"Ta không thể để ngươi ở lại chỗ này!"
Con ngươi Đoan Mộc Ly sắc bén như chim ưng, thanh sắc câu lệ, dọa Triển Thiên Bạch nhảy dựng.
Triển Thiên Bạch cười nhún vai, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Đoan Mộc Ly, "Ta sẽ không đâu, ngươi không cần lo lắng như vậy."
"Cái ta lo lắng không phải chuyện ngươi âm thầm bỏ đi." Đoan Mộc Ly nói tới đây hơi ngừng lại một chút.
Mi mắt Triển Thiên Bạch khẽ giương lên, trong nháy mắt lí giải được ý tứ của Đoan Mộc Ly.
Nếu để hắn một thân một mình ở lại chỗ này, đến lúc đó Đoan Mộc Ly lên chiến trường rồi, hắn trước có Đoan Mộc Nam là vua một nước, sau có Phạm Ninh vừa nguyên phục lại chức quan, Hộ Quốc đại tướng quân Cao Nam Phong, tựa hồ là hai mặt thụ địch.
Khóe môi cong lên thành đường cong nhàn nhạt, con ngươi đỏ tươi xinh đẹp của Triển Thiên Bạch cong thành trăng khuyết, đáy mắt lộ ra một ta giảo hoạt, "Làm sao vậy? Có cảm giác nguy hiểm sao?"
"Vẫn luôn có." Đoan Mộc Ly đáp lại lưu loát rõ ràng, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
Hắn ôm Triển Thiên Bạch trong lồng ngực mình, ôn nhu nắm lấy tay Triển Thiên Bạch, cọ qua cọ lại các khớp xương có xúc cảm rõ ràng, "Người thích ngươi rất nhiều, ta làm sao có thể yên tâm để ngươi một mình ở lại chỗ này? Ngươi là của ta, Thiên Bạch..."
"Cho nên, ngươi thỉnh cầu với Hoàng Thượng muốn dẫn ta theo quân, nhưng Hoàng Thượng không đồng ý, đúng không?"
"..."
Hai cánh môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt như đao tước rìu gọt của Đoan Mộc Ly tựa như phủ xuống một tầng bụi.
"Hắn cho rằng mang ngươi theo quân sẽ phân tán lực chú ý của ta, hơn nữa hiện tại ngươi lại mất hết võ công..."
"Lên chiến trường cũng chỉ kéo chân ngươi." Triển Thiên Bạch nói tiếp lời Đoan Mộc Ly.
Nếp nhăn giữa hai hàng mày kiếm của Đoan Mộc Ly tựa như đao khắc.
Nếu như lúc trước hắn không trù tính để cho Hoàng đế của Dao Quốc xử tử Triển Thiên Bạch...
Trong giây lát, Đoan Mộc Ly rùng mình một cái.
Triển Thiên Bạch thời điểm đó suýt nữa chết trên tay hắn rồi.
"Làm sao vậy? Cảm thấy áy náy à?"
Triển Thiên Bạch vươn tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Đoan Mộc Ly.
"Ta muốn bồi thường cho ngươi."
Ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn thẳng Triển Thiên Bạch, trong ánh mắt nhu tình như nước pha lẫn một tia nghiêm túc và kiên quyết.
Hắn vẫn luôn muốn bồi thường cho Triển Thiên Bạch.
Từ trước đến nay luôn là hắn xin lỗi Triển Thiên Bạch.
"Nhưng ta biết...!Hiện tại ta làm gì cũng vô dụng."
Những biện pháp có thể nghĩ đến Đoan Mộc Ly đều dùng cả, nhưng nội lực của Triển Thiên Bạch vẫn không thể khôi phục, nội lực cũng giống như thời gian, mất rồi không thể trở lại nữa.
Ngay cả Truyền Hồn đan của Thanh Loan cung cũng chỉ có thể chữa khỏi chân cho Triển Thiên Bạch chứ không thể giúp Triển Thiên Bạch khôi phục công lực, vậy thế gian này còn có pháp bảo gì có thể hữu dụng chứ?
Đoan Mộc Ly không biết.
"Cũng không nhất thiết bằng mọi giá cũng phải giúp ta khôi phục nội lực mới tính là bồi thường cho ta."
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch mỉm cười, nụ cười trêu tức, Đoan Mộc Ly nhíu mày, không hiểu sao có loại dự cảm chẳng lành.
"Vậy ngươi muốn ta bồi thường ngươi thế nào?"
"Cái này ấy mà..."
Con ngươi đỏ tươi như bảo thạch đảo hai cái trong hốc mắt, hai tay Triển Thiên Bạch dán lên lồng ngực rắn chắc ấm áp của Đoan Mộc Ly, nhẹ nhàng đẩy, đẩy Đoan Mộc Ly ngã trên giường.
"Thiên Bạch?"
