Hai má hơi nóng lên, Triển Thiên Bạch nắm chặt vạt áo Đoan Mộc Ly, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước in lên khóe môi Đoan Mộc Ly.
"Ngươi rõ ràng không bức ta nói thì không được."
Thấy thái độ của Triển Thiên Bạch vẫn cường thế như cũ, trên mặt lại đỏ ửng, máu toàn thân Đoan Mộc Ly đều theo đó sục sôi, máu nóng từng đợt cuồn cuộn lên.
"Ngươi thật sự...!Nguyện ý chấp nhận ta? Chấp nhận tình cảm của ta với ngươi?"
"Nó lời vô nghĩa nữa ta liền rút lại lời lúc trước." Triển Thiên Bạch không nhịn được nhíu mày, trái tim cũng không chịu khống chế mà điên cuồng.
Cảm thấy thật thẹn mà...
Không phải bị Đoan Mộc Ly bức ép, muốn ngay cả trái tim của mình cũng giao phó cho một người khác, điều này đối với Triển Thiên Bạch mà nói cũng không dễ dàng.
Thời điểm từng vẫn là "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc cũng không phải chưa ai làm mối, lão quan trọng thần trong triều không ngừng muốn gả một nữ nhi của mình cho hắn, dùng cái này lôi kéo hắn, khiến cho hắn biến thành chiến lực của bản thân.
Nhưng toàn bộ đều bị hắn cự tuyệt.
Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, đây căn bản không có gì đáng trách.
So với nói là vì yêu, không bằng nói là thuận theo tự nhiên.
Mà thời điểm đó, bởi vì Triển Thiên Bạch hằng năm chinh chiến, không biết bản thân khi nào sẽ chết nơi sa trường, không muốn làm hại một cô nương nhà nào đó, cho nên việc hôn nhân môn hộ cũng chưa thành.
Bất quá, Triển Thiên Bạch cũng từng mặc sức tưởng tượng quá, bản thân tương lại kết hôn với một thê tử dịu dàng hiền thục, cùng thê tử tương kính như tân, bạch đầu giai lão.
Chỉ là trong đó, có lẽ cũng không có phần tình yêu nào.
Sau đó nữa, Dao Quốc bại trận, nước mất nhà tan.
Triển Thiên Bạch bất giác rũ mi mắt, có chút cảm khái.
Thế sự khó lường, hắn làm sao lại ngờ được rằng, chiến thần Nam Sở trước đây cùng hắn đọ sức, là kì phùng địch thủ sinh tử với hắn, sau khi lần lượt tổn thương hắn lại nói với hắn rằng yêu hắn.
Hắn làm sao lại ngờ được rằng, trái tim kiên cố như thành đồng vách sắt của hắn kia, cuối cùng lại dần dần tan chảy trong tay của kẻ thù lớn nhất đời người.
"Ngươi làm sao vậy? Không phải hối hận rồi chứ?" Đoan Mộc Ly vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn giữa hai chân mày.
Triển Thiên Bạch giương mi mắt, "Ta giống như người nói không chắc chắn vậy sao? Lại nói...!Cho dù ta hối hận, không phải ngươi cũng không định buông tha ta sao?"
"Đó là đương nhiên." Đoan Mộc Ly nhếch miệng cười, mười ngón tay đan nhau với Triển Thiên Bạch, "Vất vả lắm mới từng bước đi tới ngày hôm nay, ta làm sao có thể buông tay ngươi ra?"
Ánh mắt rơi xuống trên năm ngón tay khớp xương rõ ràng của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch đột nhiên mở lớn miệng, hung hăng cắn một cái trên mu bàn tay của Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly kinh ngạc, chợt lộ ra một tia cười khổ, "Vì sao cắn ta?"
"Không vì sao cả." Con ngươi đỏ tươi của Triển Thiên Bạch bình tĩnh, thâm thúy tựa như ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, "Có thể là bởi vì đói bụng chăng?"
"Là như vậy sao?" Đoan Mộc Ly cười nhìn phía cửa phòng, "Cũng sắp ăn cơm rồi, đêm nay thiết yến, đều là làm đồ ăn ngươi thích ăn, ta còn kêu Lý quản gia đến Di Hương viện mua rất nhiều Hoa Quế Nhưỡng, hai người ta ngươi có thể thoải mái chè chén, không say không về."
"Được!" Triển Thiên Bạch mỉm cười, con ngươi híp thành trăng khuyết tràn đầy hạnh phúc như mật đường.
Vì sao hắn lại muốn cắn Đoan Mộc Ly chứ?
Đại khái là...!Bởi vì không cam lòng chăng?
Thân là một nam nhân lại bị nam nhân khác đè dưới thân, người bình thường đều không thể tiếp nhận được đấy thôi?
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra những hình ảnh bản thân cùng Đoan Mộc Ly điên loan đảo phượng sớm nắng chiều mưa, trên mặt Triển Thiên Bạch càng nóng hơn.
Không tiếp nhận được...
Tiếp nhận...
Triển Thiên Bạch đột nhiên một phen nắm chặt vạt áo của Đoan Mộc Ly, dùng sức bổ nhào một cái, đè cả người Đoan Mộc Ly ở trên giường.
Hai tròng mắt Đoan Mộc Ly trừng trừng, chấn động, chung quy cảm thấy bản thân giống như là đang nằm mơ.
"Ngươi...!Ngươi muốn làm gì?"
Con ngươi đỏ tươi càng thêm đỏ, như rượu nho ngon ngọt chảy xuống, Triển Thiên Bạch từ trên cao nhìn xuống Đoan Mộc Ly, liếm liếm khóe miệng, "Ngươi đoán xem?"
Lập trường đổi chỗ, Đoan Mộc Ly trong lúc nhất thời không phản ứng lại, sửng sốt hồi lâu mới cất tiếng cười to.
"Hahahahaha...!Triển Thiên Bạch, ngươi thật đúng là...!Trên chiến trường đánh với ta đến thắng bại khó phân, hiện tại ở trên giường cũng không cam lòng yếu thế như vậy, muốn cùng ta phân cao thấp không?"
"Trên chiến trường ngươi giở trò dùng thủ đoạn đê tiện để thắng ta, chẳng lẽ ở trên giường ta còn không thể trở mình chắc?"
Vừa dứt lời, bàn tay của Triển Thiên Bạch giơ lên.
"Ta phát hiện...!Khí lực hiện tại của ngươi trở nên lớn hơn không ít nha!" Đoan Mộc Ly dở khóc dở cười.
"Chỉ là khôi phục khí lực ban đầu của ta mà thôi, đừng quên đây là ngươi thiếu nợ ta." Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua băng vải quấn thật dày trên ngực cùng vai trai, trong mắt Triển Thiên Bạch để lộ ra vài phần đau lòng.
"Đừng lo, mệnh ta rất tốt!"
Bàn tay to lớn ấm áp xoa xoa mu bàn tay của Triển Thiên Bạch, ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch ẩn ý đưa tình.
"Cho nên ngươi xem, ta cũng bị thương rồi, chẳng lẽ ngươi còn định lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hay sao?"
"Vừa nãy là ai mới nói, mệnh mình rất tốt!"
Khóe môi Triển Thiên Bạch ngậm cười, cúi người hôn xuống cần cổ Đoan Mộc Ly.
"Vương gia, Triển Thiên Bạch, có thể ăn cơm rồi..."
Cót két một tiếng đẩy cửa ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khiến Chu Phượng lúc này sửng sốt.
"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!"
Hắn liên tục xin lỗi, dùng tốc độ rất nhanh đóng cửa lại, tựa vào ván cửa, ánh mắt dại ra.
Chu Phượng vuốt ngực đập thình thịch, vẻ mặt khó hiểu.
Hắn cũng thật là, làm sao lại quên gõ cửa...
Còn có...
Bỗng nhiên hồi tưởng lại một màn vừa mới nhìn thấy, trên mặt Chu Phượng nóng vọt lên một chút.
"Triển Thiên Bạch...!Hóa ra mạnh như vậy sao?"
Chu Phượng che khuôn mặt đỏ rực của mình, bừng tỉnh đại ngộ, "Chẳng lẽ nói...!Cái người bên dưới kia vẫn luôn là vương gia?! Ôi má ơi..."
Chu Phượng đứng lên tằng tằng chạy đi, cảm thấy bản thân đã phát hiện ra đại lục mới.
Trong phòng, Triển Thiên Bạch buồn cười.
"Xem ra, Chu Phượng hình như hiểu lầm gì rồi."
"Ai!" Đoan Mộc Ly không khỏi ôm trán thở dài, "Hóa ra mục đích của ngươi chính là đây sao? Khiến cho uy nghiêm của ta mất sạch..."
"Làm sao? Ngươi luôn mồm cầu xin ta chấp nhận ngươi, hóa ra chẳng qua là muốn độc chiếm ta thôi sao?" Trong con ngươi đỏ tươi híp thành trăng khuyết của Triển Thiên Bạch lộ ra một tia trêu tức.
"Đương nhiên không phải." Đoan