Trong Thừa Huy Điện, tiếng kêu gào của Thục phi đi xa, Tĩnh Phong Đế ngưng trọng ngồi trên giường.
"Hoàng Thượng, Thục phi nương nương..." Tần công công đứng cạnh dò hỏi.
Từ lúc bị đưa về Thừa Huy Điện, Hoàng Thượng cứ trầm mặc, không nói chữ nào, nhìn vào thật sự khiến người ta phải lo lắng.
Mà khi nãy ở bên ngoài...!Sắc mặt của Hoàng Thượng càng khó coi hơn nhiều!
"Đừng nhắc tới Thục phi nữa, đã bị đưa đi thì cứ để mặc cho đưa đi, trẫm bây giờ còn có thể làm gì?" Tĩnh Phong Đế trầm giọng, trong ngữ điệu lộ rõ sự tức giận.
Nghĩ tới chuyện mới xảy ra ở Cẩm Hoa Điện, ông ta lại không cam lòng.
Bản thân thế mà rơi vào tay Bắc Sách!
Thoáng nhìn thị vệ vây quanh đại điện, Tĩnh Phong Đế càng phẫn nộ, không ngờ mấy năm nay chính mình lại huấn luyện ra một đám tinh nhuệ cho Bắc Sách.
"Nô tài lắm miệng, nô tài lắm miệng." Tần công công sợ hãi vả miệng.
"Được rồi, bây giờ chỉ còn ngươi ở bên cạnh trẫm, trẫm sẽ không trách tội ngươi lỡ lời." Tĩnh Phong Đế liếc nhìn gã, ánh mắt chua xót.
Đường đường là hoàng đế một nước, sao ông ta lại rơi vào kết cục này?
"Mấy năm nay trẫm kiêng kị Bắc vương phủ, luôn muốn Bắt vương phủ biến mất khỏi Đông Sở Quốc, tính kế lâu như vậy, không ngờ...!A..." Tĩnh Phong Đế thở dài, lại cười ha ha, "Năm đó trẫm có thể bình định Tề Vương mưu loạn, kế thừa đế vị, hôm nay chỉ có một Bắc Sách cũng không đối phó được!"
"Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Thượng, trong thiên hạ Đông Sở Quốc này, huyết mạch Bách lý gia mới là chính thống, tuy thế lực của Bắc vương phủ lớn mạnh nhưng dù sao cũng chỉ là thần tử." Tần công công trấn an.
Nhưng sắc mặt Tĩnh Phong Đế càng tệ đi: "Thần tử gì hả? Chỉ sợ Bắc vương phủ của y không cam tâm làm một thần tử, hiện giờ Nhàn phi có hoàng tử, hoàng tử của họ là chính thống, chỉ cần Bắc vương phủ ở sau thao túng tất cả, đợi đến thời điểm tiểu hoàng tử thành hoàng đế, Bắc vương phủ của y mơi chính là kẻ cầm quyền thật sự."
"Hoàng Thượng, tiểu hoàng tử còn nhỏ, sợ là..."
"Không sai, cũng may tiểu hoàng tử còn nhỏ, có điều không còn bao nhiêu thời gian.
Không được, trẫm tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, hiện giờ trong số hoàng tử của trẫm chỉ có Bách Lý Ngạn..." Nói đến đây, ánh mắt Tĩnh Phong Đế trở nên sắc bén, "Đúng vậy, phải sớm lập ý chỉ sắc phong thái tử, trẫm lúc này cũng chỉ có thể trông cậy vào Ngạn Nhi."
"Hoàng Thượng, ý ngài là..." Tần công công cả kinh.
"Lập Tuyên thân vương làm thái tử." Tĩnh Phong Đế gằn từng chữ.
Cuộc giằng co với Bắc vương phủ, ông ta vẫn chưa thua!
Mà giờ phút này, Thục phi bị Tiêu Văn Tuệ đưa đi vẫn đang mắng Tiêu Văn Tuệ, càng mắng càng khốc liệt, ngay cả cung nhân ở bên cũng không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ ai nghe bà ta mắng cũng đều sẽ nổi giận.
Nhưng Tiêu Văn Tuệ đứng bên cạnh chỉ khẽ cười, giống như không nghe thấy.
