"Tiêu thái tử phi nói đùa, con nối dõi của Hoàng Thượng mới là nhân trung long phụng, hài tử của ta và vương gia không đáng nhắc tới." An Cửu thong dong ứng đối, hoàn toàn không dám lơi lỏng.
Từ khi biết thân phận của Tiêu Văn Tuệ, càng ngày nàng càng cảm thấy bà ta nguy hiểm.Tiêu Văn Tuệ bật cười, đảo mắt nhìn Bắc Sách: "Vương gia, tính tình vương phi ta thật sự rất thích, chờ vương phi sinh tiểu vương tử, ta sẽ chuẩn bị một phần hạ lễ, đến lúc đó hi vọng vương gia đừng ghét bỏ."Bắc Sách sao lại không nhìn ra An Cửu đề phòng vị Tiêu thái tử phi này, trong lòng không khỏi nghi ngờ, tuy nhiên trên gương mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười nhẹ, cung kính mà xa cách: "Tiểu nhi phúc mỏng, không dám làm phiền Tiêu thái tử phi quan tâm."Tiêu Văn Tuệ giật mình, có vẻ không vui, chăm chú nhìn Bắc Sách nửa ngày, bà ta đột nhiên thay đổi chủ đề: "Ta ở Lăng Tiêu Cung nhiều năm như vậy, lần này sinh thần của Sùng Ninh công chúa, Hoàng Thượng cuối cùng cũng cho phép ta ra ngoài, chủ yếu là Hoàng Thượng nể tình ta có công chiếu cố Nhàn phi nương nương và tiểu hoàng tử.
Nhàn phi nương nương, đa tạ ngươi.""Tiêu thái tử phi nói gì vậy? Nếu không nhờ Tiêu thái tử phi quan tâm, chỉ sợ bổn cung và hoàng nhi sớm đã..." Nói đến đây, Nhàn phi đột nhiên dừng lại, nghĩ mà sợ."Có điều, hoàng cung này qua hơn hai mươi năm, tất cả đều thay đổi." Tiêu Văn Tuệ u sầu nói.Thay đổi sao?An Cửu quan sát Tiêu Văn Tuệ, cho dù thay đổi, không phải bà ta mới phát hiện không phải à? Nghĩ tới lời bà ta vừa nói, nàng lại cảm thấy nực cười, nể tình Nhàn phi và tiểu hoàng tử sao? Nhàn phi và tiểu hoàng tử có thể bình yên vô sự còn nhờ phúc của bà ta không phải ư?Thậm chí ngay cả việc Hoàng Thượng tổ chức sinh thần cho Sùng Ninh công chúa hôm nay e rằng cũng là vì Tiêu Văn Tuệ."Tiêu thái tử phi, nếu Hoàng Thượng đã chấp thuận cho ngươi ra ngoài, lại thêm ân sủng với Sùng Ninh công chúa, tương lai Hoàng Thượng tất nhiên sẽ để Tiêu thái tử phi trong lòng." Nhàn phi không ngốc, tuy bà không biết nguyên do bên trong nhưng từng chuyện từng chuyện xảy ra vẫn khiến bà cảm thấy Tiêu thái tử phi này không hề đơn giản.Mọi thứ trong cung đều thay đổi sao?Hoàng cung thay đổi mỗi ngày, hôm nay ai được sủng, ngày mai ai thất sủng thay đổi trong nháy mắt.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, trong hậu cung lại có thêm một Tiêu thái tử phi.Tiêu Văn Tuệ mỉm cười: "Để trong lòng thì sao? Chúng ta sớm qua độ tuổi tranh đoạt tình cảm của vị đế vương kia, trong lòng Nhàn phi hiện giờ chỉ có tiểu hoàng tử, mà trong lòng ta cũng thế không phải ư?"Nói tới đây, Tiêu Văn Tuệ lại nhìn Bắc Sách.An Cửu càng quan sát càng thấy kỳ lạ, tại sao thời điểm nói những lời này, bà ta lại nhìn Bắc Sách? Mà ánh mắt đó lại khiến người ta cảm thấy đột ngột, cứ như từ ái của mẫu thân.Nhưng Tiêu Văn Tuệ này rõ ràng là kẻ thù giết mẫu thân Bắc Sách...Nghĩ đến đây, ánh mắt An Cửu nhìn Tiêu Văn Tuệ càng lạnh lẽo.Không chỉ ánh mắt Tiêu Văn Tuệ nhìn Bắc Sách, thậm chí cả lời bà ta nói.Mọi chuyện bà ta làm đều vì hài tử của bà ta sao?Sùng Ninh công chúa?Sao có thể?Nếu vì Sùng Ninh công chúa, bà ta sao có thể để nàng ta chịu khổ hai mươi ba năm?Hơn nữa bà ta bảo Thượng Quan Liên kích động Bách Lý Khiên mưu loạn cũng vì Sùng Ninh công chúa sao?A, dù là ai nghe xong sợ rằng đều không tin được!Bắc Sách chú ý tới An Cửu, ánh mắt cũng thâm trầm: "Cô cô, yến hội sắp bắt đầu rồi, con và An Cửu đi trước."Nhàn phi mỉm cười: "Đúng vậy, bổn cung quên mất, Cửu Nhi, giao hài tử cho ta đi!"An Cửu hiểu ý Bắc Sách, trả hài tử cho Nhàn phi, phu thê hai người hành lễ, mới rời khỏi phòng.
