Địch Tướng Vi Nô

Nằm sấp xuống


trước sau

Triển Thiên Bạch cảm tưởng giống như bị nhìn chằm chằm bởi con liệp ưng hung mãnh, trái tim thoáng thắt lại, tựa như bản thân là một con mồi.

"Lời Chu Phượng nói... Là thật sao?"

Mấy chữ cuối cùng, Đoan Mộc Ly cắn chặt răng, nói cực kỳ thận trọng.

Triển Thiên Bạch trong lòng biết rõ, câu trả lời của hắn sẽ quyết định Đoan Mộc Ly kế tiếp nên làm như thế nào.

"Không phải."

Triển Thiên Bạch bĩnh tĩnh tựa hồ nước không chút gợn sóng, nhìn thẳng vào mắt Đoan Mộc Ly, lãnh đạm như thường trả lời, "Hắn vu hãm ta, ta chưa từng làm qua."

"Triển Thiên Bạch!" Chu Phượng gầm lên giận dữ, giọng điệu cũng thay đổi.

"Ngươi như này là cái loại hèn hạ dám làm không dám nhận! Đồ nhu nhược! Cái gì mà "Xích Diễm đại tướng quân" chứ! Ngươi có lá gan lẻn vào Tàng Thư Các lại không có can đảm thừa nhận. Vương gia! Ngài ngàn vạn lần không thể tin những lời tiện nhân này nói, hắn đang nói dối!"


Nói dối?

Trong lòng Triển Thiên Bạch không khỏi cười lạnh.

Hắn muốn lén lẻn vào Tàng Thư Các, nhưng lại không thành công, bởi vậy cũng không hẳn coi là nói dối.

Triển Thiên Bạch đang ngồi ở phía trên giường, sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng vẻ bệnh nặng mới dậy, hai mắt trong veo, ánh mắt phẳng lặng lay động, lại nhìn Chu Phượng giương nanh múa vuốt như thể muốn ăn thịt người, dường như mặc cho ai nhìn vào đều nhận thấy được là Chu Phượng đang tìm Triển Thiên Bạch kiếm chuyện, đều không kìm lòng được muốn đứng bên phía Triển Thiên Bạch.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, Chu Phượng cảm nhận rõ được một ánh mắt đang theo dõi hắn, trong ánh mắt đối với hắn tất thảy đều là nghi ngờ.

Hắn không gạt người, hắn nói đều là sự thật!

Chóp mũi cay cay, hốc mắt Chu Phượng đỏ lên, lệ nóng lăn xuống.


Nhìn thấy Chu Phượng khóc đến hoa lê đái vũ, Triển Thiên Bạch quay đầu quét mắt liếc Đoan Mộc Ly một cái, kết quả là Đoan Mộc Ly lại đang nhìn hắn.

Trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, Triển Thiên Bạch chột dạ siết chặt năm ngón tay.

"Được, bổn vương tin ngươi."

Đối diện với Triển Thiên Bạch, lời Đoan Mộc Ly nói ra như chém đinh chặt sắt, gương mặt góc cạnh rõ ràng như được điêu khắc sắc sảo toát lên vẻ kiên nghị.

Triển Thiên Bạch không khỏi kinh ngạc.

"Vương gia!" Chu Phượng khàn cả giọng.

"Đủ rồi, không cần nói nữa!" Đoan Mộc Ly lạnh lùng khoát tay ra dấu dừng lại với Chu Phượng, chợt nhìn về phía Triển Thiên Bạch.

Con ngươi đen như chim ưng tựa như một vòng xoáy sâu không thấy đáy, Triển Thiên Bạch cảm giác bản thân cũng bị vòng xoáy này dìm chết như thường, hô hấp cũng trở nên không thông.


"Triển Thiên Bạch, ngươi nói ngươi chưa từng làm qua, vậy bổn vương tin ngươi."

