"Ngọc Lam, đã lâu không gặp!"
Thủ lĩnh đám hắc y nhân kéo miếng vải đen trên mặt, khuôn mặt râu ria xồm xoàm lộ ra nụ cười tà ác xấu xa.
Thẩm Ngọc Lam theo tiếng xoay người, hai tay đặt sau lưng siết chặt thành quyền.
"Là thủ lĩnh phái các ngươi tới?" Đôi mắt sáng ngời lộ ra vẻ cảnh giác, thanh âm của Thẩm Ngọc Lam ép tới mức rất thấp, liều mạng che dấu nội tâm kích động và sợ hãi của chính mình.
"Đúng vậy.
Không phải ngươi gấp gáp ngàn dặm truyền thư cho thủ lĩnh sao! Ngươi cũng biết thủ lĩnh rất yêu thương ngươi, làm sao nhẫn tâm bỏ mặc với thỉnh cầu của ngươi được chứ!" Thủ lĩnh đám hắc y nhân ý vị thâm trường nói xong, bốn gã hắc y nhân bên cạnh đều lộ mặt ra, một đám đều nhìn Thẩm Ngọc Lam cười cười, nụ cười tà ác.
Đáy lòng nhất thời lộ ra dự cảm chẳng lành, ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy thủ lĩnh của nhóm hắc y nhân lấy từ trong lồng ngực ra một viên dược hoàn.
Là giải dược!
Hai mắt Thẩm Ngọc Lam chợt trừng lớn.
"Ấy, đừng nóng vội."
Biết Thẩm Ngọc Lam muốn giải dược, thủ lĩnh hắc y nhân lắc lắc cổ tay, cố ý giơ viên thuốc trong tay lên về phía Thẩm Ngọc Lam.
Hai cánh môi mỏng hơi mở ra, ánh mắt bức thiết của Thẩm Ngọc Lam không nhịn được không ngừng chuyển động theo hướng viên thuốc giơ lên, chọc cho năm tên hắc y nhân cười ha ha.
"Các ngươi nhìn xem, nhìn xem này...!Độc này của Phiên Ba Quốc quả nhiên lợi hại, cho dù là ai dùng cũng sẽ biến thành thủ hạ trung thành nhất của thủ lĩnh, cả cuộc đời này đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của thủ lĩnh."
"Đúng vậy! Ta nghe nói nếu như không có giải dược, người trúng độc trong ba tháng trước khi hoàn toàn độc phát cả người sẽ vô cùng ngứa ngáy khó nhịn, cực kì đau nhức, sống không bằng chết!"
"Cho nên, bằng không thì chúng ta cũng thử xem xem?"
"Thử xem cái gì?"
Bốn gã hắc y nhân khác nổi lên hưng trí hỏi tên thủ lĩnh hắc y nhân kia.
Thủ lĩnh hắc y nhân cười hắc hắc, chỉ về phía Thẩm Ngọc Lam, "Thử không cho hắn giải dược, chờ xem thời điểm hắn không chịu đựng được nữa chính là bộ dáng gì!"
"Tác Khắc!" Thẩm Ngọc Lam gầm lên giận dữ, hai mắt trừng lớn nhuộm lên vẻ tức giận kích động, " Ngươi đừng nên quá phận! Đưa giải dược cho ta chính là ý của thủ lĩnh, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái mệnh lệnh của thủ lĩnh sao?!"
Trong lòng Thẩm Ngọc Lam biết rõ, hắn vẫn hữu dụng với Dạ Tựu.
Cho nên Dạ Tựu sẽ không trơ mắt nhìn hắn độc phát—
Hẳn là không.
Bị Thẩm Ngọc Lam rống, thủ lĩnh đám hắc y nhân tên Tác Khắc hơi sửng sốt một chút, chợt suồng sã mà cười như điên lên.
"Hahahaha, Ngọc Lam à, ngươi đây là làm lão bản của Di Hương viện lâu quá rồi, thật đúng là coi bản thân là như thế này mà!"
Tác Khắc đột nhiên tiến lên từng bước, một phen kéo vạt áo Thẩm Ngọc Lam.
"Các huynh đệ nhìn xem, trên người hắn cũng bị bản thân cào rách rồi, đây là triệu chứng gần độc phát ngay lập tức."
Thẩm Ngọc Lam định đẩy Tác Khắc ra, lại bị tay Tác Khắc nắm chặt lấy cổ tay.
"Hừ!" Tác Khắc lạnh lùng hừ một cái, "Ngươi cũng chết đến nơi rồi còn tỏ ra thanh cao cái gì, theo ta thấy, hiện tại ngươi nên quỳ xuống liếm chân mấy huynh đệ chúng ta, cầu xin chúng ta cho ngươi giải dược mới phải."
"Tác Khắc!" Thẩm Ngọc Lam liều mạng giãy dụa, nhưng Tác Khắc dùng nội lực áp chế hắn, hắn căn bản vô lực chống cự.
"Kêu cũng vô dụng, hahaha!" Tác Khắc cười cười, nắm tay buông lỏng ra, "Ngọc Lam à, ngươi sẽ không phải thật sự nghĩ thủ lĩnh phái mấy người chúng ta đến đây chỉ là để đưa cho ngươi viên giải dược đấy chứ? Nếu vậy hắn phái một người đến là được rồi, làm gì phải hưng sư động chúng như thế?"
"..."
Thẩm Ngọc Lam cắn môi dưới, trầm mặc không nói.
Đây cũng căn nguyên dự cảm chẳng lành của hắn.
Đám người Tác Khắc mang giải dược đến, nhưng mà vì sao lại có những năm người?
Chỉ là đưa cho hắn giải dược, Dạ Tựu hoàn toàn không cần thiết phái năm người đến, hơn nữa Tác Khắc nội lực thâm hậu võ nghệ cao cường, là người nổi bật nhất trong số thủ hạ của Dạ Tựu.
Càng nghĩ Thẩm Ngọc Lam càng cảm thấy không đúng, sắc mặt từng chút càng trở nên trắng bệch.
Tác Khắc cùng bốn người khác liếc nhau, rũ bả vai cười xấu xa, "Là như này...!Mấy người chúng ta phụng mệnh thủ lĩnh đến, cũng không phải vì đưa giải dược cho ngươi."
"Cái gì?!" Thẩm Ngọc Lam trợn mắt há mồm.
"Đừng sợ đừng sợ." Tác Khắc khoát tay về phía Thẩm Ngọc Lam, sải bước chân, từng bước một tới gần Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lam chỉ có thể liên tục lùi lại, một mực lui tới bên giường.
"Ý của thủ lĩnh là muốn...!Bảo chúng ta trước tiên kiểm nghiệm độ trung thành của ngươi một chút, dù sao ngươi của hiện tại xưa đâu bằng nay, lại có Ly Vương gia của Nam Sở làm chỗ dựa vững chắc, lại có một nhân tình nhỏ trẻ tuổi soái khí, quyền quý sau khi chết ít nhiều khẳng định đủ cho ngươi vung tiền như rác, vạn nhất ngươi phản bội thủ lĩnh, vậy thủ lĩnh bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy mà đều như múc nước đổ đi."
Nghe thấy hai chữ "bồi dưỡng", Thẩm Ngọc Lam tức giận đến độ hận không thể xiên Tác Khắc một đao.
"Vậy...!Thủ lĩnh muốn kiểm nghiệm độ trung thành của ta như thế nào? Không phải ta đã nghe theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, đoạn tuyệt quan hệ với Doãn Mạch sao!"
Trong lòng biết rõ nhất cử nhất động của mình đều bị Dạ Tựu nắm trong tay, thanh sắc Thẩm Ngọc Lam câu lệ chất vấn.
"Thật sự đoạn tuyệt quan hệ sao?" Tác Khắc hếch cằm, híp mắt cười.
Nụ cười này làm cho Thẩm Ngọc Lam cảm nhận được tín hiệu thập phần không ổn.
"Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Có ý gì?" Tác Khắc cười lạnh, cười đến mức bả vai cũng đang run run, "Ta có ý gì trong lòng chính ngươi cũng hiểu được.
Ngọc Lam, ngươi đã quên rằng lúc trước là ai mang ngươi suýt chút nữa bị đông chết trở về sao? Là thủ lĩnh...!Là thủ lĩnh thu lưu ngươi, cho ngươi cơm ăn, cũng là thủ lĩnh dạy ngươi biết võ nghệ, cho nên ngươi mới có được cuộc sống cẩm y ngọc thực như hiện tại."
Nghe Tác Khắc nói như lẽ đương nhiên, Thẩm Ngọc Lam cắn chặt hai hàm răng của mình đến mức nghiến ken két.
"Thủ lĩnh cũng không nuôi một con chó đã vô dụng còn có thể cắn ngược lại chủ nhân một cái..."
"Ta không có..." Thẩm Ngọc Lam vừa định phản bác đã thấy Tác Khắc khoát tay chặn lại.
"Trước hết ngươi nghe ta nói xong đã." Tác Khắc dần thu liễm nụ cười trên mặt, trở nên nghiêm túc, "Đúng, ngươi hiện tại không phản bội thủ lĩnh, nhưng không có nghĩa là về sau ngươi cũng sẽ không phản bội...!Ngươi thân trúng kì độc, chỉ thủ lĩnh có giải dược áp chế.
Thủ lĩnh cho rằng ngươi trung thành với hắn chẳng qua là vì mạng sống, nhưng mà..."
Tác Khắc lại bước nửa bước, từng bước tiến về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hắn và Thẩm Ngọc Lam, "Thủ lĩnh muốn cũng không phải là một con chó chịu sự uy hiếp của hắn, con chó như vậy giống như bị xích sắt chế ngự, một khi giãy thoát ra khỏi gông xiềng, tùy thời đều có có thể cắn chủ nhân bị thương."
Khóe môi lại giương lên, Tác Khắc vươn tay, khẽ vuốt ve hai má nhợt nhạt của Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lam nhất thời dựng ngược tóc gáy.
"Haha! Thủ lĩnh muốn chính là thể xác và tinh thần của trung khuyển đều thần phục với hắn...!Mà ngươi của hiện tại..." Bàn tay to thô ráp chậm rãi trượt xuống dưới, đầu ngón tay của Tác Khắc rơi xuống ngực trái Thẩm Ngọc Lam, "Trái tim của ngươi đã muốn không còn hướng về Tháp Nhĩ, không còn hướng về thủ lĩnh...!Thủ lĩnh cho rằng ngươi giao trái tim cho người khác, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày trở thành chướng ngại vật của hắn, cho nên hắn đang thận trọng suy xét có nên giữ lại cho ngươi một mạng hay không."
Thẩm Ngọc Lam nín thở ngưng thần, vẻ mặt hoảng sợ, đôi con ngươi kịch liệt dao động như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
"Chẳng qua cũng đừng lo lắng...!Giống như ta đã nói lúc trước, dù sao thủ lĩnh vẫn thích ngươi!"
Vừa dứt lời, bốn gã hắc y nhân phía sau Tác Khắc toàn bộ đều cười ha ha.
"Viên giải dược này là thủ lĩnh bảo chúng ta đưa cho ngươi, chẳng qua ngươi phải biểu lộ sự trung thành của ngươi với thủ lĩnh với chúng ta trước, sau khi xong mới có thể cho ngươi."
Cả người Thẩm Ngọc Lam run run, lập tức đẩy Tác Khắc ra.
Tác Khắc lảo đảo lui về phía sau, không khỏi ngẩn ra.
"Ha!"
Tác Khắc quay đầu trao đổi ánh mắt với bốn huynh đệ một chút, cười lạnh, "Ngọc Lam, ngươi hiện tại giả bộ tam trinh cửu liệt cái gì chứ? Nơi này là nơi nào? Di Hương viện, tiểu quan quán nổi tiếng nhất Nam Sở!"
Nghe thấy ba chữ "tiểu quan quán", Thẩm Ngọc Lam cúi đầu thật sâu, chỉ cảm thấy cơ thể của mình tựa như kết một tầng băng, lạnh lẽo thấu xương từ bàn chân vọt lên đến đỉnh đầu, ngay cả đầu ngón tay đều không ngoại lệ.
"Ta nói thật cho ngươi biết! Muốn để thủ lĩnh tin tưởng Thẩm Ngọc Lam ngươi vẫn là cái người nhu thuận nghe lời như trước kia, trung thành không hai lòng..." Tác Khắc vừa nói vừa tới gần Thẩm Ngọc Lam, Thẩm Ngọc Lam vẫn không nhúc nhích, nhưng trái tim lại từng tấc từng tấc thắt chặt lại.
"Nên làm như thế nào...!Trong lòng ngươi hẳn là biết rõ chứ?" Tay Tác Khắc rơi xuống trên đầu vai Thẩm Ngọc Lam.
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Ngọc Lam xanh mét, bốn gã hắc y nhân khác không nhịn được cất tiếng cười to.
"Hahahahahaha!"
"Ngọc Lam, cái tên nhân tình nhỏ kia cũng chưa chắc đã có thể dựa vào được.
Hiện tại hắn thích ngươi, nhưng chờ sau khi hắn biết về quá khứ của ngươi rồi liệu còn có thể thích ngươi giống hiện tại không? Hơn nữa, không phải ngươi cũng tuân theo ý của thủ lĩnh, chia tay với hắn đấy thôi, vậy cần gì phải vì hắn mà chôn vùi tiền đồ cùng tính mạng của bản thân chứ!"
Tác Khắc nhẹ nhàng nói xong, tay vỗ nhẹ hai cái trên vai Thẩm Ngọc Lam, "Nếu bản thân ngươi không chịu, để mấy người chúng ta giúp ngươi.
Phải biết rằng, mấy người chúng ta cũng là vì cứu ngươi thôi.
Nếu ngươi không ngoan ngoãn đi vào khuôn phép, thủ lĩnh có thể sẽ coi là ngươi phản bội hắn, đến lúc đó không có giải dược, ngươi cũng chỉ có thể