Đích Phi Sách

Nhảy Vào Hố Lửa, Thịnh Nộ Đáp Trả


trước sau

Trên xe ngựa, Bắc Nhu vô cùng thân thiết, từ lúc lên xe ngựa, nàng vẫn luôn lôi kéo An Cửu, ríu rít không ngừng.

"Cửu Nhi tỷ tỷ, có tỷ ở đây thật tốt quá, tỷ không biết đâu, Đại ca muội trước nay không gần nữ sắc, ngay cả Huy Âm Điện chỗ ở của huynh ấy, ngay cả một thị nữ cũng không có, tất cả đều là nam nhân, muội và mẫu phi còn lo huynh ấy... Ha Ha.." Bắc Nhu đỏ mặt.

"Lo ngài ấy thích nam nhân sao?"

Gương mặt tuấn lãng của Bắc Sách còn đẹp hơn nữ nhân, nếu thật sự thích nam, đúng là có khả năng khiến người ta mơ màng, nhưng với tính tình kia, sợ rằng không cam lòng ở dưới!

Nghĩ đến hình ảnh đó, An Cửu cũng xấu hổ đến đỏ mặt, theo bản năng nuốt nước miếng.

"Cửu Nhi tỷ tỷ, làm sao tỷ biết?" Bắc Nhu sửng sốt, hoàn toàn không ngờ An Cửu nói thẳng như vậy. Chỉ cần là nữ tử, nhắc tới chuyện đó đương nhiên sẽ thẹn thùng. Bắc Nhu dừng một chút, mới tiếp tục, "Mẫu phi đã từng tìm vài nữ tử tốt đưa đến Huy Âm Điện của Đại ca, bề ngoài là để họ làm thị nữ, nhưng trên thực tế còn không phải hi vọng Đại ca có thể coi trọng một người, nạp làm thiếp, thông phòng cũng được sao? Chỉ là những nữ tử đó tới Huy Âm Điện còn chưa hết thời gian một nén nhang đã bị Đại ca đuổi đi, đừng thấy Đại ca ngày thường ưu nhã bình tĩnh, nhưng có đôi khi không nói lời nào, thời điểm mặt mày lạnh lẽo luôn khiến người ta sợ hãi, cũng chỉ có tỷ, Đại ca mới nở nụ cười.

An Cửu nhíu mày: "Đại ca ngươi... Chưa từng có người ái mộ sao?"

Bắc Nhu ngẩn ra, sắc mặt hơi thay đổi: "Người Đại ca ái mộ không phải Cửu Nhi tỷ tỷ sao? Khi trước thì muội không biết, Đại ca là người yên lặng, tâm tư che giấu quá sâu, lúc trước mỗi khi như hôm nay cảm xúc của Đại ca mới có dao động, hẳn là vì huynh ấy vẫn còn để ý cái chết của mẫu phi mình năm đó..."

Cái chết của mẫu phi y năm đó?

Mấy chữ này khiến An Cửu sửng sốt: "Mẫu phi y..."

Bắc Nhu giống như ý thức được bản thân lỡ lời, vội thay đổi đề tài: "Cửu Nhi tỷ tỷ..."

"Ngươi nói, mẫu phi y?" An Cửu vẫn bắt lấy tin tức này không chịu buông tha, nghĩ đến hôm nay ở Hoa Thần Điện, trên người Bắc Sách tản ra vẻ bi thương nhàn nhạt, y tế bái Hoa Thần, tế bái người nào đó, người đó là mẫu phi của y sao?"

Không biết vì sao, giờ phút này, lòng nàng tràn ngập tò mò.

Bắc Nhu khó xử, nhưng rất nhanh nở một nụ cười: "Đại ca thích tỷ, nếu tỷ có thể biết nỗi khổ của Đại ca, chắc chắn sẽ giúp được Đại ca rất nhiều. Mẫu phi huynh ấy chết lúc huynh ấy tám tuổi, khi ấy muội còn nhỏ, không có ký ức gì, về sau nghe một vài lão nhân trong phủ nói mẫu phi của Đại ca bệnh chết, năm đó Đại ca mới tám tuổi, mẫu phi huynh ấy lại rời đi như vậy, đối với huynh ấy đả kích rất lớn, thậm chí có hai năm, huynh ấy một câu cũng không nói, nhốt mình trong phòng mẫu phi mình ở, mỗi ngày đều lau chùi linh vị, khoảng thời gian đó phụ vương còn lo huynh ấy xảy ra chuyện, cũng may có gia gia kiên quyết kéo huynh ấy ra ngoài, từ đó về sau, huynh ấy do gia gia tự mình chăm sóc."

Bắc lão vương gia?

An Cửu không nhịn được mà cảm thấy chua xót, người ngoài chỉ biết Bắc thế tử hiện tại huy hoa, có ai hiểu, thời gian hai năm mất đi mẫu thân đó, y đã trải qua thế nào?

Khó trách hôm nay, trong đối mắt bình tĩnh của y lại có nét bi thương như vậy, sợ rằng là đang tưởng niệm mẫu phi!

"Cửu Nhi tỷ tỷ, sau này nếu tỷ có thể ở bên Đại ca, nhất định phải đối tốt với huynh ấy!"

An Cửu giật mình, Bắc Nhu này hình như rất hi vọng nàng và Bắc Sách ở bên nhau!

Đột nhiên An Cửu nghĩ đến một chuyện, nhíu mày, trong lòng lập tức rõ ràng, nàng ấy đương nhiên muốn tác hợp nàng và Bắc Sách, Bắc Nhu này không phải ái mộ Thái Tử sao?

