử điện hạ không muốn thấy Cửu Nhi tỷ tỷ trở thành thê tử của đại ca, tuy đã hạ quyết tâm tương lai đoạt lấy, nhưng giờ phút này trong lòng chắc cũng không thoải mái đúng không?"
"Việc này liên quan gì tới ngươi? Hôm nay ngươi tới chẳng lẽ để chê cười bổn thái tử?"
"Chê cười? Thần thiếp sao có thể chê cười Thái Tử? Thái Tử là trời của thần thiếp..."
"Được rồi được rồi, ngươi không có việc gì thì cút đi." Bách Lý Khiên mát kiên nhẫn ngắt lời Bắc Nhu, cơ thể mang theo men say đến bên mép giường ngồi xuống, lại thuận tay cầm bầu rượu rót vào miệng.
Bắc Nhu nắm hai tay càng chặt, không hề rời đi: "Thái Tử điện hạ, nếu thần thiếp đi rồi, e rằng Thái Tử điện hạ sẽ hối hận."
"Hối hận?" Bách Lý Khiên khẽ cười, "Bổn Thái Tử hối hận?"
"Đúng vậy, hôm nay thần thiếp tới là vì Cửu Nhi tỷ tỷ." Bắc Nhu hành lễ.
"An Cửu?" Bách Lý Khiên ngẩn ra, "A, ngươi đúng là biết nói chuyện, ngươi tới đây sao lại vì An Cửu?"
"Thần thiếp biết tình nghĩa Thái Tử điện hạ dành cho Cửu Nhi tỷ tỷ, thần thiếp đã nghĩ ra một cách có thể giúp Thái Tử điện hạ được như ước nguyện!"
Bách Lý Khiên xoay người nhìn Bắc Nhu: "Được như ước nguyện? Hừ, ngươi biết bổn thái tử mong muốn thứ gì sao?"
"Không phải Thái Tử muốn có được Cửu Nhi tỷ tỷ à?" Bắc Nhu mỉm cười.
Quả nhiên, đôi mắt kia lộ vẻ hứng thú, khẽ cười: "Đúng, bổn thái tử muốn có được An Cửu, nhưng vừa rồi không phải ngươi cũng nói ba ngày sau là lễ đại hôn, nàng sắp trở thành Bắc thế tử phi sao..."
"Không phải còn ba ngày ư?" Bắc Nhu lần đầu ngắt lời Thái Tử, trong dáng vẻ dịu dàng kia hình như có thứ gì khác kích động.
Bách Lý Khiên quan sát Bắc Nhu, trầm mặc một lát: "Ngươi...!Có ý gì?"
"Ba ngày sau là đại hôn, nếu trong đại hôn không có tân nương..." Nói tới đây, Bắc Nhu dừng lại, ánh mắt khóa chặt gương mặt khiếp sợ của Bách Lý Khiên.
Không có tân nương?
Ý của Bắc Nhu là...!Cướp An Cửu đi?
Nhưng đại hôn ba ngày sau thanh thế rất lớn, còn có sứ thần các nơi, huống hồ muốn cướp tân nương trong tay Bắc Sách nào phải việc dễ?
Nhìn Bách Lý Khiên thả lỏng, Bắc Nhu cười lạnh: "Thần thiếp cứ tưởng với tình nghĩa Thái Tử dành cho Cửu Nhi tỷ tỷ, việc gì cũng có thể làm, nhưng không ngờ tâm ý của Thái Tử dành cho An Cửu sợ rằng không sâu như suy nghĩ của thần thiếp, nếu không...!Sao ngài lại do dự?" Bắc Nhu thở dài, hành lễ, "Nếu Thái Tử điện hạ muốn tiếp tục mượn rượu giải sầu, thần thiếp không quấy rầy nữa.
Thần thiếp cáo lui."
Bắc Nhu xoay người, vừa đi được vài bước, nam nhân phía sau quả nhiên lên tiếng: "Khoan đã!"
Bắc Nhu dừng lại: "Thái Tử còn gì phân phó?"
"Không phải ngươi nói mình có cách khiến đại hôn ba ngày sau không có tân nương sao?" Men say trên người Bách Lý Khiên dường như đã tan đi, tay chắp sau lưng, trầm giọng.
Bắc Nhu nhếch mép cười: "Đúng vậy."
"Có nắm chắc không?" Bách Lý Khiên tiến lên vài bước.
Cảm nhận sự vội vàng kia, Bắc Nhu cảm thấy không vui, híp mắt: "Nếu không nắm chắc, thần thiếp sẽ không hiến kế cho Thái Tử."
"Tốt, tốt lắm!" Bách Lý Khiên kích động.
Đoạt tân nương sao?
