An Cửu bất ngờ trước phát hiện này.
Thục phi muốn đối phó Hạ Hầu Âm?
Đúng rồi, Hạ Hầu Âm hiện đang hoài long tự, được Tĩnh Phong Đế hết mực sủng ái, chỉ sợ một khi Hạ Hầu Âm sinh được hoàng tử, Tĩnh Phong Đế sẽ lập tức phong hậu, nhi tử của nàng ta thuận lý thành chương trở thành đích tử, là người được chọn cho vị trí trữ quân.
Thục phi khó khăn lắm mới thấy Ngọc hoàng hậu rớt đài, thái tử bị giết, nhi tử Bách Lý Ngạn của bà ta hiện giờ là người có khả năng trở thành thái tử nhất, bà ta sao có thể trơ mắt nhìn vị trí sắp vào tay lại bị mẫu tử Hạ Hầu Âm cướp mắt?
Nhưng Thục phi không chờ nổi sao?
Nghĩ tới Hạ Hầu Âm, ánh mắt An Cửu trở nên lạnh lẽo.
Theo thuyết, nếu nàng báo tin cho Hạ Hầu Âm, với sự khôn khéo của nàng ta, nàng ta nhất định có thể mượn cơ hội này diệt trừ Thục phi, hậu cung từ nay hoàn toàn là thiên hạ của nàng ta.
Nhưng nếu Hạ Hầu Âm thành công, đối với nàng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Đêm nay ra tay à?
An Cửu khẽ cười, nàng là người ngoài cuộc, hà tất phải xen vào tranh đấu hậu cung? Vui vẻ xem trò hay không phải là lựa chọn tốt nhất ư?
"Ngươi chắc không?"
An Cửu đang suy tư, thị nữ của Thục phi lại lên tiếng, từ giọng điệu nghe qua hết sức cẩn thận, có vẻ rất muốn một lần diệt trừ Hạ Hầu Âm, không thể thất bại.
"Cô cô cứ yên tâm, cổ trùng ở trong bụng Dung phi nương nương đã hai tháng, đủ rồi."
An Cửu cau mày.
Cổ trùng?
Đó là bí thuật của Nam Cảnh, chỉ có số ít người Nam Cảnh biết thuận nuôi dưỡng và sử dụng cổ trùng.
Nữ tử kia là người Nam Cảnh sao?
Đông Sở hiếm khi cho phép người Nam Cảnh bước vào quốc thổ, mà người kia chẳng những vào Đông Sở, còn vào tới hoàng cung?
Thuật vu cổ trước giờ là cấm kỵ trong hoàng cung này!
Để đối phó Hạ Hầu Âm, Thục phi đúng là không tiếc mọi giá, bà ta dám mạo hiểm tìm một nữ tử Nam Cảnh để thực hiện thuật vu cổ trong cung sao?
Nếu bị phát hiện, đó là tội chém đầu, mà Thục phi...
A, càng nghe nàng càng cảm thấy hứng thú.
Hai nữ nhân Thục phi và Hạ Hầu Âm này, một người ở trong tối muốn dồn Hạ Hầu Âm vào chỗ chết, mà Hạ Hầu Âm kia, chỉ riêng tiếng đàn đã lộ sự yêu tà.
Thuật vu cổ...
Nàng phải xem hai cung phi tranh đấu, cuối cùng ai sẽ áp chế được ai!
"Được, mọi việc giao cho ngươi, sau khi thành công, nương nương chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi." Thị nữ của của Thục phi dặn dò.
Nữ tử kia lại sợ sệt: "Nô tỳ không dám, nếu không nhờ cô cô cứu Linh Nhi, nương nương lại cho Linh Nhi một chỗ dung thân, chỉ sợ nô tỳ sớm đã chết ở đầu đường."
Thị nữ chỉ "Ừ" một tiếng, sau đó xung quanh yên lặng.
Thấy vậy, An Cửu lặng lẽ rời đi, tiếp tục đi về hướng Lăng Tiêu cung.