Nhìn tấm lưng hai người, Tiêu Văn Tuệ buồn bã mất mát, bà ta cũng nhanh chóng cáo từ, đuổi theo họ....Ngự Hoa Viên.Đây là con đường nhất định phải đi qua để tới Cẩm Hoa Điện, Bắc Sách và An Cửu sóng vai đi."Nàng hình như có địch ý với Tiêu thái tử phi kia?" Bắc Sách lên tiếng, "Nhưng lần trước ở Lăng Tiêu Cung ấn tượng của nàng với bà ta lại không tệ lắm."An Cửu giật mình.
Bắc Sách phát hiện gì sao."Không phải vậy, chỉ là cảm thấy Tiêu thái tử phi không đơn giản.
Năm đó gia tộc Tiêu thị mãn môn sao trảm, chỉ có bà ta sống sót.
Bà sống ở Lăng Tiêu Cung hơn hai mươi năm vốn là kẻ mang tội, trong hoàn cảnh như vậy vẫn có thể khiến Hoàng Thượng chú ý tới bà ta, thậm chí là thay đổi thái độ với Sùng Ninh công chúa.
Nữ nhân này không hề đơn giản, thiếp thấy mình vẫn nên cách xa một chút." Nói tới đây, An Cửu nhìn Bắc Sách, cẩn thận hỏi, "Chàng thấy Tiêu thái tử phi kia thế nào?"Bắc Sách cau mày dừng bước, quay mặt nhìn An Cửu: "Thế nào cái gì?""Chàng cảm thấy Tiêu thái tử phi kia thiện hay ác?" An Cửu nhìn thẳng vào mắt Bắc Sách, trong đầu nhớ lại lời Đỗ Nhược Khanh nói trước khi chết, trái tim thắt chặt."Ha ha, bà ấy thiện hay ác không liên quan tới chúng ta không phải sao? Bà ấy là Tiêu thái tử phi, dù sau này được sủng ái vẫn tiếp tục là kẻ mang tội cũng là chuyện của bà ấy, là chuyện của Hoàng Thượng, chúng ta và bà ấy chẳng có liên quan gì." Bắc Sách cười nói.Nhìn nụ cười ấy, An Cửu lại hoảng hốt.
Không liên quan sao?Nếu y biết Tiêu thái tử phi kia có liên quan tới cái chết của mẫu phi mình, y vẫn còn duy trì nụ cười trên mặt như vậy ư?Hôm nay là sinh thần của Sùng Ninh công chúa, cũng là sinh thần của y, nhưng hiện tại với y mà nói, nhắc tới sinh thần chỉ khiến y nhớ tới mẫu phi đã mất của mình mà thôi.Hít sâu một hơi, An Cửu mỉm cười, lòng thầm quyết định quà sinh thần tốt nhất tặng y chính là báo thù cho mẫu phi.Mà Tiêu thái tử phi kia, giữa họ đã chú định là kẻ địch."Bắc vương gia, Bắc vương phi..."Đột nhiên có một giọng nói vang lên, An Cửu và Bắc Sách đều sửng sốt, theo tiếng nhìn lại, khi nhìn thấy thân ảnh kia đều không khỏi nhíu mày.Tiêu thái tử phi?Nhìn Tiêu thái tử phi đi về phía mình, An Cửu lập tức nâng cao phòng bị.
Tiêu thái tử phi này đuổi theo bọn họ sao? Đúng là âm hồn không tan!Tiêu thái tử phi đến gần, ý cười trên mặt vẫn ôn hòa.An Cửu lại cau mày nói: "Nếu Tiêu thái tử phi không có việc gì, ta và Bắc Sách không quấy rầy nữa."Không biết vì sao khi nhìn nụ cười trên gương mặt này, nàng đều cảm thấy không có ý tốt.
Nàng càng không muốn để Bắc Sách tiếp xúc với người nguy hiểm."Ha ha, hình như vương phi đang cố ý tránh ta?" Tiêu Văn Tuệ nói thẳng.An Cửu cũng không sợ: "Tiêu thái tử phi lo lắng quá rồi, sao An Cửu lại tránh Tiêu thái tử phi chứ? Huống hồ cũng không có lý do tránh không phải sao?""Thế thì tốt, dù gì ta và mẫu thân con cũng là chỗ quen biết, ta cũng rất thích con, nhìn con, ta cứ như nhìn thấy hài tử của mình, còn cả Bắc Sách..." Ánh mắt Tiêu Văn Tuệ từ An Cửu chuyển sang Bắc Sách.Nhưng còn chưa nói hết câu đã bị An Cửu lạnh lùng ngắt lời: "An Cửu được Tiêu thái tử phi để mắt, tin rằng mẫu thân ở trên trời có linh thiêng thấy Tiêu thái tử phi chiếu cố ta như vậy cũng sẽ vô cùng cảm kích."An Cửu cố ý ngắt lời bà ta à?Tiêu Văn Tuệ cau mày.
