Tiểu thái giám đi đến trước mặt An Cửu, cung kính hành lễ: "Vương phi, vương gia đang Li Tâm Đình."
An Cửu nhìn con sông, giữa đám sương bao phủ có thể mơ hồ nhìn thấy một điểm đen giữa Li Giang, nghe nói trên Li Giang có một hòn đảo nhỏ, hòn đảo đó không phải tự nhiên mà là rất nhiều năm trước, để có cuộc hội minh giữa Bắc Tần Quốc và Đông Sở Quốc, hai nước bố trí một con thuyền lớn ở giữa sông, hình thành một đảo nhỏ.
Mà Li Tâm Đình nằm trên con thuyền lớn kia.
Bắc Sách chuẩn bị bất ngờ? An Cửu híp mắt nhìn thái giám, cười hỏi: "Vương gia chuẩn bị cái gì?"
Rõ ràng thái giám kia sửng sốt, nhưng gã lập tức hoàn hồn, vội đáp: "Hồi vương phi, vương gia...!Không nói."
"Thế sao?" An Cửu vẫn cười.
Khi nãy ở hành cung nghe truyền lời, An Cửu nghĩ tới Bắc Sách, hoàn toàn không nghi ngờ, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, cả câu chuyện hình như không bình thường lắm.
Chuyện quan trọng như vậy nên là Xích Phong tới truyền lời mới đúng, tại sao Bắc Sách lại phái một tiểu thái giám bên cạnh Tĩnh Phong Đế tới?
An Cửu giơ tay xoa cung mày: "Ngươi đi nói với Bắc vương gia hôm nay ta không khỏe, bất ngờ này hôm khác hãy xem đi!"
Hồng Linh lập tức đi tới đỡ nàng: "Tiểu thư..."
"Vương phi, vương gia đã ở Li Tâm Đình, nếu người không đi e rằng...!Không ổn." Tiểu thái giám cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nét mặt mất tự nhiên vẫn bị An Cửu bắt gặp.
"Không ổn? Sao lại không ổn? Nếu ta không đi, ngươi không thể báo cáo với chủ tử của ngơi đúng không?"
Bị An Cửu trừng mắt nhìn, thái giám chột dạ: "Vương phi, Bắc vương gia..."
"Còn không thừa nhận à? Nói đi, ai bảo ngươi tới!"
"Vương phi..." Thái giám nơm nớp lo sợ.
Hồng Linh hiểu ý, bước lên đá gã một cái, trầm giọng quát: "Vương phi đang hỏi ngươi, ngươi còn không mau trả lời!"
Thái giám vẫn quyết ngậm miệng.
Hai mắt An Cửu lập lòe: "Không nói sao? Không nói, vậy để ta đoán xem...!Là Dung phi nương nương đúng không?"
Dứt lời, tiểu thái giám kia ngẩn ra, chỉ phản ứng này đã đủ chứng minh suy đoán của nàng không sai.
Hạ Hầu Âm? Nữ nhân kia bảo nàng tới Li Tâm Đình làm gì?
"Về nói với chủ tử của ngươi, nếu muốn ôn chuyện, An Cửu và nàng ta không có gì để nói, nếu nàng ta muốn giở trò, ta đây cũng không rảnh chơi với nàng ta!" An Cửu lạnh giọng.
Không phải nàng sợ Hạ Hầu Âm, mà hiện giờ tâm tư của nàng đang dồn về phía Thượng Quan Liên.
"Nếu như ta có món đồ ngươi cảm thấy hứng thú thì sao?"
Trên thuyền truyền tới giọng của một nữ tử, vừa nghe An Cửu liền biết đó là ai.
An Cửu nhìn lên thuyền, quả nhiên thấy Hạ Hầu Âm dò đầu ra nhìn nàng, nụ cười trên gương mặt càng tôn lên nét mỹ lệ động lòng người.
Mà nụ cười ấy lọt vào mắt An Cửu lại toàn là mưu kế.