...
Ở Lăng Tiêu cung, từ khi Tiêu thái tử phi phát hiện Nhàn phi giả điên ngụy trang mai thai, chỉ cần là người ngoài tới Lăng Tiêu cung, Tiêu thái tử phi đều dùng danh nghĩa của mình làm khó người tới, cứ nhiều lần như vậy, thậm chí ngay cả cung nhân đưa đồ ăn của Nội Vụ Phủ chỉ đặt đồ hàng tháng ngoài cửa, ngay cả cửa Lăng Tiêu cung cũng không dám bước vào.
Nhàn phi không cần giả ngây giả dại nữa, ngày ngày an tâm ở trong phòng dưỡng thai, Tiêu thái tử phi cũng thường xuyên tới chăm sóc.
Lần này An Cửu gặp Nhàn phi, sắc mặt Nhàn phi đã tốt hơn rất nhiều, bụng cũng đã lớn hơn.
Theo hài tử dần lớn lên, Nhàn phi cũng càng ngày càng hưng phấn, bà dùng xiêm y của mình làm nguyên liệu may y phục cho trẻ con.
Thai đã bảy tháng, không lâu nữa hài tử sẽ chào đời.
Nhưng gặp An Cửu, nghĩ tới việc muốn tiễn hài tử đi, Nhàn phi lại ưu sầu.
Lần này Nhàn phi kéo An Cửu ngồi hàn huyên tâm sự, tới giờ cơm chiều, Tiêu thái tử phi bảo lão cung nữ của mình đưa đồ ăn tới.
Mọi người trong Lăng Tiêu cung quây quần bên bên.
Tiêu thái tử phi hôm nay cũng rất thân thiện, hay kể chuyện về An Mạt quận chúa năm đó.
An Cửu nghe, lòng thoáng rung động.
Không biết từ khi nào nàng đã hoàn toàn thích ứng với cơ thể này, không chỉ thích ứng cơ thể, ngay cả linh hồn cũng hoàn toàn dung hợp.
Hiện tại, nghe người ta nhắc tới An Mạt quận chúa, trong đầu nàng theo bản năng coi bà là mẫu thân của mình chứ không phải mẫu thân của thân thể này.
Phát hiện mới khiến An Cửu kinh ngạc, nhưng cũng rất vui.
Tuy An Mạt quận chúa không còn nhưng máu mủ thâm tình ấy vẫn vô cùng ấm áp.
Màn đêm buông xuống, mọi người ở Lăng Tiêu cung đang trò chuyện vui vẻ, bên ngoài đột nhiên ồn ào.
Nhàn phi sửng sốt ôm bụng, cầu cứu An Cửu và Tiêu thái tử phi: "Làm sao đây?"
An Cửu và Tiêu thái tử phi nhìn nhau, An Cửu nắm tay trấn an Nhàn phi, Tiêu Văn Tuệ ra hiệu cho lão cung nữ hầu hạ bên cạnh, lão cung nữ lập tức lui xuống, không bao lâu đã quay lại.
"Hồi các vị chủ tử, là thị vệ đóng quân ở Lăng Tiêu cung vội chạy về phía Liễu Oanh điện, nghe nói là...!Hoàng Thượng bị thương." Lão cung nữ hơi nheo mắt, dường như không có phản ứng quá lớn trước việc này.
Tĩnh Phong Đế bị thương?
An Cửu theo bản năng nhớ lại cuộc đối thoại giữa thị nữ của Thục phi và nữ tử xa lạ, nhíu mày.
Đêm nay phải hành động, mục đích của Thục phi không phải Hạ Hầu Âm sao? Sao lại là Tĩnh Phong Đế bị thương?
Huống hồ kế hoạch của Thục phi là bảo nữ tử kia dùng vu thuật, loại chuyện này sao có thể khiến Tĩnh Phong Đế bị thương?