Nếu nàng ở bên Bắc Sách, như vậy nàng ấy sẽ bớt đi một trở ngại, không phải à?

An Cửu đánh giá Bắc Nhu, chút tâm tư này của Bắc Nhu cũng hợp tình hợp, lý, nhớ tới thư từ hôn đang cất trong lòng, nếu Bắc Nhu biết nàng và Bách Lý Khiên đã từ hôn..

Đang nghĩ ngơi, xe ngựa bỗng dưng dừng lại, con ngựa hoảng sợ hí vang.

"A..." Bắc Nhu không kịp phòng bị, thân thể lắc lư một cái, nếu không phải An Cửu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay nàng ta, chỉ sợ nháy mắt tiếp theo, nàng ta sẽ bị văng ra ngoài.

"Tiểu thư..." Bên ngoài xe ngựa, Hồng Linh sợ hãi nói, "Có... Có thích khách!"

Thích khách?

An Cửu và Bắc Nhu đều cả kinh, Bắc Nhu hoảng sợ, mà An Cửu lại nhíu mày, trấn án Bắc Nhu xong liền vén màn nhìn vào bóng đêm, một hắc y nhân bay lên trời, trường kiếm trong tay đang hướng tới Hồng Linh.

Mà xa phu ngồi cạnh Hồng Linh lúc này sớm đã mất mạng.

Hồng Linh nhìn mũi kiếm sắc bén đâm về phía mình, nhất thời quên mất né tránh, chỉ biết trơ mắt nhìn theo.

Nàng muốn chết sao?

Không cần nghi ngờ, mũi kiếm này đâm vào chắc chắn sẽ lấy mạng nàng!

An Cửu lập tức bắt lấy cánh tay Hồng Linh, dùng sức kéo đi, nháy mắt tiếp theo, "Đốc" một tiếng, trường kiếm vốn nên đâm vào lồng ngực Hồng Linh nay cắm vào xe ngựa.

Hắc y nhân kia đương nhiên không lường được, nhưng với gã mà nói, một kiếm này không thành, vẫn còn một kiếm khác, hắc y nhân lưu loát rút trường kiếm ra, lần nữa đâm về phía Hồng Linh.

Mà một kiếm này mới đi được nửa đường đã bị một trường kiếm khác ngăn cản, hắc y nhân ngước mắt nhìn, đối diện với cặp mắt đen thâm thúy.

Đôi mắt tràn ngập sát khí kia khiến hắc y nhân ngẩn ra, lui mấy bước.

"Nam Minh!" Hộ vệ này tới thật đúng lúc! An Cửu nhìn hắc y nhân, lạnh lùng phân phó Nam Minh, "Ta muốn bắt sống!"

"Vâng, chủ tử." Nam Minh nhận lệnh. Sống sao? Đương nhiên có thể!

Dứt lời, Nam Minh lập tức chủ động tấn công hắc y nhân.

Mà trên xe ngựa, Bắc Nhu sớm đã bị dọa đến choáng váng, thích khách, sao lại có thích khách?

Thích khách kia tới đây vì ai? Bắc Nhu nhìn An Cửu, là nàng sao? Gã tới đây vì An Cửu?

Có kẻ muốn mạng của An Cửu?

"Tiểu thư, nô tỳ... Nô tỳ chưa chết..." Qua hồi lâu Hồng Linh mới hoàn hồn, nghĩ tới một kiếm vừa rồi, lòng không khỏi rét run, là tiểu thư cứu nàng, nếu không có tiểu thư, chỉ sợ nàng đã...

"Tiểu thư, người kia..." Nghe tiếng đao kiếm giao nhau bên ngoài, Hồng Linh nhíu mày, vô cùng lo lắng, người tiểu thư gọi là Nam Minh kia nàng biết, tiểu thư nói hắn đi theo họ đã lâu, nhưng nàng lại không biết hắn đi theo tiểu thư rốt cuộc vì mục đích gì.

Thân thủ hắn thế nào? Đánh thắng tên thích khách kia không?

Nếu không đánh lại thích khách kia, vậy chẳng phải các nàng vẫn còn nguy hiểm sao?

Càng nghĩ, Hồng Linh càng hoảng sợ, vội nói: "Tiểu thư, nhân lúc Nam Minh giữ chân thích khách, chúng ta mau đi đi!"

An Cửu sao có thể không hiểu băn khoăn của Hồng Linh, nhưng nếu Lẫm Phong kia đã phái người tới bảo vệ nàng, vậy thân thủ của Nam Minh hẳn sẽ không quá kém, hơn nữa nhìn ngạo khí toát ra từ người Nam Minh, e rằng chỉ có cao thủ mới có.

An Cửu không hề lo lắng, quả nhiên qua một lát, tiếng đao kiếm bên ngoài dừng lại, tiếng hùng hồn của nam tử vang lên: "Chủ tử, người đã bắt sống!"

Mấy người trên xe ngựa đều ngẩn ra, An Cửu vén màn ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống hắc y nhân bị Nam Minh bắt lại.

"Kéo gã vào ngõ nhỏ!" An Cửu lạnh lùng phân phó, nhảy xuống xe ngựa, đi qua, không thèm nhìn tên thích khách bị đánh đến mặt mũi bầm dập kia. Ám sát nàng sao? An Cửu nàng thế mà có ngày trở thành đối tượng cho kẻ khác ám sát, là ai lại để ý nàng như vậy?

An Cửu cười lạnh, để ý nàng như thế, nàng phải hỏi thăm một phen, không phải sao?