"Dung phi nương nương biết ta hứng thú với thứ gì à?"
"Ngươi theo ta tới Li Tâm Đình chẳng phải sẽ biết sao?"
"Dung phi nương nương muốn ta tới Li Tâm Đình như thế, chẳng lẽ ở đó có bẫy gì?"
"Nếu có bẫy, ngươi sợ à?"
"Ngươi nói xem?" An Cửu nhếch mép cười.
Hạ Hầu Âm trước giờ không có ý tốt, biết nàng ta gài bẫy, sao nàng phải chủ động nhảy vào? Tự đặt mình vào nguy hiểm không phải phong cách làm việc của An Cửu nàng.
Hạ Hầu Âm thầm rủa một tiếng, chậm rãi xuống thuyền, nàng ta biết chỉ dựa vào việc thái giám truyền lời chắc chắn không gạt được An Cửu.
Có điều nghĩ tới tin tức mình có được, nụ cười trên mặt Hạ Hầu âm càng xán lạn.
Nàng ta đi tới trước mặt An Cửu, cười nói: "Nhưng dù ngươi có sợ hay không, ngươi đều sẽ đi!"
"Thế à? Vậy phải xem Dung phi nương nương có thể cho An Cửu một lý do hợp lý hay không!"
Đồ nàng cảm thấy hứng thú sao?
Nàng phải xem xem Hạ Hầu Âm có thể lấy ra thứ gì khiến nàng hứng thú!
"Bổn cung tặng ngươi một chữ!" Hạ Hầu Âm nhìn An Cửu chằm chằm, "Liên!"
Liên? An Cửu giật mình.
Liên? Liên mà Hạ Hầu Âm nói tới có ý nghĩa gì?
Trong đầu An Cửu theo bản năng hiện lên ba chữ, Thượng Quan Liên!
Lẫm Phong truyền tin nói Thượng Quan Liên biến mất ở Nghiệp Thanh, hiện tại nghe chữ Liên từ miệng Hạ Hầu Âm, không lẽ nàng ta biết tung tích của Thượng Quan Liên?
Thượng Quan Liên...!Hạ Hầu Âm này không chỉ biết tung tích của Thượng Quan Liên, còn biết nàng đang tìm Thượng Quan Liên à?
Thú vị, Thượng Quan Liên và Hạ Hầu Âm cũng có liên hệ? Giữa họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Càng nghĩ An Cửu càng cảm thấy hứng thú.
Nàng cứ tưởng Thượng Quan Liên mất tích, không ngờ Hạ Hầu Âm lại nói nàng ta biết, Hạ Hầu Âm chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nói nàng biết việc này, cho nên ở Li Tâm Đình chắc chắn có bẫy!
Nhưng nghĩ tới người đứng sau Thượng Quan Liên, An Cửu híp mắt.
"Xem ra vương phi đã có quyết định đúng không?" Hạ Hầu Âm đắc ý gằn từng chữ.
An Cửu nhướng mày: "Dung phi nương nương đã biết quyết định của là gì, nhưng nương nương có biết nếu An Cửu ta gặp nạn, Bắc Sách sẽ thế nào không? Dung phi nương nương, ta có một câu muốn nhắc nhở nương nương, nếu ta có chuyện gì, Bắc Sách sẽ biết tại sao ta lại xảy ra chuyện!"
Hạ Hầu Âm giật mình, vừa ghen ghét vừa băn khoăn không biết An Cửu có ý gì.
Nhưng rất nhanh, nàng ta đã nở nụ cười: "Ta tự có chừng mực.
An Cửu, đi thôi!"
Hồng Linh vội giữ An Cửu lại: "Tiểu thư, người không thể đi, Dung phi chắc chắn không có ý tốt."
An Cửu nhíu mày, nàng làm sao không biết Hạ Hầu Âm không có ý tốt?
