Đích Trưởng Nữ

Chương 234: Triệu Oánh hối hận, Thái tử gặp tập kích


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần nói giống như mình vĩ đại như vậy.” Triệu Oánh căm hận mở miệng nói, “Ngươi đừng quên, ban đầu chính là ngươi đưa ta đến từ đường. Nếu không phải do ngươi, bây giờ ta đã gả cho người trong sạch rồi. Nếu ngươi đã nợ ta, vậy thì nên để ngươi trả lại.”

“Ta không nợ ngươi cái gì.” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng trào phúng cười, “Triệu Oánh, chớ quên, năm đó là ngươi muốn hãm hại ta, lại không nghĩ rằng cuối cùng tự nhận ác quả.”

“Ta không có sai.” Triệu Oánh vẫn kiên trì, “Triệu Khả Nhiên, cho tới bây giờ ngươi cũng không biết, ngươi là đích xuất đại tiểu thư phủ Thái sư, là trưởng tôn nữ phủ Trấn Bắc Hầu, thậm chí cho tới sau này, được phong làm Văn quận chúa, bây giờ đã là Húc vương phi cao cao tại thượng, làm sao ngươi biết tâm tình của ta chứ?”

Nói tới chỗ này, Triệu Oánh đột nhiên ngẩng đầu lên, “Chúng ta cùng là nữ nhi của phụ thân, nhưng cuộc sống lại không giống nhau, không phải bởi vì mẫu thân ngươi là đại tiểu thư Tần quốc công phủ sao? Không phải bởi vì ngươi là đích xuất đại tiểu thư sao? Ta thì sao? Ta tự nhận mình cũng không kém hơn ngươi, nhưng cũng bởi vì ta là thứ xuất, đến cuối cùng, ngay cả tiệc tuyển phi của các vị hoàng tử, ta cũng không có tư cách tham gia? Ngươi cảm thấy như vậy công bằng sao? Ngươi có điểm nào mạnh hơn ta! Ngươi chẳng qua sinh ra tốt hơn ta mà thôi!”

“Công bằng, ngươi cảm thấy trên cái thế giới này, thật sự có công bằng sao?” Nghe Triệu Oánh lý luận, Triệu Khả Nhiên cười nhạo một tiếng, “Cái thế giới này vốn chính là không công bằng, ngươi chỉ có thể nhìn cảnh tượng bên ngoài của ta, nhưng ngươi lại chưa từng thấy qua sự cố gắng và kế hoạch sau lưng ta. Ta có thể đi tới hôm nay chẳng lẽ thật sự chỉ dựa vào xuất thân của ta sao? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi có ý tưởng như vậy, cho là chỉ cần là dòng chính nữ mà có thể sống rất tốt, vậy hôm nay ta cũng đã sớm xuống địa ngục.”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần cho là ngươi nói như vậy ta sẽ tin tưởng.” Đối với lời Triệu Khả Nhiên nói, một chữ Triệu Oánh cũng không tin, “Ngươi dám nói, nếu không phải bởi vì xuất thân của ngươi, ngươi có thể có địa vị như ngày hôm nay sao?”

"Ta thừa nhận, ta có thể có địa vị như hôm nay thật là nguyên nhân cũng do xuất thân của ta, nhưng nhiều hơn là dựa vào cố gắng của ta.” Ánh mắt Triệu Khả Nhiên có chút mê ly, dường như đang nhớ lại cái gì, “Ngươi chỉ có thể nhìn thấy ta là dòng chính nữ, nhưng ngươi lại nhìn không thấy phụ mẫu thiên vị, mặc kệ Triệu Khả Nhân làm cái gì đều là đúng, mà ta làm cái gì đều là sai. Ngay cả lúc Triệu Khả Nhân tính toán ngươi, không phải nàng vẫn tính toán ta sao? Khi đó, nàng chỉ muốn hôn sự của phủ Trung Nghĩa hầu mà thôi, nhưng ngươi cũng thấy kết quả, cho dù là lỗi của nàng, đến cuối cùng người thối lui cũng là ta.”

Nghe giọng nói Triệu Khả Nhiên khác thường, Tư Đồ Húc cũng không nói gì, chỉ là không tiếng động khoác tay đặt lên vai của nàng, nhờ vào đó cho nàng lực lượng.

Triệu Khả Nhiên ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhìn Tư Đồ Húc, bày tỏ mình không có việc gì, nhìn Triệu Oánh, mở miệng nói, “Trong hoàn cảnh thiên vị như vậy, ta cũng có thể có địa vị ngày hôm nay, chẳng lẽ tất cả chỉ vì vận số sao? Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, vậy ta cũng chỉ có thể nói, sở dĩ ngươi có kết quả như hôm nay, hoàn toàn cũng do chính ngươi tạo thành.”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần nói nữa, ngươi nói nhiều như vậy, không phải muốn nói cho ta biết, ngươi lợi hại hơn ta sao?” Triệu Oánh mở miệng nói, “Ta thừa nhận, ngươi thật sự lợi hại hơn ta, nhưng ngươi không cần cho rằng như vậy là ngươi thắng. Ta cho ngươi biết, ta tuyệt đối không dễ dàng nhận thua như vậy.”

Thật ra thì, đối với lời Triệu Khả Nhiên nói, trong lòng của Triệu Oánh nổi lên gợn sóng. Nhưng đối với một chút cảm giác nhỏ này, Triệu Oánh quyết định không để ý tới. Nàng biết, lúc này, mặc kệ Triệu Khả Nhiên nói cái gì, nàng tuyệt đối không thể biểu hiện dao động gì. Nếu không, nàng thật sự sẽ lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.

“Xem ra ngươi thật sự không chịu giác ngộ!” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Ngươi đang trông cậy vào đồng bạn của ngươi có thể giải cứu ngươi sao! Nếu là như vậy, vậy ta khuyên ngươi vẫn nên bỏ cái
ý nghĩ đó đi! Ta sẽ không cho nàng cơ hội này, cũng sẽ không cho ngươi cơ hội này.”

“Ngươi... ngươi đang nói gì đấy?” Trong mắt Triệu Oánh lóe lên tia bối rối, nhưng rất nhanh nàng cố gắng trấn định mở miệng nói, “Ta không biết ngươi có ý gì?” Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn

“Ngươi không biết.” Triệu Khả Nhiên cười lạnh một tiếng, “Vậy ngươi nên biết chuyện trước đó ta gặp tập kích ở trên đường chứ! Còn có chuyện Trần ma ma bỏ thuốc vào trong thuốc bổ của ta, ngươi có biết hay không?”

“Ngươi…” Triệu Oánh bỗng nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Triệu Khả Nhiên.

“Thật tò mò làm sao ta biết!” Ánh mắt của Triệu Khả Nhiên nhìn Triệu Oánh tràn đầy châm chọc, “Ngươi sẽ không cho là tất cả mọi người trên thế giới đều ngu ngốc! Ngươi và Lâm Tú Tú làm mấy chuyện này, ngươi cho rằng có thể che giấu sao? Ta cho ngươi biết, chỉ cần ta muốn tra, nhất định có thể tra được.”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi đã đều biết, vậy ta cũng không che giấu.” Trong ánh mắt Triệu Oánh toát ra một tia hung ác, “Ngươi đừng trách ta, tất cả đều là lỗi của ngươi. Ngươi cho rằng ta cùng Lâm Tú Tú có thể hợp tác với nhau như thế nào, cũng bởi vì chúng ta đều bị ngươi làm hại. Nếu không phải là ngươi, sao chúng ta sẽ biến thành bộ dáng này chứ?”

“Xem ra, ngươi vẫn chưa hiểu rõ Lâm Tú Tú!” Triệu Khả Nhiên cười như không cười nhìn Triệu Oánh, “Lâm Tú Tú cũng không phải là người bình thường, tâm cơ của nàng, chỉ sợ ngươi khó có thể tưởng tượng. Còn nữa, ngươi có biết tại sao nàng hận ta như vậy không?”

“Đó là bởi vì ngươi hãm hại nàng, khiến cho nàng và Vân vương sinh ra hiềm khích.” Ánh mắt của Triệu Oánh tràn đầy chán ghét, “Triệu Khả Nhiên, tại sao ngươi không muốn nhìn người khác tốt chứ? Chỉ cần người khác sống tốt hơn ngươi, ngươi liền trăm phương ngàn kế tới phá hư. Lòng của ngươi thật sự quá ác độc!”

“Ha ha ha, đây có lẽ là câu chuyện nghe buồn cười nhất từ lúc ta sinh ra đến nay!” Ánh mắt Triệu Khả Nhiên nhìn Triệu Oánh mang theo thương hại, “Xem ra ngươi vẫn chưa nhìn rõ diện mạo thật sự của Lâm Tú Tú! Không trách được ngươi bị nàng đùa giỡn!”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi có ý gì?” Triệu Oánh cẩn thận nhìn nàng, “Ta biết rõ, ngươi lại muốn phải khích bác ly gián. Ta cho ngươi biết, ta sẽ không tin tưởng lời ngươi nói, ngươi cũng không cần phí lời.”

“Ngươi nghĩ quá nhiều.” Triệu Khả Nhiên buồn cười lắc đầu, “Tình cảm giữa các ngươi ta cũng không có một chút hứng thú. Nhưng ta lại cảm thấy hay là nói cho ngươi biết chân tướng mới tốt. Có lẽ ngươi không biết! Lâm Tú Tú cũng như ngươi, nàng chỉ là một thứ nữ mà thôi. Nhưng, thủ đoạn của nàng lợi hại hơn ngươi, khiến chủ mẫu phủ tướng quân cao hứng, sau đó liền ghi tên nàng nhận nuôi. Nếu không, nàng căn bản cũng không thể có địa vị như ngày hôm nay. Cho nên nói, Triệu Oánh, thủ đoạn của ngươi so với nàng, thật sự chính là trò trẻ con.”

“Ngươi nói là thật.” Triệu Oánh kinh nghi bất định.

“Đúng vậy! Chỉ là, ngươi không cần trông cậy vào nàng có thể tới cứu ngươi, ta cho ngươi biết! Không thể nào, ngươi đã không còn giá trị lợi dụng, nàng sẽ không quản sống chết của ngươi.” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười tàn khốc, “Còn nữa, có một việc ta quên nói cho ngươi biết. Ngươi có biết tại sao nàng hận ta như vậy không? Cũng bởi vì cho tới nay, nàng đều thích Húc, cho nên đối với ta, trong lòng của nàng luôn tràn đầy oán hận.”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi nói cho ta biết nhiều như vậy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Triệu Oánh hoài nghi nhìn Triệu Khả Nhiên, “Rốt cuộc ngươi còn có âm mưu quỷ kế gì?”

“Ngươi đã đoán sai.” Triệu Khả Nhiên quỷ dị cười một tiếng, “Sở dĩ ta nói cho ngươi biết những điều này, chính là muốn ngươi biết, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện