Đúng vậy, nàng gọi Tiêu Nguyên Mẫn, không phải Xương Bình trưởng công chúa lệnh những người khác hâm mộ tồn.
Mộ Dung Hi duỗi tay ôm Tiêu Nguyên Mẫn, đem đầu nàng ấn trong lòng ngực chàng, gắt gao che chở, không nói gì cũng không có đối diện, hai người không hẹn mà cùng hướng phía dưới nhảy.
Khi Tiêu Nguyên Mẫn có ý thức, chỉ cảm thấy cả người đều đau, nàng cảm giác mình bị người nâng dậy, miễn cưỡng mở mắt ra, liền nghe thấy bên tai có người nói, “Uống miếng nước trước.”
Kỳ thật thanh âm này như là cách rất xa, Tiêu Nguyên Mẫn lại nhắm lại mắt, một lát sau mới lại lần nữa mở, “Mộ Dung……”
“Ừ.” Mộ Dung Hi lên tiếng, bưng chén để ở môi Tiêu Nguyên Mẫn.
Tiêu Nguyên Mẫn hé miệng, uống mấy ngụm, liền dừng lại, loại hít thở không thông rơi vào trong nước hãy còn, khiến cho nàng thây nước thêm sợ một chút.
Mộ Dung Hi như là biết được, cũng không khuyên, “Chúng ta được người cứu.”
“Ừ.” Mặt giường thô ráp phía dưới làm Tiêu Nguyên Mẫn hiểu được, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Hi, “Chúng ta còn sống.”
Mộ Dung Hi nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, “Nàng sẽ không có việc gì.” Giúp nàng chỉnh chăn, “Cháo sắp nấu xong, nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Nguyên Mẫn nhìn Mộ Dung Hi, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú thêm vài vết thương, nhìn ghê người, khẽ cau mày.
“Đây là bị đá là xước, nhìn hơi ghê, mấy ngày sau thì tốt rồi.” Mộ Dung Hi như là biết suy nghĩ của nàng giải thích, “Nhà này còn tính an toàn, chỉ là công chúa khổ một đoạn thời gian.”
“Nguyên Mẫn.” Tiêu Nguyên Mẫn mở miệng nói.
Mộ Dung Hi dừng tay, nhìn Tiêu Nguyên Mẫn hồi lâu, mới cười gọi lên, “Nguyên Mẫn.” Giờ khắc này chàng không phải mặc áo vải thô, trên mặt bị thương Mộ Dung Hi.
Mà phảng phất là thiếu niên ngồi trên lưng ngựa oai phong tiêu sái.
“ừ.” Giọng Tiêu Nguyên Mẫn thực nhẹ, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, phảng phất như thiếu nữ trong hoa viên cười khẽ
Nhàn nhạt ấm áp, không nói lời tình nghĩa, khiến cho tình cảm chớm nở của hai người nhiều vài phần đẹp đẽ.
“Em gái tỉnh rồi sao?” Một phụ nữ mặc váy vải bố màu xanh đẩy cửa bước vào, trong tay bưng cái chén, giọng nàng ta sang sảng, mang theo ý tốt, lập tức đánh vỡ ái muội giữa hai người.
Mộ Dung Hi phản ứng lại trước, xoay người cười nói, “Cảm ơn chị dâu, nàng mới vừa tỉnh.”
Tiêu Nguyên Mẫn trên mặt đỏ ửng, chống thân mình muốn ngồi dậy.
“Ai nha, muội đừng tự mình làm, thân mình bị thương.” Vị chị dâu này vội vàng nói, “Để chồng đỡ muội lên.”
Một câu làm Tiêu Nguyên Mẫn ngây ngẩn cả người, Mộ Dung Hi thêm xấu hổ, “Chị dâu…… Chúng ta……”
“Được không cần phải nói.” Chị dâu cười nói, “Chồng ta lúc đem hai người cứu lên, muội còn được chàng ta bảo vệ gắt gao ở trong lòng.” Lời này là nói cho Tiêu Nguyên Mẫn, “Trên mặt, trên tay chàng ta đều bị thương, muội được bảo vệ rất tốt, chàng trai này không tồi, không uổng công muội cùng chàng ta chạy trốn.”
Chạy trốn…… Tiêu Nguyên Mẫn không sợ giết ngườ, không sợ nhảy sông, lúc này lại hận không thể ngất xỉu, hai chữ này thế nhưng có thể bị nói tới Tiêu Nguyên Mẫn.
Mộ Dung Hi ho khan