Hai mắt Doãn Mạch chợt trừng lớn, trong đôi mắt nhìn Thẩm Ngọc Lam có chút giật mình, còn cả đau lòng đến mềm nhũn.
"Ngọc Lam..." Doãn Mạch cầm tay Thẩm Ngọc Lam, năm ngón tay mạnh mẽ hữu lực thoáng có vài phần khí lực, "Ta sẽ không để cho ngươi chết."
"Ta tin tưởng ngươi." Thẩm Ngọc Lam thống khổ cười cười, chợt lắc đầu, "Chỉ là thật sự vô dụng thôi...!Đó là kì độc của Tây Vực Phiên Ba Quốc, thời điểm luyện chế ra không nghĩ tới chuyện muốn giải độc, chỉ có thể dựa vào dược vật riêng để ức chế, cho nên...!Ngay từ đầu, ta không nên chấp nhận tình cảm của ngươi."
"Không!" Doãn Mạch đột nhiên kêu một tiếng, "Ngọc Lam, làm sao ngươi có thể nói như vậy, ta không cho phép ngươi nói như vậy!"
"Doãn Mạch..."
Thẩm Ngọc Lam bắt gặp một tia bi thương trên gương mặt kích động, cảm thấy ngực trái của mình đập điên cuồng.
"Bất luận ngươi trúng hay không trúng độc có thể giải hay không, ta đều muốn cùng ngươi ở bên nhau, ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ lại ta!"
"Trước hết ngươi nghe ta nói xong đã." Thẩm Ngọc Lam khoát tay áo với Doãn Mạch.
Thẩm Ngọc Lam thật sự là không biết làm sao.
Trước nay hắn đều e ngại nói ra tình hình thực tế với Doãn Mạch, nhưng một khi đã hạ quyết tâm mở miệng, nội tâm hắn ngược lại một mảnh bình tĩnh, tựa như hồ nước không gợn sóng sợ hãi.
Thẩm Ngọc Lam hít sâu một cái, ẩn tình đưa tình nhìn Doãn Mạch chăm chú.
Doãn Mạch vẫn còn lo lắng hắn sẽ bỏ Doãn Mạch lại, đợi nghe xong lời hắn nói, có khi lại chính là hắn bị Doãn Mạch vứt bỏ.
"Doãn Mạch, ta vốn dĩ là một cô nhi, lai lịch không rõ, từ nhỏ thân thể lại yếu đuối nhiều bệnh, tuy rằng dựa vào khuôn mặt này vẫn bị bán qua tay cho rất nhiều quý tộc làm nô làm tì, nhưng sau đó lại...!Ta nhiễm ôn dịch, trong trời tuyết lớn, ta bị vứt bỏ bên ngoài, xích chân lại...!Nửa người trên ngay cả một mảnh y phục cũng không có..."
Nhớ lại một màn khi bản thân mười lăm tuổi gặp được Dạ Tựu kia, cả người Thẩm Ngọc Lam bất giác phát lạnh.
Tuy rằng giọng nói của Thẩm Ngọc Lam rất nhẹ nhàng, nhưng Doãn Mạch lặng lẽ nghe, trong đầu bất giác hiện ra hình ảnh khi Thẩm Ngọc Lam vẫn là thiếu niên thân mình bệnh tật kiên cường bị xích chân, cô độc lạnh lẽo đứng trong trời băng đất tuyết.
Trái tim Doãn Mạch tan nát.
Nếu như có một thế lực có thể giúp hắn xuyên về quá khứ, trở lại cái thời điểm Thẩm Ngọc Lam mười lăm tuổi thì thật tốt.
Doãn Mạch dùng sức ôm lấy Thẩm Ngọc Lam, không nhịn được hôn một cái lên cái gáy trắng nõn như tuyết của Thẩm Ngọc Lam.
Hai má Thẩm Ngọc Lam hơi phiếm hồng.
"Cái thời điểm đó, ta nghĩ rằng mình chết chắc rồi." Lông mi dài khẽ rũ, Thẩm Ngọc Lam cười khổ, "Cũng không biết đây có tính là sự ban ân của lão thiên gia đối với ta hay không, ta được Dạ Tựu đi ngang qua nhìn thấy, bị nhặt về sau đó cho uống thuốc, thế nhưng lại tựa như kì tích trị khỏi ôn dịch."
"..." Ấn đường Doãn Mạch nhíu lại, trong lòng biết rõ, Thẩm Ngọc Lam thật sự muốn nói cho mình rằng chuyện của hắn, là bắt đầu từ nơi này.
"Ban đầu ta còn coi Dạ Tựu thành ân nhân cứu mạng của ta, nhưng sau đó ta mới biết được, bát thuốc trị bệnh ôn dịch kia của ta kì thực là độc dược, nếu như ta không nghe lời, sẽ thống khổ mà chết đi."
"..." Nghe Thẩm Ngọc Lam nói không gợn sóng sợ hãi, trái tim Doãn Mạch tựa hồ cũng dấy lên sóng lớn cuồn cuộn.
"Ta sợ chết." Thẩm Ngọc Lam âm thầm cắn răng, hai mắt phủ lên ánh nước trong suốt lóng lánh, "Doãn Mạch, ta thật sự không muốn chết."
"Ta biết." Doãn Mạch ôn nhu sờ sờ mái tóc đen mềm mại của Thẩm Ngọc Lam.
Trên thế giới này, không ai muốn chết.
Hắn cũng muốn cảm kích quyết định Thẩm Ngọc Lam đưa ra thời điểm đó— Sống sót.
Bởi chỉ khi Thẩm Ngọc Lam còn sống, hai người bọn họ mới có thể gặp nhau.
"Mới đầu ta nghĩ rằng, Dạ Tựu chỉ là muốn huấn luyện một đám tử sĩ hết lòng tháp tùng vì hắn...!Lúc ấy còn có không ít người cùng ta nhận huấn luyện, nhưng mà, ngay ngày hôm sau bắt đầu huấn luyện, chỉ có ta, bị Dạ Tựu gọi vào trong phòng hắn..."
Nói tới đây, Thẩm Ngọc Lam không nhịn được dừng một chút, ra sức cắn môi dưới.
"Ngọc Lam, đừng nói tiếp nữa." Doãn Mạch che miệng Thẩm Ngọc Lam.
Nhưng bàn tay ấm áp lại bị Thẩm Ngọc Lam nhẹ nhàng đẩy ra, Thẩm Ngọc Lam lắc đầu, "Ta không sao...!Ta muốn nói cho ngươi, tất cả đều nói cho ngươi hết, như vậy ta mới có thể an tâm."
Có lẽ đối với Doãn Mạch mà nói, việc này hắn đã không còn muốn biết nữa.
Nhưng Thẩm Ngọc Lam thì không.
Hắn không cách nào tiếp tục lo lắng sợ hãi nữa.
Bất luận kết quả có như thế nào thì cũng cho hắn một cái thống khoái đi!
"Dạ Tựu hắn cưỡng đoạt ta, sau đó vì để cho ta trở thành gián điệp hắn gài xếp vào Nam Sở, còn ném ta tới quân doanh..."
Nghe đến đó, hai tay Doãn Mạch siết chặt thành quyền, trong lòng bàn tay rỉ ra máu.
"Ban ngày ta luyện tập kĩ xảo ám sát, buổi tối ngay trong quân doanh, Dạ Tựu cũng thường xuyên tới..."
Trên mặt Thẩm Ngọc Lam không có chút huyết sắc, cưỡng ép bản thân giữ bình tĩnh.
Đã qua rồi.
Những thứ này đều đã qua rồi!
Nhưng vừa nghĩ đến những năm bản thân bị nhốt ở nơi hào hoa phong nhã nhất trong quân doanh, Thẩm Ngọc Lam liền đau khổ đến độ cả người phát run.
Cái thời điểm đó, là khoảng thời gian cuộc sống của hắn không có thiên lí nhất.
Sau khi võ nghệ của hắn rốt cuộc đã đạt tới yêu cầu cơ bản, hắn vốn tưởng rằng hắn có thể thoát khỏi biển khổ, không cần sống không bằng chết qua ngày nữa.
Kết quả là nghe thấy tin tức Dạ Tựu muốn đưa hắn đến thanh lâu nổi tiếng nhất Nam Sở— Di Hương viện.
"Sau đó, ta đã bị Dạ Tựu đưa đến Di Hương viện."
Từ chỗ địa ngục, thành người địa ngục.
"Trải qua sự dạy dỗ tỉ mỉ của ông chủ Di Hương viện, ta dần học xong kinh, sử, tử, tập, cầm kì thi họa, trở thành cái tên đứng đầu bảng của Di Hương viện.
Trong quá trình ở đây, ta không ngừng cung cấp tình báo cho Dạ Tựu, còn dựa vào bán sắc bắc cầu cho quan viên hủ bại của Nam Sở cho Dạ Tựu."
Hô hấp trở nên dồn dập bất ổn.
Thẩm Ngọc Lam nói xong, hốc mắt dần đỏ lên.
"Ta còn...!Tự tay giết ông chủ ban đầu của Di Hương viện vốn đối đãi với ta không tệ...!Hai tay của ta, dính đầy máu tươi." Thẩm Ngọc Lam cúi đầu nhìn mười cái ngón tay run rẩy của mình, con ngươi đen mơ hồ có nước mắt, giống như máu tươi bị nhuộm đỏ trên tay.
