Nhận thấy được hơi thở ấm áp của Đoan Mộc Ly phả vào hõm cổ hắn, Triển Thiên Bạch nghiêng đầu, đè thấp mi mắt, "Sáng sớm ngày mai phải..."
Khóe môi Đoan Mộc Ly hơi giương lên, "Chỉ là nằm cùng ta mà thôi, ngươi nghĩ vớ vẩn gì đấy?"
"Đoan Mộc Ly!" Triển Thiên Bạch giận dữ quay đầu, giận trừng Đoan Mộc Ly.
Đáy mắt Đoan Mộc Ly dấy lên một tia trêu chọc, bàn tay mở ra, ôm lấy bả vai Triển Thiên Bạch, thuận thế cùng Triển Thiên Bạch nằm trên giường lớn mềm mại.
Cảm giác của giường...!Tựa hồ đã lâu vậy rồi!
Xúc cảm cùng nhiệt độ cơ thể của Triển Thiên Bạch tựa hồ cũng đã rất lâu rồi!
Nhìn thấy Đoan Mộc Ly cứ ôm hắn như vậy nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc yếu ớt, Triển Thiên Bạch cảm nhận được lồng mình tựa như nước thủy triều.
Một giấc này, Triển Thiên Bạch ngủ rất ngon.
Giống như chỉ khi chó Đoan Mộc Ly bồi bên cạnh, hắn mới có thể ngủ được an ổn.
Rõ ràng cái gì cũng không làm, nhưng hắn lại cảm thấy thỏa mãn.
Sáng sớm, thời điểm trời vừa tảng sáng, Triển Thiên Bạch cùng Đoan Mộc Ly chỉnh trang đãi phát.
Thời gian không đợi người, bọn họ phải mau chóng khởi hành đến hạp cốc Lạc Anh.
Kinh thành Nam Sở cách hạp cốc Lạc Anh một đoạn lộ trình, bởi vì hàng năm lạc anh bay lả tả, bởi vậy nổi tiếng là nơi đẹp không sao tả xiết.
Nhưng song song với vẻ đẹp đó, tứ phía hạp cốc cũng là mối nguy, ma vật bên trong sinh sôi thành đàn.
Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch ra roi thúc ngựa, cả ngày không có thời gian ngủ nghỉ đi tìm, lúc chạng vạng mới đến hạp cốc Lạc Anh.
"Sắc trời dần tối rồi, chúng ta tìm một chỗ cho ngựa nghỉ ngơi chút trước đã!" Triển Thiên Bạch một tay nắm dây cương, quay đầu khắp nơi nhìn xung quanh.
Hắn và Đoan Mộc Ly hiện tại đã đi vào bên trong hạp cốc Lạc Anh, hạp cốc địa thế hiểm trở, quỷ phủ thần công.
Đón ánh tà dương, cánh hoa của cây anh đào bay bay theo gió như thể nhuộm màu máu, từ trắng phấn trở nên đỏ thẫm, đẹp đến độ say mê lòng người.
Tuấn mã trắng muốt ở bên cạnh Triển Thiên Bạch cúi đầu uống nước, Triển Thiên Bạch giương mắt nhìn về phía cảnh sắc đường chân trời xa xăm của hạp cốc— Một màn này, phản chiếu trong mắt Đoan Mộc Ly, tựa như một cuộn tranh xinh đẹp.
Một trận gió gào thét thổi qua, Triển Thiên Bạch lập tức cúi đầu.
Cánh hoa xinh xắn của cây anh đào nhẹ nhàng rơi xuống trên đỉnh đầu Triển Thiên Bạch, bị Đoan Mộc Ly dùng tay bắt được.
Nhẹ nhàng thổi một cái, lạc anh theo gió bay đi.
"Nơi này thật đẹp..." Đoan Mộc Ly không kìm được tán thưởng.
"Đúng vậy!" Triển Thiên Bạch gật đầu, ánh mắt từng chút từng chút trở nên cẩn trọng, "Nhưng trời lập tức sẽ tối, nơi này sẽ biến thành "chiến trường"."
Chiến trường của nhân loại và ma thú.
Ban đầu, Triển Thiên Bạch cũng không định một thân một mình đến đây.
Tuy rằng thân thể hắn khôi phục không ít, nhưng nội lực vẫn không cách nào thuận lợi phóng xuất như cũ, bởi vậy hắn cần một vị cao thủ đồng hành.
Hắn vốn là định nhờ Doãn Mạch giúp đỡ, kết quả không ngờ tới là, Đoan Mộc Nam vậy mà lại đồng ý thả Đoan Mộc Ly cùng đi với hắn.
Nhóm lửa ở bờ sông, Triển Thiên Bạch ngồi xuống, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Đoan Mộc Ly.
"Có đói bụng hay không?" Đoan Mộc Ly nhẹ giọng hỏi.
"Có một chút." Triển Thiên Bạch thành thật trả lời.
Buổi sáng đi dường như có chút vội vàng, tuy rằng mang theo chút lương khô, nhưng thời điểm giữa trưa đi đường hai người trực tiếp ăn luôn rồi.
Nhìn thấy Đoan Mộc Ly đứng lên, Triển Thiên Bạch tò mò hỏi: "Ngươi muốn đi hái quả dại sao? Vẫn là để ta đi đi!"
Nói xong, Triển Thiên Bạch cũng đứng lên.
"Trên người ngươi còn có thương thế, cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu không thật sự gặp phải ma vật, hai người chúng ta đều không chịu đựng nổi."
Đoan Mộc Ly nhướng nhướng mi, mỉm cười với Triển Thiên Bạch, "Tìm nhiều lí do như vậy, kì thật là đang quan tâm ta sao?"
"Ngươi bớt tự luyến." Triển Thiên Bạch xoay người định rời đi, lại bị Đoan Mộc Ly nắm lấy cổ tay.
"Để ta đi đi...!Có khi không chỉ có thể hái được quả dại, còn có thể săn được gà rừng đấy!"
"Hóa ra là ngươi muốn ăn mặn." Triển Thiên Bạch nhún nhún vai, "Vậy được rồi, ngươi đi sớm về sớm."
Triển Thiên Bạch không tranh chấp với Đoan Mộc Ly nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống canh lửa trại.
Mặc dù nói hái quả dại hắn cũng có thể làm, nhưng gà rừng hắn lại không chơi được, hắn của khi mất đi võ công thật sự là một kẻ vô dụng.
Khuôn mặt của Triển Thiên Bạch nổi bật lên dưới ánh lửa trại, một nửa hơi đỏ lên, con ngươi đen lúng liếng cũng dần nhuộm sắc máu.
Đoan Mộc Ly nhìn ra được dưới vẻ mặt bình tĩnh của Triển Thiên Bạch là nội tâm sóng lớn mãnh liệt.
Triển Thiên Bạch muốn khôi phục nội lực.
Triển Thiên Bạch không muốn làm một kẻ vô tích sự.
Sự tự trách mãnh liệt như cỏ dại tràn lan, khẩu khí Đoan Mộc Ly trầm xuống, xoay người rời đi.
Bóng đêm càng thêm thâm trầm, bầu trời đêm với những ngôi sao lấp lánh trên đỉnh đầu, vật đổi sao dời.
Lửa trại trước mặt khi thì phát ra tiếng vang lách tách, Triển Thiên Bạch lặng lẽ sưởi lửa ấm một chút, không khỏi lo lắng cho Đoan Mộc Ly.
"Đoan Mộc Ly...!Đã đi rất lâu rồi!"
Quay đầu khắp nơi nhìn xung quanh, trong hạp cốc nơi nơi đều là lạc anh rực rỡ.
Ban đêm chỉ có ánh trăng điểm xuyết, lạc anh có vẻ ảm đạm thất sắc, ngược lại làm cho người ta có một loại ấn tượng thê lương.
Triển Thiên Bạch đứng lên, chậm rãi đi qua đi lại quanh lửa trại hai bước.
Hắn có chút muốn đi tìm Đoan Mộc Ly, nhưng đi loạn trong hạp cốc vào lúc đêm khuya, có khi Đoan Mộc Ly còn chưa gặp chuyện không may, hắn ngược lại đã xảy ra chuyện trước rồi.
Triển Thiên Bạch ra sức cắn môi dưới, trước mắt đột nhiên một mảnh tối đen.
"Ai?!"
Triển Thiên Bạch theo bản năng rút chủy thủ bên hông ra, một đao đâm tới.
Keng!
Cổ tay bị nắm lấy, thân nhiệt quen thuộc khiến cho trái tim của Triển Thiên Bạch trong nháy mắt chạm xuống đất.
"Có phải ngươi cảm thấy đùa như thế rất hay hay không?!" Triển Thiên Bạch dùng sức đẩy bàn tay che mắt hắn của Đoan Mộc Ly ra, trợn mắt nhìn.
"Ách..." Đoan Mộc Ly xấu hổ co rút khóe miệng, gà rừng bên chân toàn bộ có to có nhỏ.
"Ta chỉ muốn...!Muốn cho ngươi một kinh hỉ."
"Ngươi thành công làm ta kinh hách rồi." Triển Thiên Bạch không nhịn được liếc mắt nhìn Đoan Mộc Ly một cái.
Ban đêm thân ở hạp cốc Lạc Anh, thần kinh của Triển Thiên Bạch vốn luôn căng chặt, sợ gặp phải ma thú, cũng lo lắng Đoan Mộc Ly xảy ra chuyện.
Kết quả Đoan Mộc Ly lại giống như một tiểu hài tử...
"Xin lỗi." Không nghĩ tới sẽ dọa đến Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly nhận lỗi, gãi gãi cái ót, "Xem phần ta bắt được nhiều gà rừng như vậy, tha cho ta đi!"
Theo ánh mắt của Đoan Mộc Ly mà nhìn về phía bên chân Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch kiểm tính sơ bộ.
"Ngươi vậy mà lại bắt những tám con gà rừng?"
"Đã hạ thủ lưu tình rồi." Đoan Mộc Ly cười cười, "Đoán chừng nếu là Doãn Mạch đi bắt, thời gian lúc này có lẽ gà