"Quận chúa, thứ lỗi cho trí nhớ của An Cửu không tốt, không nhớ khi nào có ân với Nguyệt quận chúa.
Hình như chúng ta không quen nhau không phải sao?" An Cửu dùng ánh mắt sắc bén đánh giá nữ tử trước mặt, đến gần một chút, cảm giác quen thuộc càng thêm rõ ràng.
Bạch y nữ tử nhận ra vấn đề, vội mở khăn che mặt, khi nhìn thấy gương mặt kia, An Cửu giật mình...!Gương mặt này không hề xa lạ, mà người này...
"Lam...! Lam Nguyệt...!Không đúng, biểu...!Biểu tiểu thư!" Hồng Linh cả kinh gọi, không dám tin.
Từ sau khi Diệp gia sụp đổ, các di nương phu nhân tứ tán khắp nơi, biểu tiểu thư này cũng rời khỏi phủ đệ, từ đó không rõ tung tích, sao nàng ấy lại tới trong cung?
Lam Nguyệt liếc nhìn Hồng Linh, sau đó nhìn An Cửu, khẽ cười: "Tiêu Nguyệt gặp qua Bắc vương phi, năm đó ở Tấn quốc công phủ ít nhiều cũng nhờ Bắc vương phi, nếu không tình cảnh của Nguyệt Nhi sẽ càng khốn khó."
Tiêu Nguyệt?
Xem ra người này sớm đã không còn là Lam Nguyệt ăn nhờ ở đậu Diệp phủ kia!
"Tiêu Nguyệt...!Cái tên rất hay." An Cửu nói, "Có điều Nguyệt quận chúa quá lời rồi, Nguyệt quận chúa vốn không phải cá trong ao, cho dù có ở hoàn cảnh nào cũng không khốn khó."
Tiêu Nguyệt thoáng nhíu mày, trông càng nhu nhược đáng thương: "Vương phi đang trách tội Nguyệt Nhi sao?"
Tiêu Nguyệt đột nhiên thay đổi thái độ khiến An Cửu không khỏi nhưỡng mày, Lam Nguyệt của ngày xưa vốn xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn Diệp nhị tiểu thư Diệp Liên Y một chút, có điều khi đó nàng ấy hết sức trầm tĩnh cứ như chỉ muốn giấu mình trong một góc.
Mà hiện tại, Tiêu Nguyệt ở trước mặt đã mất đi sự yếu đuối của ngày xưa, càng minh diễm động lòng người, thậm chí là dáng vẻ nhu nhược đáng thương này sợ rằng dù đặt ở đâu cũng đều trở thành tiêu điểm chú ý.
Rốt cuộc là điều gì đã khiến nàng ấy thay đổi lớn như vậy?
Có liên quan tới thời gian sau khi rời khỏi Diệp gia không?
Nhưng dù thế nào An Cửu cũng biết dù có liên quan hay không, Tiêu hoàng hậu không thoát khỏi can hệ của sự thay đổi này, Tiêu hoàng hậu đúng là khiến người ta bất ngờ, cực kỳ bất ngờ!
"Nguyệt quận chúa nói gì vậy? An Cửu có gì trách cứ Nguyệt quận chúa chứ? Chỉ là An Cửu không hiểu tại sao biểu tiểu thư của Tấn quốc công phủ trước kia lại đột nhiên biến thành họ Tiêu?" An Cửu vẫn giữ thái độ vân đạm phong khinh, khiến người nhìn không đoán ra cảm xúc của nàng.
Tiêu Nguyệt còn chưa trả lời, Tiêu hoàng đế đã bật cười: "Việc này để bổn cung nói đi.
Mọi người đều biết năm xưa Tiêu gia bị tru di cửu tộc, chỉ còn lại một mình bổn cung, nhưng trước đây không lâu bổn cung đột nhiên nhận được tin khi ấy Tiêu lão gia có một nữ nhi bên ngoài chưa nhận tổ quy tông, cho nên không phải chết trong cộc tàn sát ấy.
Bổn cung nghĩ Tiêu gia chỉ còn lại một mình bổn cung thật sự quá cô đơn, mà chuyện của Tiêu gia đã qua hơn hai mươi năm, hiện tại Hoàng Thượng đã đón nhận bổn cung, quá khứ đều đã qua rồi, nên bổn cung phái người đi tìm.