Nam Minh nhận lệnh, lập tức kéo hắc y nhân vào ngõ nhỏ, một chút cũng không lưu tình.

Hồng Linh và Bắc Nhu ngồi trên xe ngựa cũng vội xuống xe ngựa, đi theo An Cửu.

"Cửu Nhi tỷ tỷ, đây... Đây là chuyện gì?" Bắc Nhu không còn sợ hãi như vừa rồi nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, nhìn nam nhân được An Cửu gọi là Nam Minh, lại nhìn thoáng qua thích khách nằm dưới mặt đất.

Thích khách kia, trên cánh tay, trên đùi, trên ngực, tất cả đều là vết thương tư kiếm, da thịt có nơi thậm chí có thể nhìn thấy xương.

Mà người chế phục thích khách này... Bắc Nhu lặng lẽ quan sát hắn, thời điểm đối diện với ánh mắt hắn, thân thể run lên, theo bản năng nhìn sang chỗ khác.

Ánh mắt người được gọi là Nam Minh kia lạnh lẽo đầy sát khí, vừa nhìn cách ăn mặc liền biết là người trong giang hồ, nhưng... Nhưng sao hắn lại nghe lời An Cửu như thế, hắn gọi An Cửu là chủ tử?

Đây lại là chuyện thế nào?

"Chuyện gì? Chuyện này đương nhiên phải hỏi người này một chút, rốt cuộc tại sao lại ám sát chúng ta!" An Cửu ngồi xổm xuống, lạnh lùng hỏi, "Ngươi nói đi, rốt cuộc là ai phái ngươi tới?"

Hắc y nhân kia cắn răng, gã hoàn toàn không ngờ bên cạnh An Cửu lại có cao thủ như vậy!

"Hừ, còn cứng miệng sao?" An Cửu cười lạnh, ánh mắt quỷ dị liếc nhìn Nam Minh bên cạnh, "Có cách nào khiến gã không chết được nhưng lại thống khổ vạn phần không?"

Nam Minh ngẩn ra, nhìn An Cửu, lập tức hiểu ý nàng, chủ tử là muốn...

Nam Minh khẽ cười: "Đương nhiên có, ta sẽ khóa tất cả huyệt lớn của gã, khiến gã không thể nhúc nhích, sau đó điểm vào huyệt thiên cơ một cái, cả người gã sẽ như bị kiến gặm, thậm chí xương tủy cũng không may mắn thoát khỏi!"

Đây chính là một loại bí pháp trên giang hồ, người bình thường không thể biết.

Hắc y nhân kia vừa nghe, sắc mặt vốn thống khổ vì đau đớn nay càng khó coi, phương pháp này gã từng nghe nói, cho dù là người kiên định thế nào cũng không thể kiên trì quá thời gian một nén nhang.

"Vậy sao? Được, vậy hầu hạ vị khách không mời mà đến của chúng ta đi." An Cửu lên tiếng, ngữ điệu càng lạnh lẽo.

Nam Minh lập tức điểm tất cả huyệt lớn trên người hắc y nhân, ngay sau đó ngón tay điểm mạnh vào một huyệt cuối cùng, giống như nhấn nút khởi động gì đó, chỉ trong chớp mắt, cả người hắc y nhân bắt đầu tê dại, từ lòng bàn chân lan đến đỉnh đầu, dường như mỗi tấc da thịt, mỗi một giọt máu, mỗi sợi lông tóc đều bị vô số con kiến gặm cắn, muốn dùng tay gãi ngứa nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích.

Trong ngõ nhỏ vô cùng an tĩnh, an tĩnh đế lạ thường, bọn họ nhìn nam nhân nằm dưới đất, tuy gã không thể kêu la nhưng chỉ xem ánh mắt lập lòe liền có thể đoán được, giờ phút này gã phải chịu thống khổ thế nào.

Kiến gặm nhắm xương tủy sao?

Bắc Nhu không nhịn được mà rùng mình, sắc mặt tái nhợt, tay nắm chặt khăn lụa, thoáng nhìn qua An Cửu, chỉ thấy thần sắc như thường của nàng dưới ánh trăng, nụ cười kia càng khiến người ta tê dại.

"Thế nào? Dễ chịu không? Chịu nói ta biết ai phái ngươi tới chưa?" An Cửu lại ngồi xổm xuống, thuận tay nhặt một cành cây, tùy ý du tẩu trên người hắc y nhân.

Hình như một cái đụng nhẹ vào sẽ gãi ngứa đôi chút, nhưng An Cửu lại đột nhiên dừng, ánh mắt kiên định khiến hắc y nhân ngẩn ra.

A, còn không chịu nói?

An Cửu cười lạnh, gã nhận lệnh ám sát các nàng, nếu không tìm ra kẻ đứng sau, như vậy có khác nào chịu thua?

An Cửu híp mắt, nàng không tin hắc y nhân này thật sự có thể chịu đựng được!

Ngõ nhỏ vẫn an tĩnh, An Cửu dò hỏi mấy lần, hắc y nhân kia vẫn kiên cường, nhưng mới qua nửa nén nhan, ánh mắt hắc y nhân kia đã lộ vẻ cầu xin, thậm chí nước mắt cũng đã trào ra.

"Rốt cuộc cũng chịu nói rồi sao?" An Cửu lạnh lùng hỏi, liếc nhìn Nam Minh, Nam Minh liền cởi bỏ huyệt đạo cho gã.

Hắc y nhân kia được tự do, cả người nhẹ nhàng đi rất nhiều, lập tức nói: "Là Ngọc Vô Song tiểu thư... Là nàng ấy phái ta tới, có điều, không phải tới ám sát quận chúa!"

Ngọc Vô Song? An Cửu và Bắc Nhu đều nhíu mày: "Ngọc Vô Song kia không phải bị đưa vào Thận Hình Tư rồi sao?"

"Không, vốn dĩ là sẽ đưa tới Thận Hình Tư, nhưng hiện tại vẫn chưa?" Nghĩ đến nỗi đau vừa rồi, hắc y nhân nào dám giấu chuyện của Ngọc Vô Song.

"Hiện tại vẫn chưa? Ngươi nói cho rõ xem, rốt cuộc là chuyện thế nào? Còn nữa, ả phái ngươi tới không phải để ám sát ta, thế để làm gì?" An Cửu đã không còn kiên nhẫn, Ngọc Vô Song ba lần bốn lượt tới khiêu khích nàng, hôm nay ở Sùng Dương Điện, ả chịu giáo huấn còn chưa đủ sao?

"Nàng ta... Vô Song tiểu thư hiện tại đang ở chỗ Thái Tử, nàng ta lệnh thuộc hạ bắt An Cửu quận chúa đi, đưa tới phủ Thái Tử!" Cảm nhận hơi thở lạnh lẽo từ An Cửu, lòng hắc y nhân càng rét run, vội nói sự thật.

An Cửu này sợ rằng là nữ nhân sát phạt quyết tuyệt nhất gã từng gặp, ngay cả ánh mắt cũng khiến người ta kinh sợ.

Còn có nam nhân này nghe lệnh nàng, thân thủ của hắn... Không phải người thường!

"Đưa đến phủ Thái Tử?" Nam Minh nhíu mày nhìn An Cửu, chỉ thấy sắc mặt nàng càng trầm xuống.

Mà Bắc Nhu, thời điểm nghe đến ba chữ phủ Thái Tử, thân thể run lên, Ngọc Vô Song sai người bắt An Cửu đưa đến phủ Thái Tử để làm gì?

Không biết vì sao, lòng nàng ẩn ẩn đã có suy đoán, theo bản năng nhìn về phía An Cửu, chẳng lẽ bọn họ muốn... Làm gì với An Cửu...

"Thái Tử... Hừ, hay cho một Thái Tử, đã từ hôn rồi, gã vẫn không chịu cam lòng?" An Cửu lạnh giọng, phẫn nộ trong lòng hoàn toàn bị khơi dậy, "Còn gì nữa, mau nói đi!"

Hắc y nhân kia tiếp tục: "Vô Song tiểu thư còn lệnh ta trộm một lọ bí dược trong cung, thuốc đó..."

"Thuốc đó dùng để làm gì?" An Cửu nhíu mày, trực giác mách bảo Ngọc Vô Song và Thái Tử không có ý tốt.

Quả nhiên, câu trả lời của hắc y nhân là: "Là thứ đồ khiến người ta động tình."

Đồ khiến người ta động tình?

Những người ở đây đều sửng sốt, lời này có ý gì, bọn họ đều rõ ràng, Ngọc Vô Song và Thái Tử thế mà muốn làm chuyện... Dơ bẩn như vậy với An Cửu?

Dù là Bắc Nhu cũng phải giật mình, có điều bên tai vẫn còn quanh quẩn lời An Cửu vừa nói. Nhìn An Cửu, Bắc Nhu cuối cùng vẫn không kiềm chế được, mở miệng hỏi: "Cửu Nhi tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nói đã từ hôn? Là có ý gì?"

An Cửu nhìn Bắc Nhu, nàng ta thật sự thích Thái Tử như vậy sao?

Nhưng Thái Tử đê tiện nham hiểm, bạc tình bạc nghĩa, đều không phải người đáng để nữ nhân gửi gắm, thích gã cũng không phải chuyện tốt gì!

"Hôm nay ở Thừa Huy Điện, trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Nhàn Phi và Bắc thế tử, Thái Tử tự tay viết thư từ hôn, từ nay trở đi, hôn ước giữa ta và Thái Tử giải trừ, về sau kết hôn không còn liên quan tới nhau!" An Cửu lạnh lùng nói.

Hiển nhiên, hành động lần này của Thái Tử là vì không muốn buông bỏ sao?

Đồ khiến người ta động tình? Hai người họ định chiếm sự trong sạch của nàng, ép nàng vào khuôn khổ!

Ngọc Vô Song đang chờ xem nàng thân bại danh liệt, mà Bách Lý Khiên... Nam nhân đê tiện khiến người ta buồn nôn kia, chắc chắn không để nàng trải qua ngày tháng yên lành!

Hay cho một đôi nam nữ đê tiện đến cực điểm, không hổ là biểu huynh muội!

Mà Bắc Nhu từ trong tin tức vui sướng và khiếp sợ này một lúc lâu mới hoàn hồn, Thái Tử và An Cửu giải trừ hôn ước?

Điều đó có ý nghĩa gì?

Tương lai hai người Thái Tử và An Cửu không còn bất cứ quan hệ nào, Thái Tử không có vị hôn thê, vị trí Thái Tử Phi cũng bỏ trống, vậy... Vậy chẳng phải nàng ta vẫn còn cơ hội sao?

Mẫu phi không muốn nàng ta thích thái tử, nàng ta làm sao không biết dụng ý của mẫu phi?

Năm đó mẫu phi là thiếp thất của phụ vương, sau khi chính phi của phụ vương bệnh chết bà mới có thể ngồi lên vị trí chính phi, mẫu phi không hi vọng nàng ta vào Thái Tử phủ với thân phận thiếp thất.

Nữ nhi của Bắc Vương phủ sao có thể gả cho người ta làm thiếp?

Cho dù người nọ là Thái Tử cũng không được, nhưng hiện tại Thái Tử không còn hôn ước, nếu nàng ta nỗ lực, chưa chắc chỉ là một thiếp thất, không phải sao?

Khẳng định mẫu phi cũng sẽ ủng hộ nàng.

Chỉ là... Nghĩ đến một chuyện, Bắc Nhu lại nhíu mày, thoáng nhìn An Cửu, rồi nhìn hắc y nhân nằm dưới đất kia, ý đồ của Thái Tử rõ ràng là muốn chiếm đoạt An Cửu, vậy.. Ngài ấy không bỏ được An Cửu sao?

Bắc Nhu chua xót, đúng vậy, ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận, sau khi thay đổi, bản thân nàng cũng rất thưởng thức An Cửu, cho dù là Đại ca cũng thích, không phải sao?

"Bí dược đâu?" An Cửu trầm giọng.

Hồng Linh và Nam Minh kinh ngạc, bọn họ biết, tiểu thư nổi giận rồi.

Đúng vậy, Ngọc Vô Song kia và Thái Tử dám bày mưu tính kế
tiểu thư, nàng sao có thể không giận?

Mọi người đều biết sự trong sạch đối với một nữ tử vô cùng quan trọng, mà Ngọc Vô Song và Thái Tử... Nghĩ đến mưu kế của hai người kia, phẫn nộ trong lòng Hồng Linh tăng vọt.

Nhìn hắc y nhân, không còn sợ hãi như vừa rồi, Hồng Linh tiến lên, lục lọi trên người gã, tìm ra được một bình sứ.

"Tiểu thư, chắc là cái này..." Hồng Linh giao bình sứ cho An Cửu, không quên đá hắc y nhân mấy cái.

Đồng lõa đáng giận, may mà hôm nay có Nam Minh, bằng không, nếu thật sự để Thái Tử và Ngọc Vô Song được như ý nguyện, chỉ sợ tiểu thư chắc chắn sẽ rơi vào địa ngục.

An Cửu nhận lấy bình sứ, vuốt ve trong tay, chiếc bình tinh xảo vừa nhìn liền biết là đồ trân quý, Ngọc Vô Song và Bách Lý Khiên kia đúng là hào phóng.

Xem ra để đối phó nàng, bọn họ đã hao hết tâm tư!

"Hồng Linh, ngươi nói xem phải làm sao đây? Có kẻ muốn làm nhục sự trong sạch của ta!" An Cửu khẽ cười.

Hồng Linh giật mình, tức giận nói: "Đương nhiên không thể tha cho bọn họ, nếu là khiêu khích bình thường, tiểu thư chỉ cần giáo huấn bọn họ một chút là được, nhưng sự việc liên quan đến sự trong sạch của tiểu thư, ai mà biết lần này bọn họ không thành công, lần sau có ý niệm ác độc với tiểu thư không?"

Không tha cho họ? Không tha cho Thái Tử sao?

Bắc Nhu theo bản năng bật thốt lên: "Cửu Nhi tỷ tỷ, Thái Tử... Việc này khẳng định không phải ý của Thái Tử, có lẽ là Ngọc Vô Song, là ả mê hoặc Thái Tử, Ngọc Vô Song thích Đại ca, muốn gả cho Đại ca, mà Đại ca lại thích tỷ, ả ghen ghét tỷ, cho nên mới tìm mọi cách hại tỷ, trải qua chuyện vừa rồi ở Sùng Dương Điện, Ngọc Vô Song chắc chắn biết bản thân không còn cơ hội gả cho Đại ca, nhưng ả không cam lòng, vì thế mới xúi giục Thái Tử đối với tỷ như thế, Cửu Nhi tỷ tỷ, Thái Tử..."

"Bắc Nhu, ta biết ngươi thích Thái Tử." An Cửu cắt ngang.

Bắc Nhu nói không sai, nàng quả nhiên là nữ tử thông minh, có điều... Nghĩ đến Bách Lý Khiên, An Cửu lại khinh thường.

"Nhưng Thái Tử không phải người đáng phó thác cả đời!" An Cửu quan tâm nói, nếu không phải Bắc Nhu là muội muội của Bắc Sách, nàng đã không khuyên giải an ủi như thế.

Bắc Nhu ngẩn ra, cười chua xót, lời nói vẫn kiên định: "Nhưng ngài ấy... Năm mười bốn tuổi ấy, thời điểm ngài ấy cứu muội dưới chân ngựa, ngài ấy đã trở thành giấc mộng đời này của muội."

An Cửu cả kinh, nhìn ánh mắt luyến mộ của Bắc Nhu, không nhịn được mà thở dài.

Thì ra là vậy, nàng vốn cho rằng Bắc Nhu thích Thái Tử, chẳng qua giống Nhan Trắc Phi, ham muốn tới vị trí Thái Tử Phi, nhưng hiện tại xem ra, nàng ấy là thật lòng, mà phần tình cảm này... Giấc mơ của nàng ấy sao?

Xem ra cho dù biết Bách Lý Khiên bạc tình bạc nghĩa, biết hắn đê tiện vô sỉ, sợ rằng khó mà đánh thức Bắc Nhu từ trong giấc mộng.

Đây là chấp niệm sao?

"Cửu Nhi tỷ tỷ..." Bắc Nhu đột nhiên quỳ xuống, bắt lấy vạt áo của Bắc Cửu, gấp gáp cầu xin, "Cửu Nhi tỷ tỷ, tỷ đừng so đo với Thái Tử, dù sao ngài ấy cũng chưa làm gì tỷ, tỷ tha cho ngài ấy một lần, tha cho ngài ấy một lần được không?"

Tha cho gã một lần?

Nghĩ tới gương mặt hung ác nham hiểm của Bách Lý Khiên, Bách Lý Khiên này sao có thể vì nàng tha cho một lần mà hoàn toàn tỉnh ngộ?

Loại người này nàng quá hiểu, lần này tha, lần sau, gã chắc chắn là gây thêm phiền toái cho nàng.

Thái Tử cao cao tại thượng kia, sợ rằng chưa có ai như nàng không để gã vào trong mắt, việc này đương nhiên làm tổn thương đến tôn nghiêm của gã, chỉ sợ Bách Lý Khiên kia không hoàn toàn "chinh phục" được nàng sẽ không bỏ qua!

Nhưng nhìn Bắc Nhu, An Cửu không nhịn được mà nhíu mày: "Ngươi đứng lên đi."

"Không, Cửu Nhi tỷ tỷ, nếu tỷ không đồng ý với muội, muội sẽ không đứng dậy."

"Vậy ngươi cứ quỳ đi." An Cửu lạnh lùng nói, vung ống tay áo, bỏ đi.

"Cửu Nhi tỷ tỷ, chuyện này tỷ cứ giao cho muội, muội giúp tỷ xử lý, chắc chắn làm tỷ vừa lòng." Bắc Nhu nhìn theo bóng lưng An Cửu, càng nóng vôi, lập tức đứng dậy đuổi theo.

An Cửu dừng bước: "Ngươi xử lý? Ngươi xử lý thế nào?"

Bắc Nhu cắn môi, dường như đang đấu tranh tư tưởng, qua một lát, nàng mới kiên định nói: "Hiện giờ Thái Tử điện hạ không có hôn ước, nếu ngài ấy có Thái Tử Phi, mà Thái Tử Phi kia có thân phận khiến ngài ấy kiêng kị, muội nghĩ, có một số việc ngài ấy sẽ phải cân nhắc lợi hại được mất."

An Cửu giật mình.

Thái Tử Phi có thân phận khiến Bách Lý Khiên kiêng kị? Ngoại trừ nữ nhi Bắc Vương phủ, chỉ sợ cả Đông Sở Quốc này, Thái Tử không cần phải kiêng kị ai!

An Cửu lạnh lùng hỏi: "Ngươi chắc chắn?"

"Vâng, muội chắc chắn, muội vẫn luôn ái mộ Thái Tử, nhưng mẫu phi lại không cho phép, nếu có thể nhân cơ hội này ép Thái Tử không thể không cưới, mẫu phi cũng không thể không gả muội cho Thái Tử, điều này cũng rất tốt, không phải sao?"

An Cửu nhìn Bắc Nhu hồi lâu, lòng lại cảm thấy buồn cười.

Bách Lý Khiên kia có tài đức gì? Thế mà có thể khiến Bắc Nhu như thế!

Chỉ là, nàng rõ ràng biết con đường này của Bắc Nhu đối với Bắc Nhu mà nói là một hố lửa, chẳng lẽ nàng cứ trơ mắt nhìn nàng ta nhảy xuống?

Nhưng thấy Bắc Nhu kiên định, An Cửu lại cảm thấy châm chọc, nữ tử này tuy dịu dàng, nhưng một khi đã đưa ra quyết định, chín con trâu cũng không kéo lại được.

"Cửu Nhi tỷ tỷ, tỷ giúp muội được không?" Bắc Nhu khẩn cầu, nàng chỉ có cơ hội lần này, nhất định phải bắt lấy!

An Cửu thở dài: "Ta sẽ không giúp ngươi!"

Bắc Nhu tốt xấu gì cũng là muội muội của Bắc Sách, cho dù nhảy vào hố lửa, bản thân nàng nhảy xuống là được, muốn mượn tay nàng đẩy một cái sao? Việc này An Cửu nàng sẽ không đồng ý!

Bắc Nhu giật mình: "Cửu Nhi tỷ tỷ..."

"Chỗ Bách Lý Khiên, tự ngươi nghĩ cách đi!" An Cửu kiên định phản bác, ánh mắt lại nhìn hắc y nhân kia, chuyện này không chỉ có Bách Lý Khiên, ngay cả Ngọc Vô Song cũng tham dự!

Nghĩ đến Ngọc Vô Song tâm địa độc ác, lửa giận trong lòng An Cửu không thể tiêu tan.

"Chủ tử, xử lý gã thế nào?" Nam Minh hỏi.

"Giết!" Giọng điệu lạnh băng không chút tình cảm, lời nói ra như đao kiếm đâm thẳng vào hắc y nhân kia, "Còn Ngọc Vô Song..."

An Cửu vuốt ve bình sứ trong tay, bí dược sao?

Ngọc Vô Song đúng là tốn nhiều tâm tư vì nàng! An Cửu nhíu mày, thuận tay ném bình sứ cho Nam Minh: "Đem chuyện hôm nay nói cho Lẫm Phong, đặc biệt là công dụng của bí dược này, ngươi cứ nói ta rất tức giận, ta nghĩ hắn sẽ biết nên làm thế nào!"

Xích Minh sao?

