Đích Phi Sách

Mỹ Nhân Hiến Vũ


trước sau

Trên này sao lại có nam tử tuyệt mỹ như vậy? Bạch y thắng tuyết, chi lan ngọc thụ, dường như những thứ trần tục của thế gian này đều không có trên người y.

Thân ảnh trong trí nhớ dần rõ ràng, trong ánh mắt, y lặng lẽ ngồi đó, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều ung dung lịch sự, rõ ràng chỉ là một góc hẻo lánh, nhưng vì sự tồn tại của y mà trở thành nơi lóa mắt nhất của yến hội này, dường như vạn vật thế gian đều vì thế mà không còn màu sắc.

An Cửu nhìn đến ngây người, đợi hoàn hồn, không nhịn được mà nhíu mày. Nàng đâu phải chưa từng gặp nam nhân diện mạo tuấn tú, hôm nay sao lại... Thế mà bị y mê hoặc!

An Cửu nhíu mày, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, lại nhìn Bắc Sách, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, khóe miệng cong lên. Ngay cả Bách Lý Khiên cũng phải kiêng kị Bắc thế tử này sao?

Đột nhiên lóe lên một ý tưởng, An Cửu lập tức bắt lấy, hai mắt sáng ngời.

Đúng lúc này, đoàn người Tĩnh Phong Đế và Ngọc Hoàng Hậu tới, mọi người cùng đứng dậy hành lễ. An Cửu nhìn người tới, nam tử trung niên dẫn đầu mặc một bộ minh hoàng, thân hình cường tráng, long cửu trảo trước ngực sinh động như thật, gương mặt tuấn lãng mang theo cương nghị, không giận tự uy, lộ rõ khí chất của bậc vương giả.

Lại nhìn Ngọc Hoàng Hậu, người mặc loan bào màu đỏ, ung dung hoa quý, ánh mắt mang theo ý cười, dịu dàng ấm áp, nhưng ngón áp út và ngón út đeo hộ giáp phỉ thúy vàng ròng lại khiến bà thêm vài phần uy nghi.

Là nữ nhân này ban hôn nàng cho Thái Tử sao?

Nghĩ đến, An Cửu không nhịn được mà nhìn Ngọc Hoàng Hậu thêm một lúc, đang suy nghĩ, Tĩnh Phong Đế đã cho mọi người đứng dậy, cùng các phi tần theo sau ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, một giọng nói vang lên.

"A, Bắc thế tử thân phận tôn quý sao lại ngồi ở vị trí đó, đám nô tài này hầu hạ thế nào vậy?" Người lên tiếng là Tĩnh Phi ngồi bên cạnh Tĩnh Phong Đế, Tĩnh Phi này là nữ tử trẻ nhất trong tứ phi, vì hoài long tự, từ tháng thứ năm được tấn phong làm phi, hiện tại đang được thánh sủng, có thể nói là hồng nhân trong cung.

Lập tức, mọi người trong tiệc đều ngừng thở, cung nhân hầu hạ kinh sợ, Tĩnh Phong Đế và Ngọc Hoàng Hậu nhìn về góc đó, đáy mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc. Tĩnh Phong Đế nhíu mày, Ngọc Hoàng Hậu lại dịu dàng nói: "Thế tử ngồi đầu thì nơi đó chính là tôn vị, chỉ cần thế tử cao hứng, sao đo nhiều làm gì?"

Tĩnh Phi không chịu thuận theo: "Không so đo? Cung nhân chậm trễ thế tử, nào có đạo lý không so đo?"

"Tĩnh Phi muội muội, Hoàng Hậu nương nương nói rất đúng, thế tử ngồi ở đâu thì nơi đó chính là tôn vị, chẳng lẽ thế tử thích ngồi đó, Tĩnh Phi muội muội lại kiên quyết đuổi ngài ấy đi sao?" Nguyên Phi khẽ cười, cùng thuộc tứ phi, so với Tĩnh Phi trương dương, bà biết giữ mình hơn.

"Ngươi..." Tĩnh Phi nén giận. Trái ý Bắc thế tử thì thế nào? Chẳng qua là thế tử của một vương phủ mà thôi, ai cũng tôn sùng y còn hơn hoàng tử!

"Tĩnh Phi muội muội, muội đang mang thai, không thể nổi giận, năm đó thời điểm bổn cung hoài Nhị hoàng tử, đừng nói nổi giận, cho dù là để bụng chuyện vặt cũng không có, cho nên hoài thai mười tháng mới an an ổn ổn hạ sinh nó. Nếu Tĩnh phi tức giận mà ảnh hưởng tới sức khỏe thì không tốt lắm." Thục Phi xen vào. Trong tứ phi, ngoại trừ Nhàn Phi của Trường Nhạc Cung, Thục Phi và Nguyên Phi đều vì hạ sinh long tự mà được thăng phi vị.

Thục Phi vừa dứt lời, quả nhiên Tĩnh Phi phải nén giận, lại nghĩ đến một chuyện, nhíu mày nói: "Nhắc đến có thai, bổn cung đột nhiên nhớ tới một việc, nghe nói Nhan Trắc Phi trong phủ Thái Tử, có điều thời gian trước hình như phạm lỗi gì đó, bị Thái Tử xử phạt, giao hài tử trong bụng cho Thượng Quan Trắc Phi. A, có thai, lại phải giao hài tử cho người khác nuôi, thật sự quá đáng thương!"