Nghĩ tới đây, An Cửu càng thấy hứng thú, nàng vô tình nhìn thoáng qua Tiêu thái tử phi, thấy bà ta vẫn rất bình tĩnh.
Nghe nói Hoàng Thượng bị thương, một chút phản ứng bà ta cũng không có sao?
"Tiêu di nương không lo cho Hoàng Thượng à?" An Cửu thử hỏi.
Đối diện với ánh mắt của An Cửu, Tiêu Văn Tuệ vẫn bình tĩnh ôn hòa: "Hoàng Thượng là ngôi cửu ngũ, có tổ tiên Bách Lý gia phù hộ, một nữ nhân bị giam lỏng ở Lăng Tiêu cung như ta dù lo lắng cũng không làm được gì."
Nhưng dù bình tĩnh, An Cửu vẫn cảm nhận được lời Tiêu Văn Tuệ nói vô cùng lạnh nhạt.
Cũng đúng, hai mươi hai năm trước Tề Vương mưu phản, tuy Tiêu thái tử phi cũng giận Tiêu gia hỗ trợ Tề Vương, nhưng bà thân là thái tử phi, dù một lòng một dạ với Tĩnh Phong Đế nhưng vẫn bị Tiêu gia liên lụy, Tĩnh Phong Đế đồng ý cho bà dọn vào Lăng Tiêu cung, trái tim nữ nhân này dành cho ông ta chắc cũng đã lạnh!
Hai mươi mấy năm chẳng quan tâm, hai người sớm đã như người xa lạ.
"Tiêu di nương nói đúng, Hoàng Thượng cát nhân thiên tướng, sẽ không sao." An Cửu vỗ vỗ tay Nhàn phi, "Cô cô, Lăng Tiêu cung đã có Tiêu di nương chắc là an toàn, chờ đến khi...!Hài tử trong bụng người chào đời, người sẽ không cần phải lo lắng đề phòng thế này nữa."
Nhàn phi hít sâu một hơi, đột nhiên nắm chặt tay An Cửu, khoảng thời gian này bà cảm thấy chỉ có An Cửu đáng tin.
"A Cửu, con của ta...!Sẽ không sao đúng không?"
"Sẽ không sao, hài tử trong bụng cô cô sẽ bình an chào đời, tương lai cô cô và hài tử trong bụng còn rất nhiều ngày tháng tốt đẹp."
Nhàn phi vỗ về bụng, tâm tư bay đi đâu.
Tiêu Văn Tuệ ở bên đau thương nhìn bụng Nhàn phi, cũng khuyên: "An Cửu nói đúng, hoàng cung này tịch mịch bất lực, chờ hài tử chào đời, sau này dù ngày tháng có dài đằng đẵng thế nào ngươi cũng vẫn có hi vọng."
Nghe lời này, An Cửu giật mình nhìn Tiêu thái tử phi, theo bản năng nghĩ tới Sùng Ninh công chúa? Hi vọng sao? Nhưng Tiêu thái tử phi luôn lạnh nhạt với Sùng Ninh công chúa, hoàn toàn không giống ký thác hi vọng lên người nàng ta không phải à?
Không biết tại sao, càng ngày nàng càng cảm thấy rất khó nhìn thấu Tiêu thái tử phi.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có động tĩnh, mấy người trong phòng còn đang nghi hoặc người đến là ai thì nghe tiếng người nọ truyền đến: "Vương phi có ở Lăng Tiêu cung không?"
Là Xích Phong! Thị vệ của Bắc Sách!
Tiêu Văn Tuệ nở nụ cười: "Chắc là Bắc vương gia tới đón An Cửu! Vợ chồng son đúng là hạnh phúc, lão bà ta tử như ta nhìn cũng thấy hâm mộ!"
Trong lúc nói chuyện, bà ta đã đứng dậy.
Thấy thế, lão cung nữ đi mở cửa.
Nhưng thấy trong viện chỉ có một mình Xích Phong, Tiêu Văn Tuệ ngẩn ra, dường như không giống dự kiến của mình.