Đáng tiếc muội muội kia của bổn cung không còn nữa, chỉ còn lại nữ nhi là Nguyệt Nhi, từ nhỏ Nguyệt Nhi đã không có mẫu thân, phụ thân lại không thừa nhận sự tồn tại của nàng, số phận quá đáng thương.
Bổn cung là người nhân từ, sao có thể mặc kệ nàng ấy? Do vậy bổn cung đã phái người đón nàng vào cung, sửa họ chẳng qua cũng vì muốn cho nàng ấy một cuộc sống mới mà thôi."
Cuộc sống mới?
An Cửu chỉ cười cười.
Một lúc sau, nàng mới nói: "Thế thì đúng là đáng mừng.
Nguyệt quận chúa chào đón cuộc sống mới, hẳn sẽ không cần phải ăn nhờ ở đậu, bị người ta khinh thường như trước kia."
"Đúng vậy, không còn phải ăn nhờ ở đậu, bị người ta khinh thường như trước kia nữa." Tiêu Nguyệt lẩm bẩm, nhưng rất nhanh nàng ta đã bình thường trở lại, "Nhưng dù không còn giống trước kia, vẫn có vài chuyện Nguyệt Nhi không có cách nào được, ví dụ như ân tình mà vương phi dành cho Nguyệt Nhi!"
"Chỉ là chuyện xưa, Nguyệt quận chúa không cần giữ trong lòng." An Cửu nhàn nhạt cho qua.
Lam Nguyệt nầy lắc mình hóa thành Tiêu Nguyệt, được Tiêu hoàng hậu nâng đỡ, với nàng mà nói vẫn chưa biết là địch hay bạn.
"Ha ha, hai người nếu trước đây đã quen nhau thì sao còn xa lạ như vậy, đều là hài tử bổn cung thích, hay là vậy đi, ta thấy hai đứa tuổi tác tương đương nhau, không bằng Nguyệt Nhi gọi An Cửu một tiếng tỷ tỷ, xưng hô tỷ muội nghe cũng thân thiết hơn." Tiêu hoàng hậu đột nhiên lên tiếng.
Xưng hô tỷ muội?
Không chỉ An Cửu, ngay cả Tiêu Nguyệt cũng sửng sốt, bản thân và An Cửu trước giờ không mặt không nhạt, hôm nay nàng mặt dày lôi kéo quan hệ đã quá đáng, còn muốn xưng hô tỷ muội, dù nàng muốn, An Cửu cũng sẽ không đồng ý!
"Nguyệt Nhi, còn ngay ra đó làm gì? Mau gọi tỷ tỷ đi!" Tiêu hoàng hậu thúc giục.
Tiêu Nguyệt hoàn hồn, đối diện với ánh mắt của An Cửu, thoáng do dự, nhưng cảm nhận được ánh mắt của Tiêu hoàng hậu, nàng lại không thể không gọi: "Tỷ..."
Nhưng mới nói được một chữ, An Cửu đã ngắt lời: "Hoàng hậu nương nương đúng là biết nói đùa, Nguyệt quận chúa là chất nữ của hoàng hậu, thân phận không tầm thường, An Cửu không dám trèo cao."
Ngụ ý là An Cửu nàng không rảnh chơi trò tỷ tỷ muội muội.
Các phi tần chứng kiến không khỏi thì thầm to nhỏ, bọn họ đều nhìn ra Nguyệt quận chúa đang cố lấy lòng An Cửu vương phi, nhưng An Cửu vương phi hoàn toàn không để nàng ấy vào trong mắt!
Với thế cục trong triều bây giờ, chỉ có người ta trèo cao An Cửu vương phi nàng, nào có cách nói An Cửu nàng trèo cao!
Nhất thời nụ cười trên mặt Tiêu Nguyệt thoáng cứng đờ, không biết phải làm sao cho phải.
Tiêu hoàng hậu cũng không ngờ An Cửu không cho mình mặt mũi đến thế, trầm mặc một hồi mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị: "Ha ha, nhìn xem, là bổn cung không phải, bổn cung nhiều chuyện.
Bắc vương phi, thai nhi trong bụng ngươi gần đây vẫn khỏe mạnh chứ?"
Tiêu hoàng hậu dời đề tài, An Cửu khẽ cười: "Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, thai nhi trong bụng đúng là mạnh khỏe, có