Tiếng hòa tấu trong hồ dần dần đến hồi kết, người dùng đàn, người thổi sáo, đến tận những âm cuối cùng cũng hoàn mỹ đến thế.
Mà Dương Tử Khâm lại có chút cảm khái trong lòng.
Đông Hoàng hiện tại thiên hạ thái bình, nhân dân no ấm, không thể không nhắc đến công ơn của các vị hoàng đế từ thời Thái tổ.
Nhưng cũng không thể không nhắc đến công ơn cửa những binh sĩ xả thân trận mạc, bảo vệ biên cương.
Thiên hạ thái bình ngày nay, là được dựng lên từ xương máu của những tướng sĩ đã chết trên sa trường, và cả những người dân vô tội bỏ mạng nơi chiến loạn.
Thiên hạ thái bình, bốn chữ mà người ta có thể dễ dàng nói ra, lại mang trên mình gánh nặng ngàn cân, là lịch sử, là mồ hôi xương máu, là sự hy sinh của những người tiên phong luôn đứng ở phía trước để bảo vệ tương tai cho những người sau này.
Thế gia tồn tại trăm năm mà bây giờ sao lại tạo thành thế kiềng ba chân với tướng gia và phu sĩ hàn vi chứ, vì chiến tranh, vì có những gia tộc năm đó bị diệt cả một nhánh, vì có những người sau đó cũng chỉ còn một mình phải chống đỡ gây dựng lại cả một gia tộc.
Vốn là những thế gia tồn tại như những cây cổ thụ trăm năm, sau khi lập quốc lại trở thành những cây non mới trưởng thành.
Tề Thu Ngọc đặt tỳ bà xuống, phất tay áo đứng dậy, đi vào trong đình nói với Dương Tử Khâm: "Tài nghệ của Liễu Nương đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Hôm nay vậy mà lại được cùng nhiều tài tử tài nữ cùng nhau hợp tấu một khúc như vậy, ta cảm thấy đời này mãn nguyện rồi.
"
Dương Tử Khâm nghe xong có chút nuối tiếc trong lòng.
Khúc nhạc cả đời mới diễn ra một lần như vậy mà nàng vì mải nghĩ ngợi lung tung mà chỉ nghe được một nửa.
Miên Hòa đi theo phía sau Tề Thu Ngọc, hỏi mọi người: "Hôm nay Vũ lão vương phi và Thời vương phi đều đến, ta muốn đến chào hỏi một chút, Thu Ngọc lát nữa tỷ cho thuyền tới gần thuyền của Vũ Vương được không? Rồi mọi người cũng qua chào hỏi với ta đi."
Tề Thu Ngọc lắc đầu nói: "Công chúa đi chào hỏi thôi, dù sao bọn ta cũng không quen thân hai vị trưởng bối.
Nói là đi chào hỏi thì có chút thấy sang bắt quàng làm họ.
Chỉ là một buổi du xuân thôi mà, cũng không phải yến tiệc, muội đi chào hỏi là được rồi, mấy tiểu nha đầu không quen thân như chúng ta đến có khi các vị trưởng bối còn phải nghĩ lý do đuổi bọn ta đi nữa ấy."
Dương Tử Khâm với Phòng Quyết Thư gật đầu đồng ý.
Miên Hòa nghĩ thấy cũng đúng, vì vậy nàng cũng không nói thêm gì nữa.
Khi hai thuyền tới gần nhau, mấy nàng phúc thân chào hỏi với ba vị đứng ở phía khoang thuyền, còn Miên Hòa thì đi qua phía thuyền của Vũ Vương.
Hạ Vân Hiên cũng ở lại, Miên Hòa nói nàng ấy chào hỏi xong sẽ quay lại ngay.
Tề Thu Ngọc sau đó sai người hạ màn lụa xuống, che đi khung cảnh phía bên trong đình, cũng không nhìn thấy các vị ở phía thuyền bên kia nữa.
Nhìn Dương Tử Khâm cúi đầu bóc quýt, Tề Thu Ngọc giành lấy quýt trong tay nàng nói: "Ta sai người hạ rèm để tiểu thần nữ có thể yên tâm dưỡng thần rồi.
Còn mấy việc nhỏ như bóc quýt này cứ để tiểu nữ tử làm là được rồi, tiểu thần nữ chỉ cần ngồi đó hưởng thụ thôi."
Dương Tử Khâm bật cười: "Tỷ nói như vậy, cách một lớp màn nghe thấy còn tưởng Dương tứ tiểu thư tính tình điêu ngoa, dám sai khiến cả Tề nhị tiểu thư ấy."
Tề Thu Ngọc cười nịnh nọt: "Nào dám nào dám, ai mà dám nghĩ thế, bổn tiểu thư sai người bắt lại đánh cho tiểu thần nữ hả giận."
Phòng Quyết Thư cũng hùa theo: "Đúng vậy, Tử Khâm là tiểu thần nữ của chúng ta, ai mà dám động vào, ta đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra luôn."
Ba nữ tử ngồi nói đùa, mà Hạ Vân Hiên đã nhét quả quýt đã bóc xong vào tay Dương Tử Khâm.
Cả ba người quay ra nhìn hắn chằm chằm.
Hắn liền cầm lấy một quả khác vừa bóc vừa nói: "Ta cũng là bằng hữu của Tử Khâm, việc Tề nhị tiểu thư làm được, ta cũng làm được."
Tề Thu Ngọc nhướn mày, sau đó cũng tức giận bóc quả quýt trong tay mình.
Chỉ còn lại Dương Tử Khâm và Phòng Quyết Thư ngơ ngác.
Tiếp sau đó là màn đấu bóc quýt giữa Tề Thu Ngọc và Hạ Vân Hiên, hai người bóc xong đĩa trên mặt bàn lại sai người mang lên thêm vài đĩa.
Miên Hòa chào hỏi xong quay lại, vừa vén rèm đã nhìn thấy một khung cảnh khó tin được.
Trên mặt bàn là hai đĩa quýt cao ngất, Tề Thu Ngọc đang chống tay nói: "Dương Tử Khâm! Muội dám ăn quýt hắn bóc trước thì đừng trách ta! Hạ Vân Hiên, ngươi có biết việc ta bóc quýt đến Miên Hòa cũng không tranh được không? Mà ngươi hôm nay dám khiêu chiến ta!"
Mà Hạ Vân Hiên vẫn rất điềm tĩnh ngồi đó nói: "Ta cũng là bằng hữu của muội, Tử Khâm, muội không được bên trọng bên khinh."
Mà Phòng Quyết Thư đã gục mặt xuống bàn, nhưng nhìn đôi vai đang run rẩy của nàng ấy, ai cũng đoán ra được nàng ấy đang nhịn cười.
Dương Tử Khâm nhìn hai núi quýt trước mặt mình có chút bất lực, hai vị có thể để nàng yên tĩnh ngồi một lát không.
Thấy Miên Hòa vén rèm, Dương Tử Khâm chạy tới ôm cánh tay nàng kêu: "A Xu, tỷ về rồi, mau cứu muội, tỷ mau dừng hai người này lại đi."
Phòng Quyết Thư vừa cười vừa nói: "Nào, tiểu thần nữ đừng chạy, đây là đồ cúng của muội mà!"
Miên Hòa khẽ hắng giọng một tiếng: "Mọi người, chúng ta có khách!"
Nói rồi nàng khẽ phất tay sai người kéo màn lụa ra, ở trên khoang thuyền đã xuất hiện thêm ba người, Vũ Thành Phong, Từ Chi Ân và Đồng Hiên.
Mà bốn người đang ngồi trong đình đã đứng hình.
Hạ Vân Hiên là người phản ứng nhanh nhất, sau đó mọi người cũng kịp hoàn hồn, chào hỏi: "Tham kiến Vũ Vương gia, Thời thế tử, Đồng Hiên quận chúa."
Miên Hòa giải thích với các nàng: "Vừa nãy ta qua chào hỏi Vũ lão vương phi với Thời vương phi, hai vị trưởng bối nói là muốn về nghỉ ngơi, mà buổi tối còn thả hoa đăng, nên vương phi bảo mấy người họ qua thuyền du xuân cùng chúng ta luôn." Nàng vừa nói vừa nhìn Tề Thu Ngọc với ánh mắt áy này, dù sao cũng là thuyền của nàng ấy, nhưng trưởng bối đã nói đến như vậy nàng còn từ chối thì có chút không ổn cho lắm.
Tề Thu Ngọc thoải mái phất phất tay: "Không sao, càng đông người càng vui." Rồi nàng cho người đặt thêm bàn ghế.
Không ngờ ràng bữa nay lại náo nhiệt như vậy.