Trải qua cung yến trung thu hôm nay, nàng đã không còn bài xích Xích Minh như trước, tình thế hiện tại, sau lưng nàng cần có thế lực hỗ trợ mới có thể tự bảo vệ mình, mà Xích Minh...

Nam Minh bắt lấy bình sứ, nhận lệnh: "Vâng, thuộc hạ đã biết."

Ý của chủ tử là để Lẫm thiếu chủ giải quyết việc này cho nàng?

Ngọc Vô Song nổi tâm tư độc ác với chủ tử, há có thể dễ dàng buông tha, mà cách trả thù tốt nhất không phải là gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng sao?

Trong mắt Nam Minh để lộ một tia tà khí, dẫn theo hắc y nhân kia bay lên trời, biến mất trong đêm tối.

Dưới ánh trăng, An Cửu đứng ở đầu ngõ, Bắc Nhu vẫn không cam lòng, muốn lần nữa cầu xin An Cửu tương trợ, An Cửu đã lên tiếng trước: "Lên xe ngựa đi, ta đưa ngươi về Bắc Vương phủ trước." Dứt lời, nàng liền đi về phía xe ngựa.

Bắc Nhu nhìn An Cửu, đáy mắt vẫn tràn ngập kiên định, dường như ai cũng không thể công phá.

Bắc Nhu không lay chuyển được An Cửu, An Cửu cũng không đập tan suy nghĩ to gan này của nàng, trên xe ngựa, cả hai đều trầm mặc, mãi đến khi đưa Bắc Nhu về Bắc Vương phủ, hai người An Cửu và Hồng Linh mới mượn xe ngựa về Tấn Quốc Công phủ.

OoOoO

Bóng đêm dần dày, Bắc Vương phủ, trong phòng Nhị công tử Bắc Mục, giờ phút này, nhìn Bắc Nhu quỳ trước mặt, Bắc Mục không khỏi giật mình: "Nhu Nhi, muội làm gì vậy? Sao lại quỳ? Mau đứng lên, muội mau đứng lên."

Mẫu phi thương tiếc muội muội này, hắn đương nhiên cũng coi như bảo bối mà nâng nịu trong lòng bàn tay.

"Nhị ca, huynh giúp muội một việc đi, nếu huynh không giúp muội, Nhu Nhi sẽ không đứng dậy."

Thấy Bắc Nhu như vậy, Bắc Mục càng kinh ngạc, muội muội này của hắn từ nhỏ được trăm ngàn sủng ái, nhưng mặt trăng được cái vì sao vây quanh, từ khi nào biết cầu xin người ta thế này?

"Rốt cuộc là chuyện gì muốn ta hỗ trợ?" E rằng việc Bắc Nhu cầu xin không hề đơn giản, cho nên muội ấy mới như thế.

Ánh mắt Bắc Nhu sáng ngời: "Nhu Nhi ái mộ Thái Tử, Nhị ca huynh biết mà."

Thái Tử? Sắc mặt Bắc Mục trầm xuống, "Ta biết, nhưng ta cũng rõ mẫu phi không tán thành muội thích Thái Tử, Thái Tử Phi tương lai đã được định, nữ nhi của Bắc Vương phủ ta chẳng lẽ gả cho Thái Tử làm thiếp?"

"Không, hiện tại không còn nữa, Thái Tử và An Cửu đã giải trừ hôn ước, hiện tại vị trí Thái Tử Phi bỏ trống, nếu muội vào Thái Tử Phủ, nhất định sẽ là chính phi." Bấc Nhu vội nói.

Bắc Mục giật mình, Thái Tử và An Cửu đã giải trừ hôn ước? Việc này...

"Một khi đã vậy, muội nên đi cầu xin mẫu phi, bảo bà ấy lo cho hôn sự của muội, dù gì cũng là hôn nhân đại sự, nên theo lệnh phụ mẫu, lời người mai mối."

"Không, không được." Bắc Nhu cắn môi, nàng đương nhiên hi vọng của thể được phụ mẫu đồng ý, nhưng Thái Tử theo đuổi An Cửu không bỏ, nàng làm sao không biết?

Chỉ sợ cho dù Thái Tử giải trừ hôn ước, trong lòng vẫn chưa từ bỏ An Cửu!

Cho nên, đêm nay mới có âm mưu của ngài ấy và Ngọc Vô Song, cho dù đêm nay bình yên vô sự trôi qua, mọi sự chú ý của Thái Tử vẫn ở trên người An Cửu, ngài ấy chắc chắn sẽ tiếp tục theo đuổi, mãi đến khi có được An Cửu mới thôi.

Nếu là thế, nàng vẫn sẽ giống như trước kia, không có cơ hội.

Mà tối nay chính là cơ hội duy nhất của nàng! Bắc Nhu hít sâu một hơi, kiên định nói: "Nhị ca, chỉ có đêm nay, trung thu đêm nay, muội thấy Thái Tử đã uống say, Nhị ca, chỉ cần đưa muội tới phủ Thái Tử, đưa muội đến bên cạnh ngài ấy, còn lại, để muội làm."

Bắc Nhu dứt lời, Bắc Mục sửng sốt: "Muội..."

Hắn vừa nghe cái gì? Lời này hắn làm sao không rõ?

Nhu Nhi muốn chủ động hiến thân cho Thái Tử?

"Muội... Sao muội có thể có suy nghĩ to gan như vậy? Nhu Nhi, muội lập tức dẹp bỏ ý niệm này cho ta, lời này, ta coi như chưa từng nghe thấy." Bắc Mục lạnh giọng quát.