Nhưng dụ hoặc người đứng sau Thượng Quan Liên quá lớn, đây là tin tức duy nhất liên quan tới Thượng Quan Lên, nếu nàng bỏ lỡ, chỉ sợ càng khó tìm Thượng Quan Liên!
Hạ Hầu Âm không vui trừng mắt nhìn Hồng Linh: "Hay cho một cung nữ, nếu là ngày thường, nếu ngươi dám nói bổn cung như vậy, bổn cung chắc chắn sẽ cắt lưỡi ngươi, có điều hôm nay nể tình chủ tử nhà ngươi, bổn cung sẽ không so đo.
Đi thôi!"
Dứt lời, Hạ Hầu Âm quan sát bốn phía, hôm nay hình như không thấy thị vệ của An Cửu.
Hồng Linh cắn môi nhìn An Cửu, An Cửu cho nàng một ánh mắt trấn an, khẽ cười: "Nghe nói phong cảnh ở Li Tâm Đình không tệ, hôm nay chủ tớ chúng ta có phúc thưởng thức rồi."
Hồng Linh nhíu mày, đã lúc nào rồi tiểu thư còn nghĩ tới việc ngắm phong cảnh? Chẳng lẽ nàng ấy không lo lắng sao?
Nghĩ tới một người, Hồng Linh ngẩn ra, đúng rồi, Nam Minh! Từ lúc đến Nghiệp Thành, mọi người chỉ biết tiểu thư chỉ dẫn theo một hạ nhân là nàng, không hề biết Nam Minh luôn nấp trong tối.
Nàng theo bản năng nhìn bốn phía, dần bình tĩnh lại.
Chủ tớ hai người lên thuyền, thuyền không lớn nhưng cách trang trí rất tinh xảo.
Hạ Hầu Âm dựa vào đầu giường, nhếch mép, dường như tất cả đều nằm trong sự khống chế.
Mấy người trên thuyền không ai nói gì, qua khoảng thời gian một nén hương, thuyền mới dừng lại.
An Cửu và Hồng Linh tới đầu thuyền nhìn hòn đảo được thiết lập bằng các ván gỗ, đình đài lầu các được xây bên trên y hệt như ở mặt đất.
"Mời!" Hạ Hầu Âm lên tiếng, dẫn đầu lên đảo Li Tâm.
An Cửu không hề sợ hãi, cũng cất bước đi lên, Hồng Linh theo sát phía sau, cả hai đi theo Hạ Hầu Âm tới một lầu các.
Ba chữ Li Tâm Đình khiến An Cửu cũng kinh ngạc.
Người đời đều cho rằng Li Tâm Đình là một cái đình, nhưng không ngờ nó lại là lầu các.
Hạ Hầu Âm tới cửa, cố ý quay đầu nhìn An Cửu, đắc ý cười: "An Cửu, ngươi sợ rồi sao?"
"Sợ gì chứ? Nếu đã tới rồi, bây giờ mới sợ, hữu dụng sao?" An Cửu nhướng mày, rõ ràng thấy đáy mắt Hạ Hầu Âm thoáng qua sự thất vọng.
thất vọng à? Thứ Hạ Hầu Âm muốn nhìn thấy nhất chính là nàng sợ hãi, nhưng nàng sợ sao?
Một khi đã vậy, nàng càng không để nàng ta được như ý.
Không đợi Hạ Hầu Âm nói gì thêm, An Cửu nhanh chóng đi vào.
Hành động này khiến tâm trạng Hạ Hầu Âm chùng xuống, An Cửu khẽ cười.
Ba người bước vào, cánh cửa phía sau đột nhiên đóng lại, nháy mắt tiếp theo, ngay cả cửa sổ bốn phía cũng lập tức bị vải đen che kín, cả căn phòng rơi trở nên tối om.
"A!"
Tiếng của hai nữ tử vang lên, một là Hồng Linh, mà người còn lại...!An Cửu nhíu mày, khi nãy Hạ Hầu Âm cũng hoảng sợ sao?