Còn rước thêm được vị kia đến, hôm nay lại là một ngày khiến Tử Khâm không vui rồi.
Miên Hòa ngồi xuống nhìn Phòng Quyết Thư hỏi: "Vừa nãy mọi người làm gì thế, ta mới đi có một lát, đến lúc về đã thấy Tề nhị tiểu thư chống tay quát Hạ tiểu tướng quân rồi.
Hôm nay Hạ tiểu tướng quân là bằng hữu của Tử Khâm đấy, chúng ta phải đối xử thật tốt chứ."
Dương Tử Khâm khẽ ngẩng đầu nhìn trần đình, hai người ấu trĩ này khiến nàng cũng có chút bất lực, mà nàng cũng không đắc tội được ai.
Phòng Quyết Thư cười: "Công chúa bỏ qua mất một màn đối đầu mãnh liệt rồi, vừa nãy Thu Ngọc tỷ với Hạ tiểu tướng quân đối đầu đến sấm rền gió cuốn để bóc quýt cho Tử Khâm.
Hai ngọn núi quýt kia chính là thành phẩm của cuộc chiến đó.
Mọi người mau ngồi xuống ăn quýt đi, hôm nay chúng ta được hưởng ké phúc của tiểu thần nữ rồi."
Đồng Hiên cầm quýt lên nhìn: "Ta vốn được nghe là Dương tứ tiểu thư không chỉ được công chúa chiều chuộng mà còn được hai vị tiểu thư Tề gia và Phòng gia cũng hết mực cưng chiều, xem ra đúng là thật nhỉ.
Cũng không biết tiểu thư dùng cách nào, có thể chỉ bảo ta một chút không.
Ta không có nhiều bằng hữu có xuất thân tốt như thế, cũng muốn học hỏi tiểu thư một chút."
Không khí đang vui vẻ bị giọng âm dương quái khí của nàng ta làm cho tan biến.
Tề Thu Ngọc nhét quýt mình bóc vào tay Dương Tử Khâm nhếch miệng nói: "Với tính tình của quận chúa thì ta e là không học được đâu.
Tử Khâm nhà ta vừa ngoan ngoãn vừa hiền lành lại còn đáng yêu.
Đặc biệt nhất là muội ấy còn cực kỳ lương thiện, chứ đâu phải kiểu người miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Làm sao lại chỉ cưng chiều, nếu mà được ta còn muốn mang muội ấy về Tề phủ nuôi cho trắng mập đây.
Tiếc là nếu được vậy chắc Miên Hòa công chúa đã mang muội ấy vào cung nuôi rồi."
Dương Tử Khâm nhìn Đồng Hiên nói: "Quận chúa rất tốt rồi, ngài không cần học ta, xung quanh ngài cũng có những người khiến người khác hâm mộ mà.
Tử Khâm may mắn mấy đời mới được các vị tỷ muội đối xử tốt, lại có tài đức gì mà chỉ bảo quận chúa chứ, quận chúa không cần khách khí vậy."
Miên Hòa nói: "Xem ra hôm nay chúng ta thật sự được hưởng ké phúc của tiểu thần nữ rồi.
Mọi người mau ăn quýt đi.
Ta nói chứ, quýt Thu Ngọc bóc ta ăn nhiều rồi, nhưng của Hạ tiểu tướng quân là lần đầu tiên đó." Nàng cố gắng điều hòa không khí.
Ở đây trừ Đồng Hiên ra ai cũng là bằng hữu tốt của nàng.
Nhưng Đồng Hiên sẽ gả cho Từ Chi Ân, phụ hoàng trước nay đều coi đám người Từ Chi Ân như con trai mình, nàng không cho Từ Chi Ân mặt mũi thì cũng phải giữ mặt mũi cho phụ hoàng.
Huống hồ chuyện Đồng gia anh dũng đến giờ vẫn khiến người ta cảm phục không thôi vậy nên từ trước đến nay nàng luôn khách khí với Đồng Hiên.
Gây khó dễ Đồng Hiên mà bị phụ hoàng biết thì không tốt, người như Đồng Hiên vẫn là nên gây khó dễ trong âm thầm thì hơn.
Vũ Thành Phong cũng cười: "Ta cũng chưa từng được ăn quýt Vân Hiên huynh bóc, có khi phải đóng gói một chút gửi đến Hạ phủ, có khi Hạ Tư Mã cũng chưa được ăn bao giờ đâu."
Không khí