Khi không còn nghe tiếng gọi của Khả Thy ngoài cửa chính, Gia Bạch trở về căn phòng của mình.
Mới 6 giờ chiều mà bóng tối đã phủ kín nơi giường ngủ.
Y hệt như tâm trí đen nhẹm này của anh.
Anh mở laptop lên, ánh sáng từ màn hình lóa cả gương mặt điển trai nhưng sầu thảm ấy.
Ngồi soạn đề ôn thi cuối kì 2 mà thoắt cái đã gần 9 giờ tối.
Chiếc bụng của Gia Bạch cuối cùng cũng kêu lên vài tiếng.
Chắc phải kiếm gì đó ăn rồi ngủ nghỉ, ngày mai còn có sức đi dạy.
Anh vươn người rồi mệt mỏi đi xuống dưới cầu thang, định bụng sẽ vào bếp nấu một món ăn nhẹ.
Nhưng đi ngang qua cửa chính, Gia Bạch lại đứng nhìn nó một lúc lâu.
Trong đầu anh hỗn loạn nhiều thứ.
"Cạch"
Cuối cùng anh cũng không chịu nổi mà tin vào trực giác của mình để ra mở cửa.
.
.
.
Gia Bạch hé cửa và im lặng một lúc.
Vương Khả Thy ngồi tựa vào góc tường mà ngủ quên mất.
Cô đã ngồi đợi 3 tiếng đồng hồ từ khi ánh hoàng hôn còn chưa tắt hẳn.
Bây giờ bóng tối và sự lạnh lẽo đã bao trùm cả bầu trời.
Anh khẽ đưa một tay qua lưng, một tay xuống dưới chân để bế cô lên.
Mọi cử động đều nhẹ nhàng nhất có thể.
Dường như mọi sự ấm áp dịu dàng của Gia Bạch lúc này đều là những gì anh muốn làm khi cô ấy còn thức nhưng lại không làm được.
------------------------
[Dạ, cô chú yên tâm, đúng là em ấy có ở đây.
Giờ đang ngủ rồi ạ]
Sau khi đặt cô gái nhỏ xuống giường, Gia Bạch nhắn tin đáp lại bố mẹ của Khả Thy để họ không quá lo lắng.
Anh tắt điện thoại bỏ vào túi, đưa tay lấy mảnh chăn mềm mại định đắp cho cô thì...
"Soạt"
Khả Thy bất ngờ trở mình.
Cô vô thức nằm nghiêng sang một bên làm vạt áo bị hất lên.
Chiếc bụng nhỏ nhắn, trắng xinh bị Gia Bạch nhìn thấy.
Anh đỏ mặt quay đi hướng khác.
"Không được, bình tĩnh lại nào"
Anh phủ vội cho cô một lớp chăn rồi mới dám quay lại nhìn.
Cô gái nhỏ với đôi môi xinh xắn đang nằm ngủ ngon lành.
Hình ảnh trong sáng, đáng yêu tựa thiên thần khiến ai cũng không kiềm chế nổi.
Tiếng thở nhè nhẹ của cô yên bình đến lạ.
Gia Bạch nhìn cô thật lâu trước khi chậm rãi cúi xuống, một tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt trên trán Khả Thy.
.
.
.
Anh đặt một nụ hôn lên môi cô.
Cổ họng nuốt nước bọt làm yết hầu khẽ chuyển động.
Chỉ vài giây thôi, nhưng đó lại mang đến một loạt cảm xúc mãnh liệt nhất.
Từ êm dịu đến ào ạt, từ bình tĩnh đến rung động mạnh mẽ.
Bờ môi của Khả Thy mềm quá, Gia Bạch chẳng muốn rời xa nó nữa.
Bao nhiêu muộn phiền cứ thế mà biến tan.
Trong đầu anh trống rỗng, chỉ biết dồn hết tâm trí vào để cảm nhận giây phút này một cách hoàn hảo nhất.
.
.
.
Mặc dù không nỡ, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng đưa môi của mình ra xa để kết thúc nụ hôn.
Hai gương mặt vẫn còn gần nhau, Gia Bạch vẫn chưa quên được khoảnh khắc kì diệu khi hai môi chạm nhau.
Có lẽ đây sẽ là lời chào tạm biệt cuối cùng trước khi anh theo bố ra nước ngoài.
Mong rằng nụ hôn này sẽ