Lời nói đanh thép vang vọng, mỗi lời đều như dùi trống, gõ vào trong lòng Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch cảm giác được tim mình vô thức đập nhanh hơn.

"Chu Phượng!" Đoan Mộc Ly giận dữ quay đầu, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào đôi mắt khóc đến ửng đỏ của Chu Phượng, "Bổn vương niệm tình ngươi là người Hoàng Thượng đưa tới cho bổn vương, lần này tha cho ngươi một mạng. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha..."

"Vương gia, Triển Thiên Bạch này bụng dạ khó lường, vương gia không thể giữ hắn lại bên người!"

"Câm miệng!" Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ, khiến cả phòng chấn động đều bị rung chuyển.

Chu Phượng cả người run run, lập tức dập đầu trước mặt Đoan Mộc Ly.
"Ngươi nếu đã
sợ Triển Thiên Bạch sẽ lại lẻn vào trong Tàng Thư Các của bổn vương lần nữa, vậy thì một tháng tới ngươi đến quét tước phòng củi gần Tàng Thư Các đi."

"Vương gia?!" Chu Phượng đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin.

"Kéo hắn xuống!"

"Vương gia! Vương gia ngài hãy nghe ta nói đi mà! Ta nói đều là sự thật... Vương gia—!"

Tiếng Chu Phượng kêu la tê tâm liệt phế ngày càng xa, cho đến khi nó biến mất, Đoan Mộc Ly mới hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào.

Hắn kỳ thật càng muốn khiến cho Chu Phượng cũng nếm thử tư vị của đại bản, song, Chu Phượng dù sao cũng không phải người luyện võ, nếu bị đánh chết, hắn cũng không biết ăn nói như nào với Hoàng Thượng, lại càng dẫn đến việc bị mượn cớ.

Hơn nữa...

Đoan Mộc Ly theo bản năng ôm lấy ngực mình.

Vì sao khi thấy Triển Thiên Bạch bị thương, hắn lại cảm thấy phẫn nộ như vậy?
Triển Thiên Bạch ngồi trên giường thở dài một hơi, đầu nghiêng về một bên, tựa vào cột giường, lặng lẽ nhắm mắt lại.

"Mệt rồi?" Bàn tay đầy vết chai của Đoan Mộc Ly khẽ chạm vào trán Triển Thiên Bạch, gạt mồ hôi ướt đẫm trên trán của Triển Thiên Bạch sang một bên.

"Ừm..." Triển Thiên Bạch gật gật đầu, muốn nằm xuống, lại cảm thấy thân thể dường như mất kiểm soát, căn bản không nghe theo sự điều khiển của hắn.

"Hương Linh!"

Đoan Mộc Ly hô một tiếng, Hương Linh rất nhanh liền bưng một cái khay đi vào.

"Vương gia..." Hương Linh đưa khay ra, trên mặt khay đặt ba bình sứ kích thước lớn nhỏ, chiều cao không đồng đều.

"Ngươi nằm sấp xuống." Đoan Mộc Ly cầm ba bình sứ ở trong tay, một bên ra lệnh cho Triển Thiên Bạch, một bên hất cằm với Hương Linh, "Ngươi lui xuống đi."
"Vâng, vương gia..." Hương Linh bất giác bĩu môi, nhịn không được lén liếc nhìn Triển Thiên Bạch một cái.

Nàng còn tưởng rằng, nàng có thể giúp Triển Thiên Bạch thoa thuốc chứ!

Đợi Hương Linh đi rồi, Đoan Mộc Ly mở nút gỗ của bình sứ thấp nhất, kết quả vừa quay đầu liền phát hiện Triển Thiên Bạch đang dùng một loại ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.

"Hửm? Ta kêu ngươi nằm sấp xuống có nghe không?" Đoan Mộc Ly nhíu mày, con ngươi híp lại.

Triển Thiên Bạch hơi đè thấp mi mắt, "Ngươi muốn làm gì?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện