Khi nhóm Tiêu Nguyên Mẫn đuổi tới Từ Ninh Cung, Thái Hậu đã tỉnh, Tuyên Hoà đế đang ở bên cạnh hầu bệnh bón thuốc, trừ Lâm Quý Phi và Ninh phi ra, các cung phi đều đến rồi.
Uống thuốc xong, Hoàng Thái Hậu mới khá hơn 1 chút, “Hoàng đế để Thục phi các nàng đi về trước đi, ai gia……” Nói xong lời cuối cùng giọng nhỏ xuống.
Tuyên Hoà đế hiểu Thái Hậu là không muốn nhìn đến bọn họ, rốt cuộc bọn họ đều có hiềm nghi hại chết Thất hoàng tử.
“Là nhi tử sơ sẩy.” Tuyên Hoà đế đứng dậy, “Mọi người đều trở về, nếu là không có Thái Hậu cho gọi, không được đến quấy rầy.”
“Dạ được.” lúc này ai cũng sẽ không tìm xui xẻo, tới thăm Hoàng Thái Hậu là hiếu tâm, nếu không lúc này ai nguyện ý đi ra.
Mọi người lui ra, Hoàng Thái Hậu mới đầy mặt nước mắt nói, “Hoàng đế, tiểu thất thật sự đã không còn sao?”
Tuyên Hoà đế thở dài, mới gật đầu, “Mẫu hậu không cần quá mức lo lắng, nếu là bởi vì chuyện của tiểu thất khiến cho mẫu hậu bị thương thân mình, tiểu thất cũng sẽ không an tâm.”
“Tiểu thất đáng thương của ta, là ai như vậy tàn nhẫn a.” Hoàng Thái Hậu khóc ròng.
Tiêu Ngọc Tộ cầm khăn tiến lên khuyên nhủ, “Hoàng nãi nãi, phải chú ý thân thể a.”
Hoàng Thái Hậu một phen ôm Tiêu Ngọc Tộ, “Tiểu thất là đứa trẻ đáng yêu như vậy……” Lại khóc một hồi Hoàng Thái Hậu mới ngừng, giọng khàn khàn mà đối với Tuyên Hoà đế nói, “Hoàng đế cũng không cần quá mức thương tâm, chú ý thân thể mới là.”
“Con sẽ.” Tuyên Hoà đế trầm giọng, “Mẫu hậu cũng muốn như thế.”
“Đúng rồi, ta như thế nào còn nghe nói trường săn đã xảy ra chuyện?” Hoàng Thái Hậu như là bỗng nhiên nhớ tới, “Nguyên Mẫn không có việc gì đi?”
“Hoàng nãi nãi, cháu gái không có việc gì.” Tiêu Nguyên Mẫn tiến lên một bước nói, “Nhị ca ca và tứ ca ca cũng không có việc gì, Hoàng nãi nãi không cần lo lắng.”
Hoàng Thái Hậu vẫy tay làm Tiêu Nguyên Mẫn lại đây, kéo tay nàng nhìn kỹ mới nói, “Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt.”
Tuyên Hoà đế nhìn thoáng qua Nhị hoàng tử, đột nhiên hỏi nói, “Thành Đức đâu?”
Tiêu Thành Hiên cúi người nói, “Hồi phụ hoàng, bởi vì chuyện Trịnh quốc hoàng tử, Tứ đệ hộ tống hoàng tử các nước phụ thuộc trở về, Tứ đệ đi rồi, nhi tử mới được tin thất đệ xảy ra chuyện, đã sai người đi thông tri, cho nên Tứ đệ sẽ muộn hơn chút.”
Tuyên Hoà đế đôi mắt hơi hơi nheo lại gật đầu, không hé răng.
Thục phi ra khỏi Từ Ninh Cung, sắc mặt liền thay đổi, vừa mới bọn Nhị hoàng tử đều đã trở lại, chính là con trai bà ta không có xuất hiện, chẳng lẽ là con trai đã xảy ra chuyện?
Không có khả năng, nếu là xảy ra chuyện, trưởng công chúa bọn họ sẽ không bình tĩnh như thế, chẳng lẽ là bọn họ cố ý ngáng chân, nghĩ đến như thế lòng Thục phi cả kinh, chạy nhanh gọi tâm phúc đi cửa cung chờ nhìn thấy Tứ hoàng tử làm hắn lập tức đi Từ Ninh Cung.
Dung Tần trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy con trai không sao, cũng coi như bình tĩnh xuống, lúc ấy nghe được khu vực săn bắn xảy ra chuyện, làm nàng sợ hãi, trong lòng nàng biết lần này con trai sợ là sẽ bị phạt, chính là chỉ cần không bị thương liền tốt, lại nói như thế nào bệ hạ đều là cha Hiên Nhi.
Lại nói vài câu, Hoàng Thái Hậu mới hỏi, “Vừa mới Tĩnh phi vẫn luôn bồi ai gia nói chuyện, nghe tới tin tức thì sợ hãi, hiện tại thế nào?”
Tuyên Hoà đế có chút khó xử, nhưng là lúc này ở lại trừ bỏ ngài bên ngoài đều là trẻ con, càng không tiện mở miệng, “Tĩnh phi động thai khí, sợ là muốn sinh non, trẫm đã phái thái y đi chăm sóc.”
“Đều là ai gia sai a……” Hoàng Thái Hậu nhưng thật ra không có lại truy vấn, gọi tới ma ma bên người, “Thay hoàng đế cùng ai gia thăm Tĩnh phi đi.”
“Dạ được.”
Tiêu Nguyên Mẫn ở một bên nhìn Hoàng Thái Hậu diễn xuất, chỉ cảm thấy nàng có thể đi đến một bước này không phải ngẫu nhiên, phải biết rằng so với người khác Hoàng Thái Hậu khẳng định càng lo lắng cháu gái mình, nhưng cho tới bây giờ Hoàng Thái Hậu mới hỏi một câu, như vậy ngược lại có vẻ rộng lượng.
Thậm chí còn không có làm Tuyên Hoà đế đi xem Tĩnh phi, chỉ là phái ma ma bên người chính mình đi, nói là thay hoàng đế và Hoàng Thái Hậu đi, cái này cũng bảo vệ Tĩnh phi, miễn cho có người ở khi Tĩnh phi sinh sản ra tay.
Hơn nữa nói mấy câu, cũng gia tăng cảm tình của hoàng đế đối Tĩnh phi.
Tiêu Nguyên Mẫn ôn nhu khuyên nhủ, “Hoàng nãi nãi, Tĩnh phi nương nương chắc chắn bình an không có việc gì.”
“Dạ đúng.” Tiêu Ninh Hân cũng nói, “Hoàng nãi nãi đừng lo lắng.” Phải biết rằng hiện tại giữ Tĩnh phi chính là mẹ đẻ nàng, nếu là Tĩnh phi xảy ra chuyện, mẹ nàng cũng không có việc tốt, cho nên Tiêu Ninh Hân thực lòng hy vọng Tĩnh phi không có việc gì.
Tiêu Thành Lâm đi theo Tiêu Ngọc Tộ phía sau cũng không dám nói, chỉ là lôi kéo tay áo Tiêu Ngọc Tộ, thật cẩn thận mà nhìn Hoàng Thái Hậu, như vậy nhưng thật ra làm tâm tình Tuyên Hoà tốt không ít.
Lại nói vài câu, Tuyên Hoà đế mang theo bọn Tiêu Nguyên Mẫn rời đi, đám người đi rồi, sắc mặt Hoàng Thái Hậu biến đổi, Tĩnh phi quá thiếu kiên nhẫn, một chút việc nhỏ thế nhưng dọa thành bộ dáng như thế, đừng nói nàng ta chỉ làm người ở bên tai Nhị công chúa nói gì đó, liền tính chuyện Thất hoàng tử thật là nàng làm, cũng không mang tai mang tiếng.
Huống chi đứa bé kia, nếu là bởi vì việc này làm cho vấn đề gì, mới là mất nhiều hơn được.
Nhưng Hoàng Thái Hậu không nghĩ tới Tĩnh phi thế nhưng không được mang an bài của bà ta, nhưng như vậy cũng tốt, sói vẫn so cừu sống lâu hơn chút, chỉ là những thủ đoạn của Tĩnh phi còn cần đề cao.
Lần này ít nhiều chính mình làm bộ té xỉu dẫn tới hoàng đế lại đây, lại phái tâm ma ma phúc đi giúp đỡ Tĩnh phi hoàn thành, nếu không…… Hoàng Thái Hậu sờ