A, cho dù là Bắc Sách thì thế nào? So với trơ mắt nhìn An Cửu trở thành thê tử của Bắc Sách, chi bằng phản kích một lần!
Bắc Sách ư? Là y cướp nữ nhân của gã trước, bây giờ gã tính kế, chẳng qua là đoạt lại thứ vốn thuộc về gã mà thôi!
Không cần có cách cụ thể, Bách Lý Khiên đã vô cùng hưng phấn.
Bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía Bắc Nhu, hưng phấn kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo nham hiểm trước sau như một.
"Tại sao? Bổn thái tử nhớ ngươi thích bổn thái tử, tại sao lại giúp ta cướp lại An Cửu?" Bách Lý Khiên híp mắt.
Bắc Nhu đón nhận sự chất vấn của Bách Lý Khiên, im lặng một hồi, cuối cùng vẫn không lảng tránh.
Trước đây mỗi lần nhìn thẳng vào mắt Bách Lý Khiên, Bắc Nhu đều cẩn thận, thậm chí là hèn mọn, nhưng giờ phút này, ánh mắt của nàng ta lại bình tĩnh và bình đẳng: "Thần thiếp thích thái tử.
Trong quá khứ thần thiếp cố gắng làm một Thái Tử Phi ôn nhu hiền thục, tri thư đạt lễ nhưng vẫn không thể chiếm được sự ưu ái của ngài.
Thần thiếp nghĩ, chắc chắn là cách của thần thiếp không đúng.
Khoảng thời gian qua ở Bắc Vương phủ, thần thiếp ngày đêm suy nghĩ, cuối cùng cũng ngộ ra một vài điều."
Bách Lý Khiên hứng thú: "Vậy sao? Ngươi nói xem ngươi ngộ ra điều gì?"
"Thần thiếp khát vọng được Thái Tử triều mến, nhưng cách của thần thiếp lại không được Thái Tử yêu thích.
Thái Tử có tình với An Cửu, tuy thần thiếp không ghen ghét, nhưng nghĩ lại, thần thiếp cũng chưa làm gì cho Thái Tử, cho nên không bằng giúp Thái Tử tính kế việc này, không biết thay đổi của Nhu Nhi có làm Thái Tử vui mừng không?"
Bách Lý Khiên ngẩn ra, ngay sau đó bật cười thành tiếng: "Vui, đương nhiên vui mừng.
Tốt lắm, Thái Tử Phi thật sự rất vừa ý ta."
Bắc Nhu hân hoan đi đến cạnh Bách Lý Khiên, hành lễ: "Thái Tử điện hạ thích, không uổng công thần thiếp suy nghĩ nhiều ngày thế."
Bách Lý Khiên nhìn Bắc Nhu, trong lòng vẫn có khúc mắc về đêm đó, nhưng nghĩ đến việc của An Cửu còn phải dựa vào nàng ta, hắn chỉ có thể che giấu sự chán ghét, mỉm cười: "Vậy Thái Tử Phi có cách gì?"
"Thái Tử gấp cái gì? Có một số việc cứ để thần thiếp sắp xếp là được.
Thái Tử điện hạ...!Chỉ cần chờ ba ngày sau nạp thiếp.
Thái Tử điện hạ, thần thiếp vừa hồi phủ, có hơi mệt mỏi..."
"Vậy Thái Tử Phi nghỉ ngơi ở đây đi." Bách Lý Khiên đi tới giữ chặt tay Bắc Nhu, môi kề sát môi nàng ta.
Bắc Nhu sửng sốt.
Cửu chỉ ám muội này là điều nàng ta chờ mong, lại quá bất ngờ, nhưng chớp mắt, nàng ta đã thuận thế ngã vào lòng Bách Lý Khiên.
Quả nhiên, Thái Tử thế mà vì...!Bắc Nhu không nói rõ tư vị trong trái tim mình.
An Cửu ơi An Cửu, thật không ngờ Thái Tử sủng hạnh nàng ta lại do nàng ban tặng!
Nghĩ đến vết thương trên trán, Bắc Nhu càng oán hận, nhưng thế thì sao chứ?
Đến cuối cùng nàng ta cũng được Thái Tử sủng hạnh, không phải sao?
Còn về An Cửu, nàng đang chuẩn bị cho đại hôn ba ngày sau à?
Hừ, đừng hòng như ý, Bắc Nhu này còn chưa được Thái Tử yêu, An Cửu nàng đừng mơ có được hạnh phúc.
Không chỉ thế, nàng ta còn muốn nàng phải xuống địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh!
Nàng ấy yêu đại ca sao?
Vậy nàng ta sẽ cho An Cửu xem nàng bị Thái Tử chiếm lấy thân thể trước, đại ca còn si mê sủng nịch nàng như vậy không!