"Không, Nhị ca, huynh phải giúp muội, chỉ có huynh mới có thể giúp muội, muội chỉ có mỗi cơ hội này, suy nghĩ này tuy to gan nhưng muội không thể không làm vậy, bằng không..." Bắc Mục cắn môi, vội vàng nói, "Mất đi cơ hội này, sợ rằng muội khó mà vào phủ Thái Tử."

"Muội..." Bắc Mục nhìn chằm chằm Bắc Nhu, thở dài. Tính tình Bắc Nhu hắn quá rõ, nhìn có vẻ ôn nhu nghe lời, nhưng trong xương tủy lại quật cường hơn bất cứ ai.

"Nhị ca... Nếu Nhị ca không giúp muội, muội chỉ đành chết đi." Bắc Nhu đột nhiên rút cây trâm trên đầu xuống, kề vào cổ mình.

"Nhu Nhi..." Bắc Mục vội xông tới bắt lấy cổ tay Bắc Nhu, cảm nhận được sự kiên định của nàng, nhíu mày càng chặt, "Nếu mẫu phi biết..."

"Sau khi biết, mẫu phi nhất định sẽ thỏa mãn tâm nguyện của muội." Bắc Nhu nhìn Bắc Mục, trầm giọng. Mẫu phi quan trọng mặt mũi nhất, nếu hôm nay mưu hoa thành công, mẫu phi sẽ hi vọng nàng gả cho Thái Tử, thậm chí... Hoàng Thượng và Hoàng Hậu khi biết được việc này, với địa vị của Bắc Vương phủ ở Đông Sở Quốc, bọn họ quả quyết không để nàng vô lý mất đi trong sạch.

Đêm nay Thái Tử vốn muốn bắt An Cửu, ngày mai, nàng một mực khẳng định bắt sai người... Tất cả đều không có sơ hở.

Trong phòng rơi vào an tĩnh, Bắc Mục nhìn Bắc Nhu, ánh mắt càng thâm trầm, qua nửa ngày, hắn thở dài thật mạnh: "Đêm nay muội có quyết định này, hi vọng tương lai sẽ không hối hận."

"Nhị ca, huynh đồng ý giúp muội?" Bắc Nhu hân hoan. Hối hận sao? Nàng sẽ không hối hận, có thể gả cho Thái Tử, nàng có gì mà hối hận?

Chỉ cần được Nhị ca hỗ trợ, tất cả đều dễ nói...

OoOoO

Thái Tử phủ.

Bách Lý Khiên vừa hồi phủ liền sai người tắt tất cả đèn, sau đó mới sắp xếp Ngọc Vô Song ở một căn phòng.

Bách Lý Khiên đã hơi say, vì kế hoạch hôm nay, gã cao hứng, cho nên uống quá chén, gã thậm chí còn bảo Thượng Quan Trắc Phi chuẩn bị rượu hợp hoan ủ mười năm để sáng mai chúc mừng kế hoạch của gã thành công.

Gã muốn vừa uống vừa thưởng thức dáng vẻ khiếp sợ của An Cửu.

Khiếp sợ sao? Nếu An Cửu phát hiện nàng đã trở thành người của Bách Lý Khiên gã, chắc chắn sẽ khiếp sợ!

Ngoại trừ khiếp sợ, e rằng sẽ còn phẫn nộ, phẫn nộ đếm không hết.

Ha ha, chỉ nghĩ tới bộ dáng An Cửu phẫn nộ nhưng không thể không chấp nhận sự thật, lòng gã vô cùng thống khoái.

An Cửu ơi An Cửu, đời này nàng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay gã. Lơ gã sao? Về sau, gã sẽ cho nàng biết cái gã làm lơ gã là thế nào!

Bách Lý Khiên chờ ẩn vệ của Ngọc Vô Song đưa người tới, lại nghĩ tới bí dược kia, nghe nói dù là nữ tử trinh liệt cũng không ngăn cản được, như vậy... Trong đầu hiện lên phong cảnh tươi đẹp, máu tươi trong người Bách Lý Khiên như sôi trào.

Đêm nay... Là địa ngục của An Cửu, lại là thiên đường của Bách Lý Khiên gã...

Ở một phòng khác, Ngọc Vô Song cũng đang đợi, lúc này, An Cửu hẳn đã bị đưa tới!

Hừ, nghĩ đến việc này, ý cười trên khóe miệng Ngọc Vô Song càng thêm ác độc.

Thoáng nhìn qua xiêm y nha hoàn trong phủ Thái Tử biểu ca đặc biệt chuẩn bị cho ả, ngày mai tất cả đều đã an bài xong, sáng sớm ngày mai, Hoàng Hậu sẽ cùng phi tần các cung tới phủ Thái Tử, đến lúc đó, bọn họ đương nhiên sẽ bắt gặp một cảnh "kinh người".

Mà ả, đương nhiên cũng phải tự mình nghiệm thu thành quả, ả muốn tận mắt thấy An Cửu thân bại danh liệt mới có thể cam tâm!

Nghĩ thế nhưng Ngọc Vô Song lại không biết, mọi chuyện bên ngoài đã không còn nằm trong khống chế của ả, mà ngoài phòng sớm đã nguy cơ bốn phía. Đột nhiên, cửa sổ mở, một bóng đen bay vào.

Ngọc Vô Song cảnh giác: "Ai?"

Vừa hỏi được một chữ, ả liền đối diện với một đôi mắt, trong đôi mắt kia, ả rõ ràng nhìn thấy sự tà ác và phẫn nộ, lòng bỗng dưng cảm thấy bất an...

Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Thiên Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện