Tiêu Nguyên Mẫn nói, Tuyên Hoà đế đều đồng ý, thậm chí ngày thứ hai tự mình tới võ trường làm trọng tài.
Trên võ trường, Tiêu Nguyên Mẫn mặc bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, thắt lưng màu đen thêu chỉ bạc thắt bên hông đung đưa, cảm giác một tay có thể ôm hết, một con ngựa trắng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, đuôi ngựa còn bị Tiêu Ngọc Tộ buộc dải lụa màu đỏ, quả thực là đáng yêu.
Nhị hoàng tử mặc áo quần ngắn màu nâu, ngựa bên người chọn trực tiếp từ chuồng ngựa, ngựa của cậu khi lập phủ đang mang ra ngoài, Tứ hoàng tử mặc áo quần ngắn màu xanh biển, ngựa của Tiêu Thành Đức là một con trừ bỏ bốn chân cùng đuôi là màu trắng, còn lại đều là một màu đen.
Các hoàng tử còn lại tuổi tác còn nhỏ, cũng không có tham dự.
Trịnh ma ma nâng cung Tuyên Hoà đế ban cho Tiêu Nguyên Mẫn, chỉ là Tiêu Nguyên Mẫn hiện tại còn đeo một bộ nàng vẫn luôn dùng, “Phụ hoàng, cung này thực tốt, không bằng đặt ở chỗ phụ hoàng trước, hôm nay ai thắng, liền dùng cung này đi săn thú, thế nào?”
“Con còn chính mình thêm tiền vào.” Tuyên Hoà đế cười, “Bọn Thành Hiên thắng còn có thể lấy đi cung, con thắng đã có thể cái gì cũng không có.”
Ngụ ý là tán đồng Tiêu Nguyên Mẫn, nhưng là để Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng thêm đồ đặt cược, miễn cho con gái thiệt thòi.
Nhị hoàng tử cười nói, “Lại không thể làm muội muội chịu thiệt, ta có một đoản đao, tuy kém cung tên phụ hoàng ban cho, cũng coi như không tồi, chỉ là ở trong phủ, ai thắng ta sai người đưa thanh đao đến trên tay.”
Tuyên Hoà đế gật đầu, xem như đồng ý.
Tứ hoàng tử cởi xuống ngọc bội bên hông, “Ta tuy không có thứ gì tốt, khối ấm ngọc này còn tính có thể, coi như tiền cược.”
Ngọc bội kia không giống lời Tứ hoàng tử phải nói là cực tốt, Tứ hoàng tử vẫn luôn mang bên người cũng là vì thích, bởi vì ngọc bội kia là màu tím, bên trong ẩn ẩn có hoa văn màu vàng, đặc biệt là ở thời điểm mùa đông đeo trừ lạnh.
Tuyên Hoà đế ý bảo Lý Đức Trung tiếp nhận, bắt được trong tay nhìn, “Thành Đức vẫn là khiêm tốn, ngọc này sợ là kho riêng của trẫm cũng tìm không ra hai cái, ai thắng thật ra chiếm lợi rất lớn.”
Lời này vừa nói, Tiêu Thành Đức thế nhưng ra mồ hôi lạnh, Thục phi nắm chặt khăn tay, ở một bên ôn nhu nói, “Ngọc bội là trong nhà thần thiếp truyền xuống tới, Thành Đức vẫn luôn thích, thần thiếp liền tìm từ của hồi môn cho Thành Đức, ngày thường cung nữ đều không thể chạm vào một chút, hôm nay nhưng thật ra bỏ được lấy ra đến.”
Thục phi là mẹ đẻ Tiêu Thành Đức, đầu tiên là giải thích nguồn gốc ngọc bội, sau đó lại nói Tiêu Thành Đức thực thích, hôm nay lấy ra tới cũng là càng coi trọng quan hệ tình cảm anh chị em.
Tuyên Hoà đế gật gật đầu, không nói gì nữa, ngược lại nhìn về phía Lâm Quý Phi, “Quý Phi nói hôm nay làm cho bọn họ như thế nào tỷ thí mới tốt?”
Ninh phi vững vàng đứng ở một bên, Tiêu Thành Lâm đi theo bên cạnh, hai người đều không có mở miệng.
“Thần thiếp kiến thức nông cạn, vẫn là bệ hạ nói đi.” Lâm Quý Phi nghe được Tuyên Hoà đế hỏi chuyện, vội đứng dậy hành lễ rồi trả lời.
Tuyên Hoà đế sờ soạng ngọc ban chỉ, “Quý Phi chính là tướng môn hổ nữ, như thế nào nói kiến thức nông cạn.” Lời này nói có chút ý tứ, kỳ thật hôm nay bởi vì Tĩnh phi thân thể không khoẻ, Hoàng Thái Hậu cũng không có đến, vẫn là đang nhìn Tĩnh phi.
Lúc này trừ bỏ Tuyên Hoà đế và Thái Tử, thân phận cao nhất chính là Lâm Quý Phi, Tuyên Hoà đế hỏi Lâm Quý Phi có thể nói là một loại tín nhiệm, cũng không có gì sai, chỉ là phía dưới câu nói kia, liền có ý vị châm chọc ở bên trong, tướng môn hổ nữ, Lâm Quý Phi tính cái gì tướng môn hổ nữ……
Thục phi trong lòng thầm hận Lâm Quý Phi tính kế con trai mình, nàng còn không biết chuyện ngựa kia là Tứ hoàng tử làm, mở miệng cười nói, “Đúng vậy, chúng ta liền Quý Phi nương nương hẳn là cưỡi ngựa bắn cung hiểu biết nhất, thần thiếp nhưng thật ra nghe nói, tướng môn ra tới, hiểu ngựa nhất.”
Đây là ám chỉ Lâm Quý Phi động tay động chân chuyện Thái Tử, Lâm Quý Phi tay hơi nắm lại, mới mở miệng nói, “Thần thiếp cơ thể yếu ớt, phụ thân và huynh trưởng cũng không để thần thiếp đi làm chuyện đó, thật ra làm Thục phi muội muội thất vọng rồi.”
Tuyên Hoà đế cũng không có xem Lâm Quý Phi và Thục phi, ngược lại nhìn về phía Tiêu Nguyên Mẫn hỏi, “Huyền Huyền nhưng có nắm chắc?”
“Tự nhiên.” Tiêu Nguyên Mẫn hơi hơi nâng cằm “Phụ hoàng một hồi chờ xem đi.”
“Được.” Tuyên Hoà đế nghe xong cười nói, “Nếu là thua nhưng không cho khóc nhè đấy.”
“Mới sẽ không đâu.” Tiêu Nguyên Mẫn trợn tròn đôi mắt, giận dỗi Tuyên Hoà đế liếc mắt một cái, “Phụ hoàng quá xấu rồi.”
Trong hậu cung cũng chỉ Tiêu Nguyên Mẫn dám trừng Tuyên Hoà đế, Tuyên Hoà đế không chỉ có không tức giận, còn có mấy phần ý cười.
Ninh phi nhìn thoáng qua con gái, Tiêu Ninh Hân tiến lên một bước, làm nũng nói, “Tỷ tỷ thắng khi đi săn thú có thể hay bắt cho muội một con cáo nhỏ màu trắng không?”
“Được a.” Tiêu Nguyên Mẫn đồng ý ngay, “Như thế nào không thích cáo đỏ?”
“Ca ca nói bắt cáo đỏ cho muội rồi.” Tiêu Ninh hân kiều thanh kiều khí mà nói, “Muội muốn hai con.”
“Ừ.” Tiêu Nguyên Mẫn nhìn thoáng qua Tiêu Thành Lâm, thấy khuôn mặt cậu bé khổ sở, trong lòng buồn cười, “Nếu là tỷ bắt không được, làm phụ hoàng đưa muội.”
“Thật vậy chăng?” Tiêu Ninh Hân nhìn về phía Tuyên Hoà đế.
Tuyên Hoà đế đối con gái luôn luôn chiều lòng, tính tình Tiêu Ninh Hân lại ngoan ngoãn, tự nhiên nguyện ý càng sủng hơn, tuy không bằng Tiêu Nguyên Mẫn, cũng mạnh hơn Tiêu Thanh Dung một bậc, “Được.” Lại nghĩ đến Tiêu Thành Lâm, Tuyên Hoà đế hỏi, “Thành Lâm đã có thể bắt được cáo nhỏ sao?”
Tiêu Thành Lâm mặt xấu hổ, hành lễ rồi ủy khuất mà nói, “Vốn dĩ Thái Tử ca ca nói bắt giúp con,