Nhìn phản ứng của Tiêu Văn Tuệ, An Cửu càng nghi hoặc, nhưng Tiêu Văn Tuệ chỉ kinh ngạc một lát liền xoay người nhìn nàng, cười nói: "An Cửu vương phi, xem ra là tới đón con."
An Cửu hoàn hồn: "Làm phiền Tiêu di nương chăm sóc Nhàn phi cô cô, Bắc Sách chỉ có người cô cô này, nếu chàng biết chắc chắn cũng sẽ cảm kích ý tốt của người."
Khi nãy nàng không nhìn lầm, Tiêu Văn Tuệ này thật sự quá kỳ lạ.
Nhớ lại lần đầu gặp bà ta, An Cửu càng nghi ngờ.
Lần đầu gặp Bắc Sách, bà ta đã có thể thông qua giọng nói biết đó là y, mà vừa rồi dáng vẻ cho rằng Bắc Sách tới và vẻ mất mát khi không nhìn thấy y...!Tiêu thái tử phi này hình như quá thân thiết với nàng và Bắc Sách.
Như cảm nhận sự hoài nghi của An Cửu, Tiêu Văn Tuệ nở nụ cười: "Việc này là đương nhiên, ta và mẫu thân con là cố nhân, hiện giờ con gả vào Bắc vương phủ, Bắc Sách là phu quân của con, con quan tâm Nhàn phi, ta cũng vì nể mặt mẫu thân con trên trời mà chăm sóc Nhàn phi nương nương, con cứ yên tâm."
Ngụ ý là bà ta vì mối quan hệ này mới quan tâm người Bắc vương phủ nhiều hơn.
Nếu đặt ở người khác, An Cửu nhất định sẽ tin, nhưng nàng lại cảm thấy bà ta cố tình nói vậy để nàng không còn nghi ngờ, điều này khiến nàng càng hoài nghi.
An Cửu cười hành lễ: "Tiêu di nương, nếu mẫu thân trên trời có linh thiêng nhất định sẽ cảm kích người đã chiếu cố An Cửu!"
"Nói gì vậy, tuy con nhỏ hơn hài tử của ta vài tuổi nhưng đối với ta, con cũng như nữ nhi vậy." Tiêu Văn Tuệ đi tới nắm tay An Cửu, từng câu từng chữ đều muốn biểu đạt lòng từ ái thuộc về mẫu thân.
Sùng Ninh công chúa sao?
Từ ái?
Đối diện với ánh mắt từ ái của Tiêu Văn Tuệ, An Cửu không khỏi hoảng hốt, nỗi lòng này không hề giống hư tình giả ý, cứ như thật sự coi nàng là hài tử của mình, nhưng tại sao khi nhắc tới Sùng Ninh công chúa bà ta không hề từ ái như vậy?
Rất nhiều chuyện về Tiêu thái tử phi khiến An Cửu không thể không nghi ngờ.
Trong lòng nghĩ thế, An Cửu không hề biểu lộ ra ngoài, ngược lại còn hưng phấn nói: "Như thế, An Cửu lại có thêm một mẫu thân, có thể có Tiêu di nương làm mẫu thân thật sự là phúc An Cửu tu mấy kiếp."
Từ ái trong mắt Tiêu Văn Tuệ càng đậm, lại hàn huyên vài câu, An Cửu ra ngoài đi cùng Xích Phong.
An Cửu đi không bao lâu, Tiêu Văn Tuệ và cung nữ cũng rời đi, có điều bà ta không trực tiếp về phòng mà đứng trong đình viện nhìn cổng Lăng tiêu cung.
Lão cung nữ lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn chủ tử nhà mình.
Tiêu Văn Tuệ nhìn cánh cửa kia, nghĩ tới An Cửu, tâm trạng rất phức tạp.
An Cửu thông minh, là nữ tử bà vô cùng thích, nhưng lại quá