Tuyên Hòa đế nghe xong mày nhíu lại, đưa tay lấy chiếc khăn kia. Trên khăn thêu con mèo rất tinh xảo đáng yêu, vừa thấy chính là trẻ con sẽ thích, “Nàng không hiểu lễ nghĩa, Huyền Huyền không cần tức giận.” Tuyên Hòa đế đem khăn thu lấy.
Tiêu Nguyên Mẫn dựa đến Tuyên Hòa đế trong lòng ngực nhỏ giọng nói, “Là Huyền huyền keo kiệt, Chu Tần nương nương chắc là không biết Huyền Huyền mách với phụ hoàng.”
“Đây không phải mách tội, Huyền Huyền bị ủy khuất tự nhiên muốn nói với phụ hoàng.” Tuyên Hòa đế cười trấn an, “Đúng rồi, phụ hoàng có đồ cho Huyền Huyền và Tỷ nhi, một lúc làm người đưa tới.”
“Được ạ.” Tiêu Nguyên Mẫn híp mắt cười, má trái lộ ra một má lúm đồng tiền nhỏ, “Phụ hoàng, Huyền Huyền muốn đọc sách.”
“Đọc sách?” Tuyên Hòa đế đôi mắt suy tư một chút cười nói “Huyền Huyền muốn đọc sách gì?”
“Không biết ạ.” Tiêu Nguyên Mẫn nghịch ngón tay em trai, “Huyền Huyền muốn học giỏi về sau dạy đệ đệ.”
“Phụ hoàng biết rồi.” Tuyên Hòa đế sủng sốt một chút mới nói, “Huyền Huyền trước chơi với đệ đệ, phụ hoàng đi làm việc.”
“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn chạy nhanh kéo em trai đứng lên, “Phụ hoàng giữ sức khỏe.”
“Phụ hoang phải ăn nhiều… à … Ăn bánh.” Tiêu Ngọc Tộ cũng nói.
Tiến Tuyên Hòa đế rồi, Đường ma ma đi lên hỏi, “ Công chúa có muốn ăn cái gì không?”
“Làm Lý ma ma mang đệ đệ đi ăn chút gì.” Tiêu Nguyên Mẫn phân phó, “ Con về phòng nghỉ ngơi, không cần người hầu hạ.”
“Tỷ tỷ.” Tiêu Ngọc Tộ ngửa đầu nhìn chị gọi.
“Đệ đệ đi ăn một chút, tỉnh ngủ tỷ lại chơi cùng được không?” Tiêu Nguyên Mẫn đối em trai kiên nhẫn giải thích.
Tiêu Ngọc Tộ có chút không vui, nhưng là đưa bé ngoan, vẫn gật đầu.
Nhìn Lý ma ma khom lưng ôm Tiêu Ngọc Tộ đi, Đường ma ma và Triệu ma ma hầu hạ Tiêu Nguyên Mẫn nằm lên giường, chờ cửa đóng lại. Tiêu Nguyên Mẫn liền trở mình đem hổ bông ôm đến trong lòng nhỏ giọng khóc lên, “Mẫu hậu…”
Huệ ý hoàng hậu trước khi chết làm chuẩn bị không ít, càng là thường xuyên đem Tiêu Nguyên Mẫn một mình gọi vào bên người dạy bảo một chút sự tình, một số chuyện Đường ma ma cũng không biết.
Giống như việc hôm nay, Huệ ý hoàng hậu nói qua, mặc kệ là Hoàng Thái hậu hay Tuyên Hòa đế, chỉ cần bọn họ nói ra việc học của Tiêu Nguyên Mẫn, Tiêu Nguyên Mẫn liền phải cùng Tuyên Hòa đế làm nũng nói muốn đọc sách về sau giỏi dạy em trai.
Tuyệt không đồng ý đem bọn họ nuôi ở chỗ người khác, liền là Thái hậu cũng không được. Tuyên Hòa đế là chị em bọn họ chỗ dựa duy nhất trong cung. Tuyệt đối không thể làm Tuyên Hòa đế quên 2 bé, phải làm Tuyên Hòa đế thích bọn họ, nếu là người nhà mẫu hậu vào cung cũng không thể quá mức thân cận, tin tưởng, thậm chí không được làm nàng sinh con trai, bởi vì như vậy em trai liền thiếu sự giúp đỡ.
Tiêu Nguyên Mẫn mới đầu không hiểu, chính là khi mẫu hậu mất rồi dần dần hiểu được, chỉ là hiểu được lại càng sợ hãi. Loại sợ hãi này không thể nói với bất luận ai, mẫu hậu an bài cũng không được nói cho ai bởi vì đó là bùa hộ mệnh nàng cùng em trai.
Giống như mẫu hậu nói, trừ khi em trai nàng lên ngôi, nếu không nàng cùng đệ đệ không có đường sống.
Chính là bọn họ hiện giờ chỉ có thể dựa vào phụ hoàng, mà mẫu hậu cũng nói rồi, tình yêu của đế vương không đáng tin, lại cũng không thể làm mất.
Em trai tuổi còn nhỏ nàng không dám nói, con trai của phụ hoàng không chỉ có em trai nàng, nàng không thể nói ôm chặt hổ bông. Tiêu Nguyên Mẫn thậm chí liền khóc cũng không tùy ý, nếu đôi mắt sung đỏ bị người phát hiện không tốt.
Có thể giống mẫu hậu nói, chờ nàng học được hiểu được sự tình thì tốt rồi, có thể bảo vệ em trai tốt.
Chỉ là vì sao em trai không thể biểu hiện giỏi, rõ ràng em trai không đến 6 tháng liền biết nói, rõ ràng em trai rất thông minh. Khi đó nàng hỏi mẫu hậu, mẫu hậu tuy không khóc nhưng nàng cảm thấy mẫu hậu rất khổ sở.
Chính là cuối cùng mẫu hậu ôm nàng nói nhỏ, anh trai khi trước có mẫu hậu bảo vệ cũng chết sớm vì tài giỏi, đệ đệ không có mẫu hậu bảo vệ giỏi giang so với bùa đòi mạng còn đáng sợ hơn.
Khi đó mẫu hậu mong muốn nàng ưu tú hơn thậm chí so với các hoàng tử kia cũng muốn hơn, bởi vì nàng phải che chở em trai, thay mẫu hậu bảo vệ em trai làm em trai lên ngôi vị hoàng đế.
Huệ ý hoàng hậu cũng không còn cách nào khác phải đem gánh nặng đè nên vai con gái bé bỏng. Nhưng nàng không còn nhiều thời gian, chỉ có thể tận lực đem sự tình nói cho con gái, làm con gái nhớ kỹ, cũng không phải làm con gái rõ ràng hiểu được. Hoàng hậu không phải không đau lòng con gái, nhưng là nàng không còn biện pháp, nàng muốn con trai con gái mình sống sót.
Đường ma ma bọn họ canh giữ bên ngoài, trên mặt cũng lo lắng. Thái hậu tính kế các nàng rõ ràng, ai có thể đem Thái tử và đích trưởng công chúa nuôi ở bên người thì vị trí hoàng hậu liền là của người đó.
Thái hậu tự nhiên muốn cho cháu gái mình, mà Lâm phi muốn không không đơn giản như vậy. Chỉ là hiện tại địa vị không tranh đến được với Chu tần không có nhiều, Lâm phi là 1 trong số đó.
Lâm phi vào cung nhiều năm, cũng không phải người luôn nổi bật hơn người. Người như vậy càng khiến Đường ma ma bọn họ kiêng kị, phải biết rằng Lâm phi bảo hộ một đứa con gái bệnh tật, tuy không được sủng ái nhưng ngôi ổn vị trí Phi không chỉ có người nhà mẹ đẻ quyền thế hỗ trợ mà còn có thủ đoạn của nàng.
Chỉ là Chu tần được sủng ái, Đường ma ma bọn họ