Điều này có ý nghĩa gì?
An Cửu cố gắng thích ứng với bóng tối trong phòng, trong phòng không hề có chút ánh sáng, hiện tại hai mắt hoàn toàn không có tác dụng, vì thế An Cửu dứt khoát nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc đó, những giác quan khác của An Cửu lập tức nhạy bén hơn nhiều, ở chóp mũi quanh quẩn mùi Long Tiên Hương càng ngày càng gần.
Một nam nhân...!Đây là hơi thở nàng chưa từng tiếp xúc!
Nam nhân này là ai?
Cùng một bọn với Hạ Hầu Âm?
Trong đầu An Cửu có vô số suy đoán.
Nam nhân này từng bước tới gần nàng nhưng hoàn toàn không để lại tiếng bước chân, cứ như quỷ mị, nếu không dựa vào mùi hương nhàn nhạt kia tới gần, thật sự là không thể phát hiện sự tồn tại của hắn.
Trong bóng tối, nam nhân dừng lại cách An Cửu một bước.
An Cửu vẫn nhắm mắt, khẽ cười: "Ta mới tới, công tử lại dùng cách này để tiếp đón, chẳng lẽ công tử không thể bước ra ngoài ánh sáng sao?"
Nam nhân kia sửng sốt, sau đó bật cười, tiếng cười trầm thấp giúp An Cửu xác định khoảng cách giữa mình và hắn.
Chỉ là một bước chân!
An Cửu nhíu mày, nàng biết Hạ Hầu Âm dẫn nàng tới đây không có gì tốt đẹp, chỉ là nam nhân này...!Trực tiếp mách bảo thân phận của nam nhân này này không hề đơn giản.
"Dung phi nương nương dùng Thượng Quan Liên dụ ta tới đây vì ngươi muốn gặp ta đúng không?" An Cửu mở mắt đối diện với nam nhân này trong bóng đêm.
Nam nhân nhướng mày cười: "Đúng là ta muốn gặp ngươi, có điều...!Ngươi đã muốn gặp Thượng Quan Liên như vậy, nếu ta vui, ta có thể cho ngươi gặp mặt một lần."
"Nếu công tử vui? A, vậy phải thế nào công tử mới vui?" An Cửu đi thẳng vào vấn đề, "Công tử muốn gì cứ nói thẳng, nếu có gì không như công tử mong muốn, chúng ta lại thương lượng, sao hả?"
Thái độ hào sảng như vậy khiến nam nhân kia cũng phải ngây ra, rõ ràng An Cửu đang nằm trong tay hắn, nhưng nữ nhân này lại không hề sợ hãi, thậm chí còn đang có ý đồ lấy lại quyền chủ động.
Thú vị!
Đây chính là thế tử Bắc Sách cử thế vô song của Đông Sở cưới đúng không?
"Ngươi đoán xem ta muốn gì?"
An Cửu nhíu mày, ngay cả việc nam nhân này là ai nàng còn chưa biết, làm sao đoán được ý đồ của hắn? Hắn tưởng nàng là gì? Yêu quái quỷ thần à?
Bảo nàng đoán sao? Thế nàng đoán thử xem thế nào!
"Công tử cấu kết với Dung phi nương nương làm việc xấu, ta đoán đúng không?"
An Cửu vừa dứt lời, không chỉ nam nhân kia, ngay cả Hạ Hầu Âm cũng sửng sốt.
Cấu kết làm việc xấu? Hạ Hầu Âm khẽ cười: "An Cửu, chú ý cách dùng từ của ngươi, ngươi không biết mình đang trong tình cảnh gì à?"
"Dung phi nương nương nói xem ta đang trong tình cảnh gì?"
Hạ Hầu Âm bật cười: "Chẳng qua là cá trong chậu chim trong lồng mà thôi!"
"Thế ư? Vậy Dung phi nương nương