Tiêu Nguyên Mẫn cảm giác được Thái Hậu cố ý giúp Chu Tần giành vinh quang, nhấp môi khẽ cười nói, “Vậy thật tốt, đệ đệ thích nhất là những con vật chó mèo, đệ mới vừa còn vì đem cửu liên hoàn thích nhất tặng đi mà đau lòng, hiện giờ có được càng tốt.”
Mặc kệ Tiêu Nguyên Mẫn nói thật giả, Hoàng Thái Hậu và Chu Tần nghe đều vui vẻ.
“Thần thiếp hôm nay đi thăm Ninh phi, dáng vẻ nàng ôm Lục hoàng tử, thần thiếp liền nghĩ tới một câu, mẫu tử tim liền nhau.” Chu Tần nhẹ nhàng đối Hoàng Thái Hậu gõ chân, “Liền giống như lúc trước Huệ ý Hoàng Hậu ôm Thái Tử.”
Nhắc tới mẹ Tiêu Ngọc Tộ mở to hai mắt nhìn về phía Chu Tần, “Chu Tần nương nương có thể hay không nói cho ta nhiều chuyện về mẫu hậu?”
Tiêu Nguyên Mẫn hiện giờ hiểu Chu Tần ý tứ, chỉ cảm thấy tràn đầy lửa giận, đây là ngang nhiên lấy mẫu hậu làm lời dẫn, “Tỉ Nhi, ở Hoàng nãi nãi nơi này liền đừng nói này đó, chờ buổi tối làm phụ hoàng nói cho đệ được không?”
Tiêu Ngọc Tộ chớp mắt, “Là Tỉ Nhi thất lễ.”
“Không mất lễ.” Chu Tần ôn nhu nói, “Đứa trẻ nào đều khát vọng mẹ làm bạn, ta khi còn nhỏ mẹ một ngày không chơi với ta, ta sẽ không vui.”
Tiêu Nguyên Mẫn cũng không có nói tiếp, ngược lại móc ra cái dây đeo mới đưa cho Tiêu Ngọc Tộ chơi, Tiêu Ngọc Tộ được đồ chơi mới cũng đã quên vừa mới muốn hỏi.
Hoàng Thái Hậu khẽ cau mày, lại buông lỏng ra, “Chỉ có con trẻ con .”
Chu Tần như là ngượng ngùng, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Con chính là nhìn Thái Tử và trưởng công chúa thân thiết, mới nói.”
“Chu Tần nương nương là thật tình.” Tiêu Nguyên Mẫn lúc này mới nói tiếp nói, “Nên xem cái gì nói được cái gì không mà thôi.”
Chu Tần nghe vậy lại có chút xấu hổ, nàng vừa mới chính là vẫn luôn nói người mẹ đã chết của Tiêu Nguyên Mẫn, hay là nàng tính tình lại là như vậy? Nếu muốn người khác biết, nhưng không được chê cười chết.
Chính là nhìn đến Tiêu Nguyên Mẫn mắt đầy hồn nhiên, giọng điệu cũng là khen, lại cảm thấy này không phải cố ý châm chọc, trong lúc nhất thời ngược lại có chút không rõ ràng.
Không chỉ có là nàng, ngay cả Hoàng Thái Hậu đều sửng sốt một chút, bất quá nghĩ đến ngày thường Tiêu Nguyên Mẫn đối chính mình thân thiết, và đối Chu Tần khách khí, cảm thấy sợ Tiêu Nguyên Mẫn chỉ là theo Chu Tần nói, khen một phen, “Giữa trưa liền ở tại nơi này dùng cơm.”
“Đúng vậy.”
Kỳ thật Tiêu Nguyên Mẫn chính là châm chọc Chu Tần một chút, nếu không phải bởi vì Tiêu Nguyên Mẫn tuổi còn nhỏ, ngày thường ngoan ngoãn, sợ sớm đã bị Hoàng Thái Hậu phát hiện.
Lời vừa nói Tiêu Nguyên Mẫn liền có chút hối hận, chỉ là nàng không thích người đi lợi dụng em trai, làm em trai đau lòng thôi.
Theo lý thuyết Chu Tần là không thể ngồi cùng bàn, chính là Hoàng Thái Hậu đau lòng cháu gái, không đành lòng nàng ở một bên đứng hầu, Tiêu Nguyên Mẫn đối em trai gắp một đũa củ sen rồi, nói, “Hoàng nãi nãi trong phòng này lại không có người ngoài, không bằng kêu Chu Tần nương nương cùng dùng cơm? Có các ma ma hầu hạ là được.”