Cái lưỡi hồng nhuận nhòn nhọn vươn ra, Triển Thiên Bạch liếm liếm khóe miệng, cười xấu xa, "Không bằng sau này chúng ta đều đổi lại vị trí đi, ta ở trên ngươi ở dưới, thế nào?"
Đoan Mộc Ly phì cười, "Cái này xem như là bồi thường rồi?"
"Bồi thường như này không phải rất tuyệt sao?" Triển Thiên Bạch cười hỏi lại.
"Nhưng ta sợ đến cuối cùng bản thân không nhẫn nhịn được, vậy không được tính là bồi thường mà biến thành trừng phạt rồi, không phải sao?" Giọng nam trầm thấp từ tính lộ ra vài phần hương vị khiêu gợi, Đoan Mộc Ly dùng một tay kéo cổ áo Triển Thiên Bạch, nâng cằm lên, cùng Triển Thiên Bạch hôn môi.
Di Hương viện.
Vốn tưởng rằng Doãn Mạch sẽ không xuất hiện trước mặt mình nữa, Thẩm Ngọc Lam khóc đến độ hai mắt sưng thành đào hạch, kết quả ngay sau đó Doãn Mạch đã trở lại.
"Doãn..."
Thẩm Ngọc Lam cứng họng, hận không thể tìm cái hố chôn mình.
Hắn không muốn Doãn Mạch nhìn thấy bộ dáng này của hắn, hắn phải lãnh khốc vô tình, dứt khoát kiên quyết, nếu không...
Nhìn thấy vẻ mặt ngấn lệ, hai mắt sưng đỏ của Thẩm Ngọc Lam, ngực trái của Doãn Mạch tựa như thắt chặt lại, đau đớn vô cùng.
"Ngọc Lam..."
Doãn Mạch bước một bước dài xông đến.
"Đừng có đến đây!"
Thẩm Ngọc Lam gầm lên giận dữ, liên tục lui về phía sau.
Bảo trì khoảng cách...
Hắn phải bảo trì khoảng cách với Doãn Mạch!
Rất muốn nhào vào trong lồng ngực Doãn Mạch khóc lóc...
Rất muốn ở cùng Doãn Mạch...
Khát khao kêu gào trong nội tâm, Thẩm Ngọc Lam ra sức cắn môi dưới, cắn đứt cả môi.
Hắn thật sự rất dơ bẩn.
Biết rõ không thể ở cùng với Doãn Mạch, biết rõ hắn không có tương lai, nhưng vẫn không muốn buông tay.
"Lúc trước ta đã nói cực kì rõ ràng rồi, Doãn Mạch, ta không yêu ngươi, xin ngươi về sau đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
"Vậy nếu ta càng muốn xuất hiện thì sao?"
Doãn Mạch vung bím tóc dài, từng bước ép sát tới gần Thẩm Ngọc Lam.
Lúc này, Thẩm Ngọc Lam mới chú ý tới trên người Doãn Mạch toàn bộ đều là bụi đất lá cây, có chút lo lắng rốt cuộc Doãn Mạch đã làm gì khiến cho bản thân chật vật như thế.
Thẩm Ngọc Lam bị dồn tới góc tường, rốt cuộc không còn đường thối lui nữa.
Vách tường kề sát sau lưng lạnh như băng, hắn quay đầu sang một bên, khóe mắt ngấn lệ.
Vì sao không chịu rời đi?
Cầu xin ngươi buông tha cho ta đi Doãn Mạch!
Thẩm Ngọc Lam không nhịn được rít gào từ tận đáy lòng.
Chỉ khi Doãn Mạch hoàn toàn buông tha cho hắn, hoàn toàn chán ghét hắn, hoàn toàn không cần hắn, hắn mới có thể thật sự hết hi vọng với Doãn Mạch.
Nước mắt tràn mi trào ra.
Nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam rơi lệ, ánh mắt Doãn Mạch cũng ươn ướt theo.
"Ngọc Lam...!Đừng đuổi ta đi được không?" Doãn Mạch vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai má trắng nõn trơn bóng của Thẩm Ngọc Lam, bĩu miệng, một bộ dáng làm nũng, "Ta sẽ không làm chậm trễ công việc của ngươi, cũng không ăn giấm chua bậy bạ, chỉ cần ngươi đồng ý để cho ta bồi bên cạnh ngươi, ngươi bảo ta làm cái gì cũng được."
Trái tim đau xót như bị kim châm, chóp mũi Thẩm Ngọc Lam chua xót, nước mắt chảy không ngừng.
"Vì sao...!Phải như vậy..." Thẩm Ngọc Lam mở miệng, thanh âm khàn khàn, đứt quãng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, "Ngươi là cung chủ Thanh Loan cung, ngươi hoàn toàn không cần phải hèn mọn như vậy...!Ta không yêu ngươi, Doãn Mạch, ta căn bản không yêu ngươi!"
"Nhưng ta yêu ngươi!" Doãn Mạch ôn nhu ấn cái đầu nho nhỏ của Thẩm Ngọc Lam vào trong lồng ngực mình.
Thình thịch!
Là nhịp tim của Doãn Mạch.
"Không được!"
Đột nhiên, Thẩm Ngọc Lam kịch liệt giãy giụa trong lồng ngực Doãn Mạch.
"Đừng yêu ta, Doãn Mạch, ngươi đừng yêu ta nữa, ta căn bản không xứng đáng!"
Thẩm Ngọc Lam ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt trong suốt long lanh nhìn Doãn Mạch đau lòng không thôi.
"Ngọc Lam..."
Hắn giúp Thẩm Ngọc Lam lau đi lệ nóng trên mặt, đặt một nụ hôn xuống trán Thẩm Ngọc Lam.
Đừng hôn ta...
Đừng...
Thẩm Ngọc Lam liều mạng lắc đầu.
Vì sao Doãn Mạch lại ôn nhu với hắn như vậy?
Vì sao Doãn Mạch phải yêu hắn?
Như này không công bằng với Doãn Mạch!
Yêu người dơ bẩn giống như hắn đây nhất định không có tương lai, đối với Doãn Mạch mà nói sẽ chỉ là sự tra tấn vô tận.
"Doãn Mạch....!Ta...!Kì thật ta..."
Lời đến bên miệng, nhưng Thẩm Ngọc Lam lại không nói nên lời.
Hắn sợ...
Hắn thà rằng Doãn Mạch hận hắn mà rời bỏ hắn chứ không hi vọng Doãn Mạch bị hắn làm cho mệt mỏi, hốt hoảng lo sợ vì hắn, tận tâm lao lực quá độ vì hắn, tê tâm liệt phế vì hắn.
"Cái gì cũng không cần nói, Ngọc Lam."
Hai cánh tay ôm Thẩm Ngọc Lam của Doãn Mạch bất giác dùng sức, "Cái gì cũng không cần nói...!Bất luận xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ vẫn yêu ngươi."
"Không, ngươi không hiểu!" Thẩm Ngọc Lam lại giãy giụa.
Doãn Mạch thật sự không hiểu...
"Ta không thể ở cùng ngươi, ta không có cách nào khác...!Ta thật sự không có cách nào khác..." Thanh âm run rẩy kịch liệt, Thẩm Ngọc Lam nhào vào lồng ngực Doãn Mạch khóc nức nở, nước mắt thấm ướt vạt áo của Doãn Mạch, một mảnh ấm áp tràn ra trong ngực Doãn Mạch.
"Là vì ngươi nghe lệnh của của kia, không cho ngươi ở cùng với ta?"
Thanh âm bỗng thấp đi mấy độ, đáng sợ tới mức cả người Thẩm Ngọc Lam hơi run run.
Hắn ngẩng đầu, khó tin nhìn Doãn Mạch.
Khuôn mặt chưa hết nét ngây thơ của Doãn Mạch một khắc này không hiểu sao lại trưởng thành hơn rất nhiều, sắc mặt không gợn sóng sợ hãi làm cho nội tâm Thẩm Ngọc Lam càng thêm bất an.
"Ngươi...!Nói cái gì? Ngươi rốt cuộc..."
Đã biết được bao nhiêu rồi?!
Thẩm Ngọc Lam không hỏi ra miệng.
Hắn không dám hỏi.
"Ngọc Lam, xin lỗi." Doãn Mạch ôn nhu sờ sờ đầu Thẩm Ngọc Lam, giải thích với Thẩm Ngọc Lam trước, "Đêm đó...!Chính là cái đêm ngươi giấu ta chạy ra ngoài ấy, kì thật ta có theo dõi ngươi, bởi vì sợ đánh rắn động cỏ, cho nên không đến quá gần.
Ta cũng không rõ rốt cuộc giữa ngươi và cái người Tháp Nhĩ kia nói cái gì, nhưng ít ra ta biết...!Ngươi là mật thám của Tháp Nhĩ phái đến Nam Sở, đúng không?"
Trái tim chợt thắt lại, sắc mặt Thẩm Ngọc Lam đại biến.
"Ngươi..."
"Ta không biết nên giải thích với ngươi thế nào." Doãn Mạch gãi gãi cái ót, lộ ra biểu tình khó xử, "Lấy võ công của ta...!Muốn không phát hiện ra đám người Tháp Nhĩ thường ra vào phòng ngươi cũng khó, ta không muốn gây áp lực quá lớn cho ngươi, chuyện ngươi không muốn nói cho ta biết, ta sẽ không miễn cưỡng."
"Doãn Mạch..."
"Ngọc Lam." Doãn Mạch nắm chặt lấy tay Thẩm Ngọc Lam, "Thứ ta muốn kì thực rất đơn giản, chính là ngươi.
Chỉ cần ngươi đồng ý để cho ta tiếp tục yêu ngươi, ta cũng đã thỏa mãn rồi."
"Không...!Không..." Thẩm Ngọc Lam sụt sịt mũi, điên cuồng lắc đầu.
Nguyên nhân chính là vì Doãn Mạch như thế này nên hắn mới càng không thể ích kỉ như thế.
"Doãn Mạch, ta...!Ta không chỉ là mật thám của Tháp Nhĩ phái tới, ta còn có...!Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện không nói cho ngươi, nếu ngươi biết điều này, ngươi nhất định sẽ chán ghét ta."
"Ta sẽ không..."
"Cho dù ngươi không chán ghét ta." Thẩm Ngọc Lam tăng âm lượng, liều mạng ngăn cản Doãn Mạch tiếp tục nói tiếp, "Cho dù ngươi không chán ghét ta, ta cũng không cách nào ở cùng với ngươi được...!Ta rất ích kỉ, ta chỉ lo lắng cho chính mình mà không lo lắng cho ngươi...!Ta có nỗi khổ tâm của ta, nếu ngươi thật lòng yêu ta, thì nghe lời ta...!Đi đi!"
Hai chữ cuối cùng, Thẩm Ngọc Lam nói ra thập phần bất đắc dĩ.
Hắn sớm hay muộn cũng sẽ chết, không chết cũng chỉ có thể làm con rối giật dây trong tay Dạ Tựu mà thôi.
Đây là mệnh của hắn, hắn không đủ sức thay đổi.
Thứ hắn có thể thay đổi là mệnh của Doãn Mạch.
"Doãn Mạch, ngươi xứng đáng với người tốt hơn..." Thẩm Ngọc Lam nhìn Doãn Mạch, hai mắt điểm xuyết nước mắt trong suốt cong thành trăng khuyết, "Rời khỏi ta, quên ta đi...!Đây là sự ban ân tốt nhất đối với ta rồi."
"Ta không muốn!"
Thẩm Ngọc Lam vừa dứt lời, Doãn Mạch liền gào lên một tiếng.
"Chuyện gì ta cũng có thể nghe lời ngươi, duy nhất chuyện này ta không muốn!" Doãn Mạch rống lên với Thẩm Ngọc Lam xong, vèo một cái lấy ra một mảnh vàng lá.
Chỉ một thoáng, nội lực mạnh mẽ bao bọc lấy vàng lá, khiến cho đồng tiền này biến thành lợi khí.
"Nếu như ngươi lại đuổi ta đi, nhất định muốn ta yêu người khác, ta sẽ tự sát cho ngươi xem!"
Doãn Mạch giống như một tiểu hài tử giận dỗi bị kích động, thật sự dùng miếng vàng lá sắc bén đâm về phía ngực trái mình.
"Đừng mà!"
Phụt!
Mặc dù Doãn Mạch thu tay lại đúng lúc, nhưng vàng lá vẫn đâm rách da thịt non nớt của Thẩm Ngọc Lam.
"Ngọc Lam!"
Doãn Mạch vội vàng cầm lấy tay Thẩm Ngọc Lam, lấy khăn tay ra băng bó cho Thẩm Ngọc Lam.
"Ta không sao..." Thẩm Ngọc Lam lắc đầu.
"Làm sao ngươi lại ngốc như vậy chứ, luôn để bị thương." Doãn Mạch vô cùng đau lòng, băng bó mu bàn tay của Thẩm Ngọc Lam xong liên tục đặt xuống vài nụ hôn.
"Người ngốc là ngươi..." Thẩm Ngọc Lam tình ý sâu xa, nghĩ mãi không ra.
Cùng lúc đó, ở vương phủ, Triển Thiên Bạch lúc này vẫn không phản công thành công như cũ.
Dưới giường hắn không đánh lại Đoan Mộc Ly, trên giường hắn vẫn không đánh lại như cũ.
Triển Thiên Bạch nằm sấp trên người Đoan Mộc Ly, nín thở nhếch nhếch môi.
"Giận rồi sao?" Bàn tay Đoan Mộc Ly khẽ vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Triển Thiên Bạch, tóc đen như thác nước đổ xuống từ giữa kẽ năm ngón tay mở lớn, khiến Đoan Mộc Ly yêu thích không buông tay.
"Ta là người giống tiểu gia tử hay tức giận như vậy sao?" Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trên thực tế Triển Thiên Bạch đã bùng lửa lớn rồi.
"Chỉ có ta bị ngươi ăn đến chết mà thôi!"
"Làm sao có thể...!Điểm ấy chúng ta giống nhau thôi!" Đoan Mộc Ly mỉm cười.
Không rời khỏi Triển