Dứt lời, sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu thay
đổi, Thục Phi và Nguyên Phi cũng nhíu mày, mỗi người đều có suy nghĩ, nhưng rất nhanh, Ngọc Hoàng Hậu đã nở nụ cười, dịu dàng ung dung: "Mắc lỗi đương nhiên phải chịu phạt, nếu không xứng làm mẫu thân, vậy thì giao hài tử cho người khác nuôi, đây cũng vì tốt cho hài tử. Thượng Quan Trắc Phi hiền huệ, về sau có nàng ấy chiếu cố hài tử, không gì tốt hơn."

Ngọc Hoàng Hậu bình tĩnh, bốn lạng đẩy ngàn cân, khiến Tĩnh Phi phải nghẹn họng.

An Cửu lẳng lặng nhìn, nữ nhân đấu đá trong hậu cung, có thể ngồi được vị trí của ngày hôm nay, không ai là kẻ đơn giản, Ngọc Hoàng Hậu tất nhiên không cần phải nói, Thục Phi và Nguyên Phi kia cũng có đầu óc, nhưng Tĩnh Phi này... So với mấy người Hoàng Hậu, bà vẫn còn quá non nớt, chỉ sợ có được vị trí hiện tại đều nhờ vào long tự trong bụng, cậy sủng sinh kiêu, quên mất hậu cung hiểm ác, nói không chừng sẽ có một ngày ngã thảm hại!

"Nhàn Phi muội muội đâu? Sao muội ấy không tới?"

Đang suy nghĩ, giọng của Ngọc Hoàng Hậu vang lên, An Cửu nhìn thoáng quan, lúc này mới phát hiện, thật sự không nhìn thấy Nhàn Phi.

"Phương Dung, ngươi qua Trường Nhạc Cung xem, sắc trời đã muộn, chớ có xảy ra chuyện gi." Ngọc Hoàng Hậu lệnh thị nữ bên cạnh.

"Đi cái gì? Hoàng Hậu nương nương, người cũng quá quan tâm Nhàn Phi tỷ tỷ rồi, một người sống như tỷ ấy, có tay có chân, hơn nữa, cung nhân của Trường Nhạc Cung cũng không ít hơn Tê Phượng Cung của người, ai ai đều thông minh lanh lợi. Nhàn Phi tỷ tỷ xuất thân Bắc Vương phủ, Bắc Vương phủ tôn quý vinh quang, tỷ ấy đương nhiên cũng là người cao quý, khoan thai tới muộn không phải tác phong của tỷ ấy sao?" Tĩnh Phi gọi Phương Dung lại, giọng điệu chua ngoa.

An Cửu không nhịn được mà nhíu mày, chỉ dựa vào nửa ngày ở Trường Nhạc Cung, An Cửu rất rõ con người Nhàn Phi, nếu nói tự cao, đánh chết nàng cũng không tin được.

Một phi tử có thể buông bỏ thân phận vấn tóc cho nữ tử lần đầu gặp, sao có thể như lời Tĩnh Phi nói?

Tĩnh Phi chanh chua nói thế sợ là ghen ghét Nhàn Phi xuất thân từ Bắc Vương phủ, cũng như vị trí đứng đầu tứ phi.

Phương Dung nhìn Ngọc Hoàng Hậu, Ngọc Hoàng Hậu ra hiệu ý bảo nàng ấy ở bên chờ, việc tới Trường Nhạc Cung cũng thôi.

"Hoàng Thượng, chớ vì một kẻ mà trì hoãn mọi người, hôm nay các tiểu thư công tử mới là vai chính." Tĩnh Phi tươi cười đắc ý.

"Ha ha, được rồi!" Tĩnh Phong Đế sảng khóa lên tiếng, nâng cao chén rượu, "Hôm nay Hoàng Hậu mở tiệc, nếu đã là ngày của các ngươi, vậy không cần câu nệ, hôm nay công tử thiên kim kết duyên, trẫm sẽ tự mình tứ hôn."

Dứt lời, bọn công tử đều khó nén vui mừng, có thể được Hoàng Thượng tứ hôn, đây là vinh quang vô hạn.

"Hoàng Thượng, Vô Song vì hôm nay, đặc biệt chuẩn bị một điệu múa, không bằng đến nàng ấy lên biểu diễn cho mọi người?" Ngọc Hoàng Hậu hỏi, trong lúc nói chuyện, ánh mắt như có như không liếc nhìn bóng hình màu trắng ngồi góc kia, ý cười trong mắt càng đậm.

Ngọc Vô Song?

Mọi người đều sửng sốt, đó là đệ nhất mỹ nhân của Đông Sở!

Nghe nói Vô Song tiểu thư của Ngọc gia dáng múa uyển chuyển, nhưng thân phận tôn quý, tính tình cao ngạo, trước nay không múa trước mặt mọi người, sao hôm nay lại muốn ở đây hiến vũ?

E rằng vì hôm nay Bắc thế tử ở đây!

Phản ứng của mọi người cũng khiến An Cửu tò mò, trong trí nhớ, người đời dành vô số lời khen cho Ngọc Vô Song, hôm nay nàng thật muốn nhìn xem đệ nhất mỹ nhân này rốt cuộc phong hoa thế nào.

Truyện convert hay : Siêu Võ Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện