Hai người Tiêu Nguyên Mẫn là do Mộ Dung Chiếu dẫn người tìm được, Mộ Dung chiếu mang theo người hướng dãy núi Tiêu Ngọc Tộ nói chạy cả đêm, chỉ là trên núi sớm đã không có tung tích bọn Tiêu Nguyên Mẫn, lần này đi theo Mộ Dung Chiếu ra tới, có không ít người kinh nghiệm phong phú, thực mau liền tìm được dấu vết bọn họ lưu lại, một đường tìm đến bờ sông.
Xuôi dòng mà xuống, thực mau liền phát hiện ký hiệu Mộ Dung Hi lưu lại, đó là lúc chàng tỉnh lại, đến bờ sông lưu lại, vì không cho người quấy rầy cái thôn kia.
Không nói Tiêu Ngọc Tộ lòng nóng như lửa đốt, Mộ Dung Chiếu cũng là nôn nóng vạn phần, thực mau mang theo người theo những đánh dấu đuổi theo bọn Tiêu Nguyên Mẫn.
Mộ Dung Hi cõng Tiêu Nguyên Mẫn vừa đến nhà trọ ở trấn nhỏ không bao lâu, đã bị Mộ Dung Chiếu dẫn người tìm được, cái này cũng giải quyết vấn đề hai người không xu dính túi điểm, nếu không phải xem ở thân khí của Mộ Dung Hi và Tiêu Nguyên Mẫn, khách điếm cũng sẽ không cho hai người bọn họ phòng cao cấp.
Ông chủ nhà trọ nhìn thấy những người này, trong lòng cũng may mắn lúc ấy chính mình không có mắt chó xem thấp người, đắc tội quý nhân, đem người đưa đến liền vội lui ra ngoài.
Tiêu Ngọc Tộ nhìn thấy chị, tức khắc cũng không rảnh lo hình tượng, khóc thành tiếng, “Tỷ tỷ……”
Tiêu Nguyên Mẫn duỗi tay ôm Tiêu Ngọc Tộ, cũng khóc lên, Mộ Dung Chiếu nhìn thấy cháu nội, chỉ là vỗ vỗ bả vai, binh lính sớm đã đem khách điếm người đều đuổi ra ngoài, toàn bộ khách điếm đều bị vây quanh lên.
Nước mắt củaTiêu Ngọc Tộ bởi vì một đường lo lắng hãi hùng, nhìn thấy chị sau vui mừng kinh ngạc.
Nước mắt của Tiêu Nguyên Mẫn vui sướng thoát hiểm, còn có tình yêu không thể với Mộ Dung Hi…… Bọn họ là không thể ở bên nhau.
Mộ Dung Chiếu mang theo Mộ Dung Hi lui ra, cái nhìn khi quay đầu của Mộ Dung Hi thấy cô gái ôm lấy em trai khóc nức nở, cằm của Tiêu Nguyên Mẫn đè trên vai em trai, vừa lúc ngước mắt nhìn Mộ Dung Hi, bốn mắt nhìn nhau, bên trong có cảm tình, áp lực và rơi lệ giống nhau.
Mộ Dung Hi thì thầm, “Nguyên Mẫn.”
Tiêu Nguyên Mẫn không có nghe được giọng của chàng, chính là thấy được khẩu hình của chàng, nước mắt không ngừng rơi, gắt gao ôm em trai, nhìn cửa bị Mộ Dung Hi khép lại, Mộ Dung Hi mặt dần dần biến mất sau cửa.
Ngoài cửa Mộ Dung Chiếu nhìn bộ dáng cháu nôi, khẽ cau mày, trong lòng thở dài, lần đầu tiên ôm bả vai cháu nội, mang chàng đi ra ngoài, “Nhưng bị thương?”
“Cũng không lo ngại.” Giọng Mộ Dung Hi hơi nghẹn ngào.
“Chờ thái y xem bệnh cho trưởng công chúa, cũng xem cho con một lượt.” Mộ Dung Chiếu như không có phát hiện, quan tâm mà nói.
“Dạ vâng.”
“Bệ hạ đã chọn được phò mã cho trưởng công chúa.” Mộ Dung Chiếu nói, việc này tuy rằng Tuyên Hoà đế không nói rõ, chính là ông là lão thần, lại kết hợp thái độ Phụ Quốc công phủ, có thể tưởng tượng ra.
Đây cũng là Tuyên Hoà đế cùng Phụ Quốc công phủ cố ý, liền sợ có người không biết, tới cửa xin cưới, ngược lại không hay.
Mộ Dung Hi chân dừng một chút, “Là ai?” Thanh âm này như là mang chút không vừa ý giống nhau, thật sự khô khan.
“Con trai thứ dòng chính của thế tử phủ Phụ quốc công.” Mộ Dung Chiếu nói, “Ngụy Thuần An.”
“Ngụy Thuần An……” Mộ Dung Hi biết người này, tuy không có tài hoa như cháu trưởng phụ quốc công, nhưng bộ dạng tuấn tú, thi họa nhưng thật ra nhiều có thành tựu, tính cách cũng coi như tao nhã.
Chỉ là Mộ Dung Hi chưa bao giờ chán ghét một người giống bây giờ, Ngụy Thuần An…… “Hắn không xứng với trưởng công chúa.”
“Vậy ai có thể xứng đôi?” Mộ Dung Chiếu lạnh giọng nói, “Quên điều ta cùng cháu nói trước kia sao?”
“Không có.” Mộ Dung Hi cúi đầu, “Không có quên, không dám quên.”
Mộ Dung Chiếu rốt cuộc đau lòng cháu nội, thở dài, duỗi tay vỗ vỗ đầu Mộ