"Phong cảnh nơi này đúng là không tệ." Tiêu Văn Tuệ nhìn xung quanh một vòng, ý cười càng sâu.
Thục phi cũng kinh ngạc, Tiêu Văn Tuệ này thế mà nổi hứng ngắm cảnh?
Nhưng giây tiếp theo, Tiêu Văn Tuệ lần nữa cất tiếng khiến sắc mặt Thục phi càng khó coi.
"Thục phi, nể tình chúng ta từng là tỷ muội, bổn cung chọn nơi này để ngươi táng thân, cũng coi như không khiến ngươi thất vọng." Tiêu Văn Tuệ lạnh lùng nhìn Thục phi.
Nơi táng thân?
Không lẽ Tiêu Văn Tuệ này thật sự muốn...
"Người đâu, đánh cho bổn cung, đánh thật mạnh cho bổn cung, đánh đến khi nào tắt thở thì thôi!" Tiêu Văn Tuệ cao giọng.
"Vâng." Chúng cung nhân lĩnh mệnh, cầm bổng tiến lên.
Thục phi còn chưa hoàn hồn đã bị lực đạo cực lớn đánh vào người, đau đến mức kêu r.ên, ngã xuống đất.
"Tiện nhân Tiêu thị nhà ngươi, ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Thục phi kêu gào.
Mới bị đánh vài cái, sau lưng bà ta đã da tróc thịt bong, nhìn rất ghê người, theo từng cú đánh, Thục phi càng yếu đi, oán khi trong lòng cũng không ngừng tích lũy.
Nhưng Tiêu Văn Tuệ lại hoàn toàn không để vào mắt, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn một cái rồi xoay người bỏ đi, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng kêu gào của Thục phi ở sau lưng nữa, Tiêu Văn Tuệ mới dừng bước, đắc ý cười.
"Ngồi ở vị trí hoàng hậu này đúng là thoải mái thật." Tiêu Văn Tuệ thở dài cứ như hưởng thụ khoái cả.m quyền sinh sát mang đến.
Ngày này dù muộn hai mươi ba năm nhưng cuối cùng vẫn tới, không phải sao?
Ông trời vẫn chiếu cố Tiêu Văn Tuệ này!
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, cuối cùng cũng chờ được ngày này." Văn cô cô nhẹ giọng.
"Đúng vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày này, nhưng gia tộc Tiêu thị...!A, lại không chờ được, năm đó nếu không phải Tiêu lão gia trợ giúp Tề Vương mưu loạn chỉ để xem nữ nhi của mình làm hoàng hậu, gia tộc đã không diệt vong không phải sao? Bổn cung cũng là nữ nhi Tiêu gia, lên làm hoàng hậu cũng là vinh quang của gia tộc, nào để Tiêu gia chịu ủy khuất, nhưng cố tình...!Hừ!" Tiêu Văn Tuệ cười khinh.
"Nương nương, là bọn họ không có phúc khí hưởng." Văn cô cô an ủi.
"Đúng vậy, là bọn họ không có phúc hưởng.
Đúng rồi, chất nữ kia của ta đâu?" Tiêu Văn Tuệ đột nhiên nghĩ đến một việc, tò mò hỏi.
Văn cô cô ngẩn ra, sau một giây liền hiểu người Tiêu Văn Tuệ ám chỉ, cười đáp: "Hồi nương nương, sau khi Khuynh Thành Lâu bị cháy, Phi Ngọc đã an bài ổn thỏa cho người kia, còn Thượng Quan Liên..."
"Thượng Quan Liên? Nếu nàng ta đã rơi vào tay con dâu của bổn cung thì cứ để nàng ta tiếp tục ở đó đi, dù sao cũng là người một nhà." Tiêu Văn Tuệ nhếch mép cười, "Còn về đứa cháu kia của bổn cung, nó cũng là người có phúc, đưa nó tiến cung để bổn cung gặp một lần đi!"
"Vâng, nô tỳ đi an bài ngay." Văn cô cô hành lễ.
Chủ tớ hai người tiếp tục đi về phía trước, Văn cô cô thầm nghĩ nương nương bảo nàng ấy tiến cung rốt cuộc để làm gì?
Văn cô cô cẩn thận suy nghĩ, lại