Liên Anh cầm theo bộ váy mà Tứ tiểu thư phân phó đi tới , khẽ phúc thân "Tiểu thư".
Lại quay ra nhìn A Diên nói: "Hiền phi hôm nay nói muốn làm mai như vậy, các tiểu thư tất nhiên phải cố gắng khoe sắc rồi.
Tiểu thư, nô tỳ thấy chiếc váy này không đủ đâu, người nên chọn chiếc hồng phấn thì hơn, như vậy mới không bị kém sắc"
Dương Tử Khâm khẽ lắc đầu, đứng lên: "Không, bộ này đủ rồi.
Các vị tiểu thư khoe sắc, tiểu thư nhà em cũng không đọ được, chỉ cần không quá mộc mạc là được"
Dương Tử Khâm lớn lên không phải quá mức khó nhìn, cũng gọi là thanh tú.
Mà cái gọi là thanh tú ấy, chính là không đáng yêu, không kinh diễm, cùng với tính cách bình lặng của nàng, chính là kiểu người nếu vất vào đám đông, sẽ lập tức không nhìn thấy nữa.
Nhưng Miên Hoà công chúa lại rất thích vị biểu muội là nàng, mối quan hệ của hai nàng, chỉ có thể nói là, lấy chân thành đổi chân thành.
Người đối xử với ta hết lòng, ta cũng đối xử với người thật ý.
Thay xong trang phục, A Diên giúp nàng vấn một kiểu tóc đơn giản, lại cài thêm một vài bộ dao.
Nàng năm nay mười ba, nên cũng không cần làm tóc quá cầu kỳ.
Một bộ váy xanh lục nhạt, là thiết kế của Cẩm phường, váy nhiều lớp, kết hợp với bộ dao hình hoa mai xanh, trông cũng thanh mát
Nữ tử của Đông Hoàng mười sáu làm lễ chải tóc xong liền có thể bàn chuyện cưới hỏi.
Nhưng các tiểu thư quan lại sao có thể để đến mười sáu mới bắt đầu tìm lang quân chứ.
Tất cả đều là tìm lang quân như ý trước, rồi làm lễ chải tóc xong sẽ định thân, rồi nhanh chóng cưới hỏi.
Vì vậy trong giới quan lại, mười bảy mười tám đã tính là gái lỡ thì rồi.
Mà Đông Hoàng mới được thành lập hơn 30 năm, là một nước khá là thoải mái, nam nữ không phải kiểu có thể ở nơi đông người ôm ôm ấp ấp, nhưng cũng không đến nỗi không được tiếp cận nhau.
Như Đông Hoàng đế nói,