"Lúc hắn sắp chết...!Vậy mà lại cười với ta...!Cười với ta..."
Nhớ lại khuôn mặt tươi cười của ông chủ ban đầu của Di Hương viện lúc bị giết chết, ngực Thẩm Ngọc Lam run rẩy, tâm như bị đao cứa.
"Hắn đang cười, nhưng ngươi lại khóc, đúng không?"
Thanh âm của Doãn Mạch đồng thời vang lên, nước mắt to cỡ hạt đậu trào ra từ trong hốc mắt Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lam ngẩng đầu giật mình nhìn Doãn Mạch, ánh mắt như là đang hỏi: "Làm sao mà ngươi biết được?!"
Lúc ấy, Thẩm Ngọc Lam quả thực đã khóc.
Đó là lần đầu tiên hắn giết người.
Người bị giết dĩ nhiên là người mà hắn thân cận như vậy.
"Doãn Mạch." Thẩm Ngọc Lam ra sức túm lấy ngực mình, Thẩm Ngọc Lam năm ngón tay run rẩy hung hăng nắm lấy y phục trắng như tuyết bị nước mắt làm ướt nhẹp, "Đây là ta, một người vì chính mạng sống của mình...!Không tiếc bán đứng thân thể, linh hồn của chính mình, không tiếc làm cho hai tay của mình dính đầy máu tươi, dơ bẩn không chịu nổi, hèn nhát vô năng, còn cả lòng tham không đáy!"
Vẻ mặt Thẩm Ngọc Lam càng trở nên kích động, tiếng nói cũng thay đổi giọng điệu, "Ngươi chắc chắn ngươi muốn yêu ta như vậy sao? Ta như vậy tư cách có được tình yêu của ngươi sao?!"
Tiếng chất vấn đến khàn cả giọng hòa cùng một trận gió lạnh mạnh mẽ đồng loạt thổi qua bên tai Doãn Mạch, Doãn Mạch trầm mặc.
Khắp rừng hoa mai đều trầm mặc.
Từng mảnh từng mảnh tuyết rơi xuống.
Toàn bộ thế giới giống như đều biến thành màu trắng.
Hốc mắt đỏ bừng lần lượt rưng rưng nước mắt trong suốt long lanh, Thẩm Ngọc Lam nhìn thấy Doãn Mạch mặc kệ không lên tiếng, chút chờ mong nào đó trong nội tâm hoàn toàn sụp đổ.
Hắn biết hắn không nên chờ mong.
Đã xong rồi...
Tất cả đều đã xong rồi.
Kinh thành Nam Sở, hoàng cung.
Đoan Mộc Nam giằng co với Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch, trên phương diện khí thế rõ ràng thua hai người một đoạn.
Đoan Mộc Nam thở ra một hơi thật dài, dùng sức day day thái dương.
"Trẫm quá mệt mỏi rồi! Thật sự quá mệt mỏi..."
Nghe thấy giọng điệu già nua không hợp tuổi của Đoan Mộc Nam, Đoan Mộc Ly hơi lắp bắp kinh hãi.
"Hoàng Thượng."
Lúc này, Triển Thiên Bạch mở miệng, chắp tay với Đoan Mộc Nam, thanh âm bình tĩnh nhàn nhạt, mười phần lo lắng.
"Hoàng Thượng cũng không cần phải quá lo lắng, nếu Đoan Mộc Ly muốn tạo phản, không cần đợi tới ngày này giờ này."
"Triển Thiên Bạch to gan lớn mật!" Đoan Mộc Nam không nhịn được vỗ bàn.
Nhưng Triển Thiên Bạch lại nhếch khóe môi một cái, con ngươi sáng ngời nhuộm lên sắc ửng đỏ tựa như hai viên bảo thạch rạng rỡ tỏa sáng, "Hoàng Thượng, nơi này không có người ngoài, chỉ có Hoàng Thượng ngài và hoàng thúc ruột của ngài, còn có hoàng thẩm ruột tương lai của ngài."
Lời nói mang theo vài phần trêu tức khiến Đoan Mộc Nam nghe mà sửng sốt, Đoan Mộc Ly cũng ngẩn ra.
Nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly đột nhiên cười lớn một tiếng.
"Hahaha! Thiên Bạch nói đúng, hiện tại ở trong này...!Chỉ có người thân, không có người ngoài, càng không có kẻ thù."
Giọng nam trầm thấp từ tính ầm vang hữu lực giống như dùi trống, nặng nề mà đánh vào trong lòng Đoan Mộc Nam.
Đoan Mộc Nam không biết làm sao, không hiểu sao lại cảm thấy Đoan Mộc Ly