Đang thầm nghĩ, cơ thể đột nhiên bị Bách Lý Khiên bế lên, Bắc Nhu duyên dáng kêu một tiếng, hai tay ôm lấy cổ gã, ôn nhu thẹn thùng.
Trong phòng có mùi rượu bầu bạn, ngoài cửa, Thượng Quan Liên vội vàng đuổi theo Bắc Nhu tới, nghe tiếng ái muội bên trong, không khỏi nhíu mày.
A, Thái Tử Phi có cách khiến Thái Tử sủng hạnh nàng ta rồi sao?
Thượng Quan Liên xoay người nhìn hồ nước kết băng trong viện, bỗng phát hiện, nói không chừng Thái Tử phủ sẽ lại có thay đổi!
...
Tin tức ba ngày sau An Cửu và Bắc Sách đại hôn cũng truyền tới Dự Thân vương phủ.
Trong phòng, Bách Lý Vũ dựa vào đầu giường, ánh mắt tràn ngập tà khí, nhưng cẩn thận nhìn lại có thể phát hiện những thứ khác thường trong đó.
Ngồi đối diện là tân nương khác của đại hôn ba ngày sau, công chúa Tây Lương.
Giờ phút này, khăn che mặt đã được gỡ xuống, một gương mặt tuyệt thế diễm lệ lộ ra, nhưng bây giờ hình như lại không ai thưởng thức hoa dung nguyệt mạo này.
Công chúa Tây Lương thấy Bách Lý Vũ nhìn vào hư không, tay vuốt ve một miếng ngọc bội, không biết đang nghĩ gì.
Có điều, nàng ta vẫn đoán được chút manh mối.
"Đúng là có duyên, ba ngày sau An Cửu quận chúa và Bắc thế tử cùng đại hôn với chúng ta, đúng là náo nhiệt." Công chúa Tây Lương lên tiếng phá tan bầu không khí quỷ dị này.
Vừa nghe đến bốn chữ An Cửu quận chúa, đôi mắt kia hơi thất thần, ngay sau đó nam nhân dời mắt nhìn nữ nhân đối diện, nhíu mày: "Ngươi còn chưa đi?"
Công chúa Tây Lương rét run, vội nở một nụ cười: "Trong mắt Vũ vương gia không thể nhìn người khác sao? Nếu lúc này người ngồi trước mặt ngài là An Cửu quận chúa, e rằng thái độ của Vũ vương gia đã không như đối với Cẩm Hoàn bây giờ."
"Nếu công chúa đã biết, cần gì hỏi nhiều?"
Tự rước lấy nhục!
"Ngài..." Công chúa Tây Lương không ngờ Bách Lý Vũ không thèm cho mình mặt mũi, nhưng nghĩ tới mục đích của mình, nàng ta vẫn duy trì ý cười, "Đúng, bổn công chúa biết, bổn công chúa biết.
Ba ngày sau, bổn công chúa là tân nương của ngài!"
Bách Lý Vũ liếc nàng ta: "Thì sao? Gả tới đây cũng chỉ là vật trang trí mà thôi."
Công chúa Tây Lương nắm chặt khăn gấm, miễn cưỡng cười: "Vậy sao? Cẩm Hoàn ta chắc chắn sẽ không làm vật bài trí, có rất nhiều thứ chờ Cẩm Hoàn lên kế hoạch cho vương gia xong, đến lúc đó, ngài sẽ biết Cẩm Hoàn rốt cuộc có phải vật trang trí hay không."
"Ngươi đừng nói bậy!" Bách Lý Khiên lạnh lùng quát.
"Vương gia cứ yên tâm, Cẩm Hoàn sẽ không làm bậy, tâm tư của Cẩm Hoàn đều đặt trên người vương gia, Cẩm Hoàn chắc chắn sẽ giúp vương gia có một tiền đồ cẩm tú.
Có những thứ vốn thuộc về vương gia ngài lại nằm trong tay kẻ khác lâu như vậy, đã tới lúc lấy về rồi, bằng không, các vong linh vì nó mà chết ở âm tào địa phủ e rằng cũng không nhắm mắt."
"Đủ rồi, ngươi câm miệng, đừng nói nữa!" Bách Lý Vũ phẫn nộ đứng dậy.
Nhưng công chúa Tây Lương vẫn tiếp tục: "Không thể nói sao? Nơi này chỉ có hai người chúng ta, có gì mà không thể nói? Ngài yên tâm, có vài thứ hiện giờ vẫn chưa thể để lộ ra ngoài, có điều, sẽ có một ngày, dù sao hay muộn cũng sẽ chiếu cáo thiên hạ, đến lúc đó Đông Sở quốc này sẽ thuộc về một mình ngài."
"Ngươi...!Thật sự muốn mưu đoạt ngôi vị hoàng đế?" Bách Lý Vũ trừng mắt nhìn công chúa Tây Lương.