Chẳng lẽ An Cửu không muốn mình nhắc tới Bắc Sách sao?Tiêu Văn Tuệ nhận ra vấn đề, vẫn tiếp tục nói: "Ta không cần ai cảm kích, chỉ hi vọng không thẹn với lương tâm.
Lấy đồ ra đây."Tiêu Văn Tuệ ra lệnh, dứt lời, lão cung nhân phía sau bà ta trình một cái tráp lên.Tiêu Văn Tuệ nhìn cái tráp kia, thời điểm đảo mắt nhìn về phía Bắc Sách trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa, nụ cười ấy lọt vào mắt An Cửu khiến nàng không khỏi bất an.Bà ta định làm gì?Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Văn Tuệ, không cho nàng cơ hội ngăn cản, Tiêu Văn Tuệ đã nói: "Hôm nay không chỉ là sinh thần của Sùng Ninh công chúa, mà còn là sinh thần của nhi tử một vị cố nhân, tuy cố nhân đã qua đời nhưng là bằng hữu, ta cũng nên biểu đạt chút tâm ý."Theo lời Tiêu Văn Tuệ nói, An Cửu mơ hồ đã có suy đoán, theo bản năng lên tiếng: "Tiêu thái tử phi, cố nhân của ngươi đúng là nhiều, An Cửu và vương gia không chậm trễ thời gian Tiêu thái tử phi đi biểu đạt ý tốt nữa!"Dứt lời, nàng kéo Bắc Sách muốn đi, nhưng mới đi được nửa bước, tiếng của Tiêu thái tử phi lại vang lên phía sau: "An Cửu, con còn sợ gì sao? Nhi tử một vị cố nhân của ta ở ngay trước mắt, con đưa y đi, ta làm sao biểu đạt ý tốt?"Bắc Sách híp mắt, sắc mặt trầm xuống.Nhận thấy y thay đổi, An Cửu vội nói: "Vương gia, thiếp có lời muốn nói với Tiêu thái tử phi, vương gia đi trước đi!"Hết câu, không đợi Bắc Sách có phản ứng gì, nàng liền buông tay y ra, quay lại kéo Tiêu Văn Tuệ đi về phía hồ Thánh Tâm.Nhìn bóng dáng An Cửu, Bắc Sách nhớ lại lời Tiêu Văn Tuệ vừa nói.Sinh thần?Bà ta có ý gì? Nhi tử của một vị cố nhân bà ta nói là ai? Y sao?Bắc Sách nhíu mày, nhiều năm trôi qua y dường như đã quên mất ngày này, nhưng hiện tại bị người ta nhắc tới, hình ảnh mẫu phi vẫn hiện lên trong đầu.
Thời điểm mẫu phi còn tại thế, sinh thần mỗi năm đều là mẫu phi ở bên y, nhớ tới mẫu phi đã qua đời, nỗi đau tê tâm liệt phế ấy không hề biến mất theo thời gian.Bắc Sách đắm chìm trong suy nghĩ, mà lúc này An Cửu đã kéo Tiêu Văn Tuệ tới bên hồ Thánh Tâm, bốn bề vắng lặng, nàng mới dừng bước."An Cửu vương phi, con ngắt lời ta, còn gấp gáp kéo ta tới đây rốt cuộc là vì sao hả?" Tiêu Văn Tuệ trầm giọng, thái độ đã không còn ôn hòa hiền từ như trước.An Cửu gằn từng câu từng chữ: "Tiêu thái tử phi, dù ngươi có mục đích gì, An Cửu ta không cho phép ngươi tổn thương tới bất kỳ ai ta để ý, đặc biệt là Bắc Sách!"Tiêu Văn Tuệ giật mình, dần dần trên gương mặt hiện lên một nụ cười: "Con rất yêu y!"An Cửu nhíu mày.
Nàng đương nhiên yêu Bắc Sách, có điều không nhất thiết phải thừa nhận với bà ta.Tiêu Văn Tuệ dừng một chút, tiếp tục: "Trước đây nghe nói con trăm phương nghìn kế ép thái tử từ hôn, ta đã biết con là nữ tử dám yêu dám hận, một khi đã yêu sẽ toàn tâm toàn ý.
Bắc Sách có thể cưới được con đúng là phúc của nó.""Tiêu thái tử phi, Bắc Sách có phúc cũng được, ta có phúc cũng thế, tất cả những việc này hình như không liên quan tới ngươi!" An Cửu lạnh giọng.Ý tốt của Tiêu Văn Tuệ thật sự khiến nàng bất an.
Bà ta rõ ràng là đầu sỏ giết hại mẫu phi Bắc Sách, hiện giờ thể hiện lòng tốt với họ.
A, đúng là buồn cười.Tiêu Văn Tuệ vẫn cười: "Sao con biết những việc này không liên quan tới ta? Nếu ta nói với con những việc này rất liên quan tới ta, con sẽ thế nào?"Rất liên quan?"Chỉ vì ngươi tự xưng là cố nhân