“Vậy sao được.” Hoàng Thái Hậu không đồng ý luôn, “Thái Tử còn ở đây.”
Thái Tử có thể tôn quý hơn Hoàng Thái Hậu? Hoàng Thái Hậu lời này vừa nói, Tiêu Nguyên Mẫn liền bực mình, trên mặt lộ ra tươi cười, nho nhỏ má lúm đồng tiền phá lệ đáng yêu, “Đệ đệ còn nhỏ, lại nói có Hoàng nãi nãi, đệ đệ muốn sao cũng là con cháu.”
“Nếu Nguyên Mẫn cũng giúp con nói chuyện, con cứ ngồi xuống đi.” Hoàng Thái Hậu nghe xong vừa lòng, lúc này mới lên tiếng nói, “Nhớ rõ lát nữa tặng đồ tốt cho Nguyên Mẫn và Tộ nhi.”
“Đúng vậy.”
Một bữa cơm dùng xong, Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ lại cùng Hoàng Thái Hậu nói vài câu, rồi mới trở về, rốt cuộc nàng bởi vì buổi sáng đi xem Lục hoàng tử chậm trễ chương trình học muốn buổi chiều bù lại, mà Tiêu Ngọc Tộ cũng cần nghỉ ngơi, cũng cần đi học.
Tiêu Nguyên Mẫn đem Tiêu Ngọc Tộ đưa về, lại dạy dỗ một phen, mới cùng Đường ma ma cùng rời đi, về Phượng Dương Các. Chờ nàng đi rồi, Tiêu Ngọc Tộ rửa mặt chải đầu một phen liền lên giường nghỉ ngơi, tất cả người đi ra ngoài, chỉ còn lại có Lý ma ma hầu hạ, bé mới lấy ra quyển sách nhỏ, chỉ là như thế nào cũng xem không đi vào, không biết vì sao nghĩ tới hôm nay Chu Tần nói……
Mẫu hậu…… Ở trong trí nhớ của bé chưa bao giờ có mẫu hậu, chỉ có tỷ tỷ…… Chính là, nhìn quyển sách nhỏ trong tay, lại còn hình vẽ nhỏ rất hấp dẫn bé hiện giờ lại xem không đi vào.
Tiêu Nguyên Mẫn sau khi trở về, phân phó Đường ma ma mang nước, hương trên người Chu Tần làm cho nàng vẫn luôn không thoải mái, Đường ma ma vẫn luôn chăm sóc Tiêu Nguyên Mẫn, cũng biết ý, hầu hạ nàng rửa sạch một phen, mới nói nói, “Công chúa cần dùng thêm thứ gì không?”
“Con không cần.” Tiêu Nguyên Mẫn ngồi ở trên giường, trong lòng ôm hổ bông, Trịnh ma ma lấy khăn vài bông lau đầu cho nang.
“Ma ma, con muốn học võ.” Tiêu Nguyên Mẫn vuốt cái đuôi hổ, nói.
Tiểu Trịnh ma ma hơi hơi hé miệng, lại không nói gì, Tiêu Nguyên Mẫn nói chính là muốn, không phải nghĩ càng không phải hỏi các nàng ý kiến, chỉ là ở nói cho các nàng một tiếng.
“Vì cái gì?” Đường ma ma pha nước mật ong mang tới cho Tiêu Nguyên Mẫn, chờ nàng uống xong sau mới hỏi.
Tiêu Nguyên Mẫn đưa qua ly không, trong ánh mắt có chút mê mang, “Con muốn so với bọn họ đều xuất sắc hơn.”
Bọn họ là ai, Tiêu Nguyên Mẫn chưa nói, Đường ma ma bọn họ cũng không hỏi, chỉ là các nàng trong lòng hiểu được, Tiêu Ngọc Tộ cần thiết đến giấu dốt, “Lục đệ…… Còn có ba năm.”
Ba năm hậu cung sẽ có người mới đến, liền tính trong ba năm này, hậu cung cũng không có khả năng chỉ thêm một vị hoàng tử.
Hoàng tử càng nhiều, Tiêu Ngọc Tộ về sau liền càng khó.
Con vợ cả, Tuyên Hoà đế yêu thích là ưu thế duy nhất của 2 chị em, nhưng cái này ưu thế lại có thể giữ lại