Điên cuồng, nữ nhân này quá điên cuồng!
"Không phải ta nghĩ, mà nó vốn là của ngài." Công chúa Tây Lương cười như không cười, "Đây là kỳ vọng của rất nhiều người."
"Rất nhiều người? Hừ!" Bách Lý Khiên cười lạnh, "Ai?"
"Những người đã chết! Ngài là hi vọng duy nhất của họ.
Chuyện năm đó chưa hoàn thành, bây giờ, tới phiên ngài hoàn thành!"
"Ngươi...! Kẻ điên!" Bách Lý Khiên lạnh giọng quát, "Một công chúa Tây Lương như ngươi sao lại...!A, dã tâm của Tây Lương đúng là không nhỏ, thiên hạ lúc này tuy đang ba nước thế chân vạc, nhưng mọi người đều cho rằng dã tâm của Bắc Tần và Đông Sở lớn nhất, lại không ngờ các ngươi cũng đang rục rịch tính kế."
"Dã tâm sao? Bổn công chúa làm thế là vì ngài, ngài cho rằng một khi hoàng đế quý quốc biết thân thế của ngài, ngài còn có thể làm Vũ vương gia à? Không, không thể, ngài sẽ chỉ là tù nhân, trong mắt hoàng đế quý quốc không chấp nhận một hạt cát, huống hồ hạt cát như ngài lại quá lớn, ở trong mắt ai cũng quá ương ngạnh.
Cho dù ngài trốn tới chân trời góc biển, một khi biết thân phận của ngài, Hoàng Thượng cũng sẽ đuổi giết ngài tới chân trời góc biển.
Năm đó vì bảo vệ ngài, Dự Thân Vương nhận ngài là nhi tử, nếu ông ấy trên trời có linh thiêng thấy ngài vẫn rơi vào kết cục đó, không biết liệu có chết không nhắm mắt không.
Ha ha, nếu ta là ngài, ta thà ra tay trù tính cho tiền đồ cẩm tú, tiêu diệt mọi uy hiếp chứ không sống những ngày tháng lo lắng bí mật bị vạch trần."
Bách Lý Khiên trầm mặc, trù tính sao?
Từ lúc biết thân thế của mình, hắn từng giãy giụa, nhưng với sức của hắn thì có thể làm gì?
Hắn không thể không khống chế thù hận, hắn bất cần đời, thậm chí không tiếc đối địch với Thái Tử.
Hắn chán ghét hoàng thất này nhưng lại không có cách nào rời xa.
Hắn dùng thân phận Vũ vương gia để ngủ đông, thậm chí hi vọng có thể làm chút gì đó cho người đã chết.
"Vũ vương gia, ngài là người thông minh, chẳng qua trước mắt vẫn có vài chuyện chưa nhìn thấu, nhưng ngài vẫn còn thời gian!" Công chúa Tây Lương nhìn Bách Lý Vũ, tươi cười, "Ngày tháng sau này của chúng ta còn dài, chờ chúng ta trở thành phu thê, từ từ mưu tính việc lớn cũng không muộn.
Vì đại hôn lần này, sứ thần các nước đều tới, không biết bọn họ tới vì đại hôn của chúng ta hay vì đại hôn của An Cửu và Bắc Sách, mà thôi, truy cứu những việc này cũng không có ý nghĩa, hôm đó náo nhiệt mới quan trọng nhất, Cẩm Hoàn rất thích náo nhiệt."
"Vậy công chúa cứ hưởng thụ đi." Bách Lý Vũ lạnh giọng, phất tay áo đi vào nội sảnh.
Công chúa Tây Lương này biết bí mật của hắn, thật sự khiến hắn nghẹn khuất.
Ba ngày sau đại hôn...!Nghĩ tới An Cửu, khóe miệng hắn nhẹ nhàng cong lên, từ cửa sổ rời đi.
Lúc công chúa Tây Lương đuổi theo, bên trong đã không một bóng người, gương mặt mỹ lệ kia trầm xuống, ánh mắt lập lòe, ngay sau đó cũng ra khỏi phòng.
Không muốn ở cùng nàng ta thì sao? Trước sau hắn đều phải nghe lời, không phải à?
Nắm được điểm yếu của Vũ vương gia, trên đời này e rằng chỉ có một mình nàng ta!
...
Thanh Ninh Tiểu Trúc.
Lúc này đã chạng vạng, tú nương mang hỉ phục tới.
Được Hồng Linh hầu hạ, An Cửu mặc vào.
Trong căn phòng ấm áp, nhìn nữ tử mặc hỉ phục đỏ thẫm, đám tỳ nữ đều bất ngờ.
"Đẹp quá, tiểu thư có thể sánh với Dung